Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2700: Ngươi Có Thể Bỏ Ra Cái Gì

Trên người thân ảnh kia tràn ngập chấn động khủng bố. Loại chấn động này khiến hai người bọn hắn cũng phải khiếp sợ.

- Phượng Vũ.

Long Dã ngạc nhiên nhìn Phượng Vũ nói.

- Lúc bình thường các ngươi tranh đấu thì cũng thôi đi, hiện tại Cơ giới thế giới đã đến bờ vực sinh tử, các ngươi vẫn còn ở đây nội đấu.

Ánh mắt Phượng Vũ nhìn Long Dã tràn đầy sát ý.

- Nếu đã như vậy, còn cần các ngươi làm gì?

Nói xong thân ảnh Phượng Vũ biến mất quỷ dị, một lúc sau xuất hiện lại ở bên người Long Dã.

Răng rắc!

Khi nắm đấm của Phượng Vũ đánh tới Long Dã, giữa thiên địa cũng xuất hiện âm thanh của sấm rền.

Thần Lôi quyền.

Bản công pháp này công pháp Thần Hoàng đỉnh phong mà Diệp Hạo đưa cho Phượng Vũ. Cùng lúc đó một quyền của Phượng Vũ cũng đang phát tán ra hào quang đỏ rực. Đây là do hai loại văn minh khác nhau kết hợp mà thành.

Hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Long Dã giống như một viên đại bị đánh bay. Thật ra không phải do Long Dã không chịu nổi, cũng không phải do Phượng Vũ quá lợi hại. Chủ yếu là lúc này Long Dã đã bị tiêu hao rất nhiều, hơn nữa tốc độ của Phượng Vũ thật sự quá nhanh, kết hợp với nhiều yếu tốc khác mới tạo thành kết quả như vậy.

- Thực lực cấm kỵ cấp.

Kỳ Nhạc hoảng sợ nói.

Phượng Vũ không phải Thần Vương cấp sao?

Làm sao đột nhiên lại có thực lực cấm kỵ được?

- Ngươi chiếm được lực lượng của Phượng đài và Hoàng đài?

Long Dã từ phế tích vọt ra, chỉ vào Phượng Vũ trợn mắt hốc mồm nói.

- Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?

Phượng Vũ nói đến đây hai tay động một cái, tiếp lấy từng đoàn tinh thuần lực lượng, từ bốn phương tám hướng lao qua.

Lông mày Long Dã lập tức nhíu lại. Năng lượng mà Phượng Vũ tựa hồ có chút quen thuộc

?

Rất nhanh trên mặt Long Dã lộ ra vẻ tức giận.

- Phượng Vũ, ngươi đang làm cái gì?

- Thần vực có một câu chuyện xưa, gọi thượng bất chính hạ tắc loạn.

Phượng Vũ lãnh đạm nói.

- Từ biểu hiện của ngươi là có thể nhìn ra tu sĩ Long gia các ngươi cũng không có gì đặc biệt.

- Cho nên ngươi giết bọn hắn?

Long Dã nhìn Phượng Vũ nói.

- Ngươi không nhìn thấy sao?

Phượng Vũ thản nhiên nói.

- Ngươi không cảm thấy ngươi quá tàn nhẫn sao?

- Không phải là học theo các ngươi?

- Ta muốn giết ngươi.

Long Dã nói xong lập tức đánh tới Phượng Vũ. Nhưng lại bị Phượng Niệm chặn lại. Phượng Niệm đương nhiên có thể nhìn ra được tu vi của Phượng Vũ đang tăng lên, hắn đương nhiên muốn tranh thủ thời gian cho Phượng Vũ.

- Phượng Vũ, chuyện này Kỳ gia chúng ta không tham gia.

Kỳ Nhạc quẳng xuống một câu rồi xoay người rời khỏi.

- Kỳ Nhạc, ngươi cảm thấy Phượng Vũ sẽ bỏ qua cho Kỳ gia ngươi?

Long Dã gầm thét lên.

Chỉ là Kỳ Nhạc lại không hề đáp lại hắn.

Khi Phượng Vũ đang thôn phệ bản nguyên sinh mệnh của tu sĩ Long gia, tại nơi khởi nguyên của Đằng gia cũng có rất nhiều cường giả cấm kỵ đang theo dõi một màn này.

- Vì sao nữ tử này chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đặt chân đến cấm kỵ chi cảnh rồi?

- Chẳng lẽ lúc Phượng đài và Hoàng đài dung hợp đã xảy ra một vài chuyện mà chúng ta không biết?

- Có phải do Thiên Đạo ở sau lưng làm chủ?

- Cũng có khả năng này. Phải biết chúng ta đều có hạn mức cao nhất, nhưng nữ tử này tựa hồ không có. Hơn nữa không phải ngươi muốn hấp thu bao nhiêu năng lượng cũng được. Ngươi chỉ có dung lượng nhất định, cho ngươi nhiều hơn cũng chỉ là lãng phí.

Qua vài phút sau, Phượng Vũ đã hấp thụ hoàn toàn hàng ngàn vạn tu sĩ của Long gia, mà lúc này năng lượng trong cơ thể Phượng Vũ cũng đang tiếp tục tăng lên.

Lúc này dù trong hàng ngũ cường giả cấm kỵ, Phượng Vũ cũng thuộc hạng không hề kém. Chỉ là Phượng Vũ vẫn không hề dừng việc thôn phệ. Nàng lựa chọn thôn phẹ các tu sĩ của Kỳ gia. Dù Kỳ Nhạc liều mạng ngăn cản cũng vô dụng, tu sĩ trong tộc vẫn chết không ngừng.

- Phượng Vũ, ngươi khinh người quá đáng.

Mắt thấy không thể nào ngăn cản được, Kỳ Nhạc liền lao tới Phượng Vũ.

Mà khi Kỳ Ngạc vọt tới được nửa đường, hai tay Phượng vũ kết ra một cổ ấn, tiếp lấy một đài sen tuyệt mỹ đánh tới Kỳ Nhạc.

Dọc theo đường đi bất kể là vật hữu hình hay vô hình đều bị bể nát, dù Kỳ Nhạc vội vàng đánh ra rất nhiều quyền nhưng vẫn bị oanh lùi lại vài trăm mét. Quang quác một tiêng Kỳ Nhạc phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn nhìn Phượng Vũ tràn đầy kinh khủng.

- Ngươi... sao thực lực của ngươi lại mạnh như vậy?

- Đừng ép ta phải giết ngươi.

Phượng Vũ lạnh lùng quát lớn.

- Đến.

Kỳ Nhạc điên cuồng vọt tới Phượng Vũ, chỉ tiếc rằng lại bị đài sen kim sắc nhả khí tức ra ngăn cản.

Phượng Vũ lãnh đạm nhìn Kỳ Nhạc một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía nơi khởi ngueyen của Đằng gia.

- Diệp Hạo, nếu ngươi lấy hết mặt đất huyết mạch đi. Cơ Giới thế giới coi như xong.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi ngừng lại động tác trong tay.

- Mặt đất huyết mạch ta lấy một phần mười.

- Cảm tạ.

Phượng Vũ phức tạp nói.

Cảm tạ?

Nên cảm tạ sao?

Phải biết Diệp Hạo tới Cơ giới thế giới bọn họ là để cướp đoạt vật liệu.

Hiện giờ bản thân lại đi ngỏ ý cảm ơn cường đạo này sao?

Buồn cười làm sao?

Thế nhưng Phượng Vũ cũng không hận nổi Diệp Hạo. Bởi vì nếu không phải nhờ Cẩu Tôn kịp thời xuất thủ, Phượng Niệm đã sớm không chịu nổi. Nếu Phượng Niệm chống đỡ không nổi, nàng làm sao có thể có cơ hội thay đổi như bây giờ đây?

- Chỉ cần nắm Phượng đài và Hoàng đài trong tay là có thể trở thành người siêu thoát.

Đúng lúc này một âm thanh lớn vang lên ở toàn bộ Cơ giới thế giới.

Cái gì?

Tất cả các tu sĩ ở Cơ giới thế giới đều chấn động.

Siêu thoát?

Nắm trong tay Phượng đài và Hoàng đài là được?

Lúc này dù là cường giả cấm kỵ lộ diện hay ẩm núp, ánh mắt bọn họ nhìn Phượng Vũ đều thay đổi.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Lần lượt từng bóng người vọt tới về phía Phượng đài và Hoàng đài. Phượng Vũ vội vàng triệu hoán Phượng đài và Hoàng đài vào trong tay.

- Ai đang mở miệng?

Khắp khuôn mặt Phượng Vũ đều là vẻ tức giận.

Rõ ràng đây là đang bẫy nàng. Phải biết hiện giờ Phượng Vũ đừng nói siêu thoát, cho dù là ở cấm kỵ chi cảnh cũng không phải là vô địch.

Nếu những cường giả cấm kỵ này vây công, Phượng Vũ nào còn đường sống nữa?

Nơi khởi nguyên của Đằng gia!

Thân ảnh của Cẩu Tôn xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

- Ngươi đi giúp Phượng Vũ đi?

Diệp Hạo nói gấp.

- Đây là do ta vừa mới cướp bóc tài nguyên.

Cẩu Tôn nói xong ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Ngươi đi cướp bóc tư nguyên?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Vừa rồi ta cướp bóc của ba thế lực cấm kỵ, cứ như vậy công đức chúng ta cũng viên mãn.

Cẩu Tôn nhếch miệng cười nói. Có những tư nguyên này Viêm Hoàng tông có thể nhảy lên trở thành thế lực khủng bố như Đệ Nhất Danh Sơn.

- Bây giờ ta đưa ngươi rời khỏi nơi này.

Ngay sau đó Cẩu Tôn nói.

- Bây giờ rời khỏi?

- Đợi chút nữa sau khi ta ra tay, ngươi cảm thấy cái hình chiếu này của ta còn có thể sống sót không?

Cẩu Tôn trầm giọng nói.

Cẩu Tôn biết rất rõ chỉ cần nó lộ diện cũng sẽ không còn khả năng sốt sót rời khỏi nơi này. Mà khi Diệp Hạo đang chuẩn bị rời khỏi, Hồng Phấn cũng đứng lên nói.

- Mang ta đi chung với.

- Chúng ta có quen nhau sao?

Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn một cái nói.

- Sao ngươi có thể như vậy cơ chứ?

Hồng Phấn dậm chân tức giận nói.

- Mang ngươi đi cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi cũng phải bỏ ra cái gì chứ?

Diệp Hạo xoa xoa đôi bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận