Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 952: Rời đi

Diệp Hạo tự thấy những năm này mình đoạt không ít tài nguyên.

Thế nhưng hiện tại phát hiện so với Tâm Ma thì chỉ như trẻ nhỏ gặp người lớn.

-Ngươi… mẹ nó chứ, những năm này đều luôn cướp bóc sao?

Diệp Hạo không nói nhìn xem Tâm Ma nói.

- Đúng vậy a.

Tâm Ma nhẹ gật đầu nói.

- Không đoạt thì làm gì có thiều tài nguyên tu luyện như vậy, bất quá loại chuyện cướp bóc này làm nhiều cũng sẽ nghiện, hiện tại phân thân ta mỗi ngày đều làm những chuyện này.

Khóe miệng Diệp Hạo giật một cái.

- Được, ta cũng nên rút lui.

Ngược lại Tâm Ma cũng tiêu sái.

- Cũng nên rời đi.

Dược Vương Đỉnh nhẹ gật đầu nói.

- Về sau ta sẽ đi cùng ngươi.

Lúc này Việt Vương Kiếm mở miệng nói.

Việt Vương Kiếm cũng nhìn ra tư chất của Diệp Hạo, đi theo Diệp Hạo tương lai có khả năng tiến thêm một bước, kỳ thật chủ yếu vì chủ nhân hắn cũng đã vẫn lạc, Việt Vương Kiếm cũng phải tìm một chủ nhân mới.

Nghe vậy trên mặt Diệp Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Nói như vậy bên cạnh mình có hai cường giả Tiên Vương đi theo.

Diệp Hạo không tính Huyền Hoàng Chung vào trong, bởi vì Huyền Hoàng Chung thân cận hơn với Chu Độc Nhi, Diệp Hạo cũng không cần thiết phải tranh với cô nàng.

Thời điểm Diệp Hạo cùng Tâm Ma xuất hiện ở ngoại giới thì bất quá chỉ trôi qua vài lượt hô hấp.

Trác Tinh Nhi mơ hồ hỏi.

- Đã có chuyện gì?

- Chúng ta đi thôi.

- Chuôi Chiến kiếm thì sao?

- Nhận ta làm chủ rồi.

- Còn Ma Vương?

- Bị giết chết a.

- Vậy thôi sao?

- Vậy thôi.

Trác Tinh Nhi nhìn sâu Diệp Hạo một cái.

Nàng biết rõ Diệp Hạo khẳng định gạt bản thân một số việc.

Bất quá Diệp Hạo không nói, nàng cũng không thể hỏi.

Tâm Ma nhìn Trác Tinh Nhi một cái rồi xé rách không gian rời đi.

- Tu vi vị này rất khủng bố

Trác Tinh Nhi nhìn theo hướng Tâm Ma đi nói.

Diệp Hạo không nói.

- Hiện tại đi đâu?

- Ngươi ở ngoài chờ ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Được.

Trác Tinh Nhi cũng xé rách không gian rời đi.

Diệp Hạo đi tới chỗ Thác Bạt Vân Nguyệt cùng Thác Bạt Danh Sơn, vung tay lên mang hai người này vào trong chiến hạm.

Đám người Tứ Trưởng Lão nhìn thấy một màn sắc mặt nhao nhao đại biến.

Đúng lúc này Diệp Hạo lại gọi Tứ Trưởng Lão tới.

- Công tử, Tiểu thư cùng Đại Trưởng Lão?

- Bọn họ đang nhận trùng kích.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Một lát nữa bọn họ sẽ tỉnh.

Nghe Diệp Hạo nói vậy Tứ Trưởng Lão mới thở dài một hơi.

- Tứ Trưởng Lão, đợi chút nữa ngươi mang Đại Trưởng Lão cùng một nhóm cường giả tiến vào Động phủ, nhớ kỹ, sau khi đến đó các ngươi hãy giả vờ hôn mê, biết chưa?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Vì sao?

- Bởi vì toàn bộ tu sĩ bát đại gia tộc đều phải lâm vào hôn mê, đến lúc đó nếu bên phe ta không hề có một người nào tổn thương, ngươi thấy có được không?

- Công tử, nói như vậy ngươi chiếm được bảo tàng bên trong động phủ?

- Truyền thừa Ma Vương.

Diệp Hạo nhìn Tứ Trưởng Lão nói.

- Chuyện này ta lập tứ đi làm.

- Còn nữa, nhớ kỹ chỉ phái cao thủ Tiên Chủ cấp đi qua a.

- Vì sao?

- Bởi vì dưới Tiên Chủ đều chết hết rồi.

Sắc mặt Tứ Trưởng Lão lập tức biến đổi vội vàng rời đi.

Diệp Hạo đi đến trước mặt Đại Trưởng Lão đánh lên người hắn một Đan ấn, không qua bao lâu Đại Trưởng Lão tỉnh lại.

Đại Trưởng Lão đang muốn hỏi đã bị Diệp Hạo cắt ngang nói.

- Hiện tại ngươi đi theo Tứ Trưởng Lão tới Động phủ, Tứ Trưởng Lão sẽ nói cho ngươi tất cả.

Đại Trưởng Lão trầm ngâm một cái nhẹ gật đầu.

Sau khi Đại Trưởng Lão rời đi Diệp Hạo nhìn về phía Thác Bạt Vân Nguyệt đang hôn mê.

Hơi trầm ngâm một chút rồi kết một Đan ấn đập vào thể nội nàng, Thác Bạt Vân Nguyệt thức tỉnh nháy mắt liền gào lên.

- Ca ca, cẩn thận.

Đợi đến lúc nhìn rõ bốn phía Thác Bạt Vân Nguyệt tiến lên ôm lấy Diệp Hạo, hai mắt đẫm lệ mông lung nói.

- Ta cứ tưởng sẽ không thể nhìn thấy ca nữa.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi.

- Không sao.

Thác Bạt Vân Nguyệt ở trong ngực Diệp Hạo nức nở một hồi hai con mắt cũng đỏ ngầu nhìn hắn nói.

- Vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra?

Diệp Hạo vung tay lên một đạo không gian ngăn cách bốn phía.

- Thời kỳ Thượng Cổ có một Ma Vương gặp Tiên Vương Nhân tộc ở trong này, bởi vì thực lực Ma Vương cực kỳ mạnh nên Tiên Vương dù đã vận dụng cấm thuật nhưng vẫn không thể nào giết được hắn, tình huống bất đắc dĩ phải lấy bội kiếm trong tay phong ấn Ma Vương.

- Ngươi chiếm được bộ kiếm Tiên Vương Nhân tộc sao?

- Đúng.

- Còn Ma Vương thì sao?

- Triệt để chết đi.

- Sở dĩ ngươi lẻn vào Thác Bạt gia ta vì tiến vào nơi này.

- Không sai.

- Ngươi không ngạc nhiên từ lúc nào ta phát hiện thân phận của ngươi sao?

- Loại chuyện này cần kinh ngạc hả?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ca ca ngươi đưa toàn bộ ký ức cho ta, ta nếu làm sẽ làm tới thiên y vô phùng, dựa vào ký ức của ca ca ngươi là được, nhưng ta cảm thấy nếu đã đáp ứng ca ca ngươi, như vậy cũng phải làm hoàn thiện.

- Ta ở nhà các ngươi có nhiều chỗ sơ suất như vậy, nếu ngươi không phát hiện được thì chỉ có thể nói ngươi không xứng là gia chủ Thác Bạt gia tộc.

- Ca ca ta đâu?

- Chết trong tay cao thủ Tiên Vu gia tộc.

- Tiên Vu gia?

Lúc nói ra bốn chữ này trong mắt Thác Bạt Vân Nguyệt tràn đầy hàn quang băng lãnh.

- Ngươi đã biết rõ thân phận của ta, như vậy về sau nên làm thế nào, ngươi cũng nên hiểu.

Diệp Hạo nhìn Thác Bạt Vân Nguyệt nói.

- Ta giúp ngươi vì đạo nghĩa, nhưng ta giúp ai cũng không nó lên cái gì hết.

- Hiện tại Thác Bạt gia tộc các ngươi dưới sự trợ giúp của ta cũng đã đứng đầu trong hàng cửu đại thế lực, hơn nữa sau đó phủ khố bát đại thế lực sẽ bị quét ngang không còn, nếu Thác Bạt gia tộc các ngươi lại để cho Bát đại thế lực ức hiếp thì ta chỉ có nói các ngươi có vấn đề.

- Thác Bạt gia tộc về sau tuyệt đối sẽ không nhằm vào Nhân tộc,

Thác Bạt Vân Nguyệt trầm giọng nói.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu rồi đưa cho Thác Bạt Vân Nguyệt một túi Càn Khôn.

- Đây là cái gì?

- Trong này là tuyệt học cùng thần thông của Ma Vương.

Diệp Hạo nhìn Thác Bạt Vân Nguyệt nói.

- Ngươi không đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng, nếu không nó rất dễ dàng xâm lấn ngươi.

- A.

Thác Bạt Vân Nguyệt không ngờ Diệp Hạo vậy mà sẽ đưa thần thông Ma Vương truyền thụ cho mình.

- Ta phải đi rồi.

Diệp Hạo nói xong muốn rời đi.

- Từ từ đã.

Thác Bạt Vân Nguyệt lập tứ hô.

- Chuyện gì?

- Ngươi có thể làm ca ca ta được không?

Thác Bạt Vân Nguyệt mong đợi nói.

Nghe vậy Diệp Hạo trầm mặc lại.

- Dù khoảng thời gian này chúng ta trao đổi không nhiều, thế nhưng thực sự ta luôn coi ngươi là ca ca mình.

- Ta sẽ không quấy rầy ngươi.

- Chỉ cần khi nhớ tới thì rảnh rỗi tới tìm ta là được.

- Có được hay không?

Nhìn thấy Thác Bạt Vân Nguyệt khẩn cầu Diệp Hạo rốt cục vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói.

- Muội muội, gặp lại.

Nghe Diệp Hạo nói ra câu này trên mặt Thác Bạt Vân Nguyệt lộ ra nụ cười còn đẹp hơn cả hoa.

Cuối cùng Diệp Hạo cũng đáp ứng yêu cầu của nầng.

Nếu không cũng sẽ không hô lên hai tiếng muội muội này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận