Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1439: Mời khách

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Lúc nào xuất phát?

Diệp Hạo cảm thấy hứng thú hỏi.

Dù sao phiến thiên địa kia cũng thuộc về thời Thượng Cổ.

Có lẽ trong đó còn có một chút Kỳ Trân!

- Một tháng sau.

- Tại sao phải đợi một tháng?

- Không phải ai cũng có tư cách tiến vào, Đạo Sư và học sinh trong Học Viện, phân biệt có một trăm danh ngạch.

Hàn Mộng Kỳ nói khẽ:

- Mà nửa tháng sau Học Viện tiến hành tuyển bạt.

- Có danh ngạch cho ta không?

Diệp Hạo hỏi.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Hàn Mộng Kỳ cười hỏi lại.

- Dù không có cho ngươi, cũng phải có danh ngạch cho ta chứ.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Bởi vì phiến Tiểu Thiên Địa là Lưu Viện Trưởng cung cấp, vì vậy trong tay Lưu Viện Trưởng có ba mươi danh ngạch.

Hàn Mộng Kỳ nói khẽ:

- Hắn để cho ta nói với ngươi, trừ một cái của ngươi thì hắn còn cho ngươi ba danh ngạch.

- Ba danh ngạch?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Đúng vậy.

- Lão Lưu rất biết làm việc nha.

Diệp Hạo nở nụ cười.

- Ngươi nghĩ cho ai chưa?

- Cho ngươi một cái.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn.

- Ta cần danh ngạch à?

Hàn Mộng Kỳ nói thì nói như vậy, nhưng Diệp Hạo có thể đầu tiên nghĩ đến cô, trong lòng cô vẫn rất cao hứng.

Hàn Mộng Kỳ cần sao?

Không cần!

Lấy tư chất của cô nếu không thu hoạch được thì không ai còn tư cách thu hoạch cả.

- Thay ta cảm ơn Lưu Viện Trưởng.

Diệp Hạo thu liễm tiếu dung, nói khẽ.

- Ta sẽ.

Nửa canh giờ sau, đám người Tề Linh từ bên trong Ngộ Đạo Trận đi ra.

- Diệp Đạo Sư, Trận Đạo của ta đột phá rồi.

- Diệp Đạo Sư, ta cảm thấy chỉ cần bế quan có lẽ có thể liên tục đột phá.

- Diệp Đạo Sư, cảm ơn người.

Diệp Hạo nhìn đám người Tề Linh một chút nói:

- Nửa tháng sau, các ngươi phải cố gắng tăng lên tu vi Trận Đạo.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

- Tuân mệnh.

Sau đó Diệp Hạo thu Trận Pháp vào Trận Bàn.

Mới vừa đi ra phòng học, Tề Linh đã đuổi theo.

- Diệp Đạo Sư, ta mời người ăn cơm.

- Ngươi muốn hối lộ ta à?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Chỉ mời một bữa cơm đã hối lộ được người sao?

Tề Linh cười khanh khách hỏi lại.

- Nói không chừng a.

- Vậy ta có thể mời Diệp Đạo Sư ăn bữa thật ngon.

- Cẩn thận ăn chết ngươi.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới quán ăn trong Học Viện.

Thái Huyền Học Viện có bốn quán ăn.

Trong đó, quán đầu tiên là Đại Chúng, tiêu chuẩn thấp nhất, đến nơi này đều là Tu Sĩ dưới Kim Cấp. Quán thứ hai thì cao một chút, hầu như Kim Tiên đều đến đây, đương nhiên cũng sẽ có vài Ngọc Tiên đến đối gió. Quan thứ ba là Cao Đoan, bản thân không giá trị nhất định đừng đến nơi này, vì một món ăn ở đây đều đến mấy ngàn Tiên Thạch. Quán thứ tư được ví như quán Vinh Dự, bởi vì không phải bình dân có thể hưởng thụ. Trên thực tế dù Quý Tộc cũng không hưởng thụ nổi, một bữa cơm động một tí lên đến 100 vạn.

- Quán ăn thứ hai đây hả?

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn đám Tu Sĩ tấp nập không dứt trước mặt, có chút kinh ngạc hỏi.

- Diệp Đạo Sư, người chưa đi nơi này à?

Tề Linh có chút kinh ngạc hỏi.

Diệp Hạo mặc dù là Ngọc Tiên.

Nhưng hắn lại là Thiên Kiêu.

Thiên Kiêu chắc chắn sẽ không tới quán thứ nhất.

Còn cấp bậc quán thứ ba lại hơi cao, nên nàng cảm thấy Diệp Hạo hẳn đến đây.

- Không có.

- Chẳng lẽ Diệp Đạo Sư người vẫn luôn đi quán thứ ba?

- Bốn quán đều chưa đi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Vậy nửa tháng này người làm gì?

- Tu luyện.

- Người cũng quá trâu đi.

- Quen rồi.

Diệp Hạo cũng không phải trang bức.

Năm đó, hắn tu luyện Trận Đạo, Khí Đạo vừa nói đến đều mấy năm!

- Vậy hôm nay chúng ta phải hảo hảo ăn một trận.

Tề Linh ranh mãnh cười nói.

Nàng vừa nói xong, một thanh âm vang lên bên tai.

- Tề Linh.

Tề Linh xoay người nhìn thấy một lục y nữ tử đi nhanh đến trước mặt mình.

- Mộng Bình.

Tề Linh ngạc nhiên nghênh đón.

Hai nữ tử ôm nhau một cái, một nam tử mày kiếm mắt sáng đi bên cạnh lục y nữ tử, cười nói:

- Mộng Bình, Biểu Muội Tề Linh của muội đây hả?

- Đúng vậy.

Nữ tử gọi Mộng Bình đáo rồi giới thiệu.

- Vị này chính là Biểu Muội Tề Linh của ta, thế nào, đẹp chứ?

- Rất đẹp.

Trong mắt nam tử lộ ra vòng sáng.

- Tề Linh, vị này là Thiếu Trang Chủ Thiên Long Sơn Trang - Địch Tân, cũng là học sinh Thái Huyền Học Viện chúng ta.

- Thiên Long Sơn Trang.

Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Tề Linh thay đổi.

Thiên Long Sơn Trang, một trong các Đại Thế Lực của Nam Vực.

Tông Môn có Cường giả Tiên Vương tọa trấn.

- Tề Linh gặp qua Địch Học Trưởng.

Tề Linh vội nói.

Địch Tân nâng đỡ tay nàng nói:

- Không cần khách khí.

Nói đến đây, hắn dừng một chút lại nói:

- Đi thôi, hôm nay ta mời khách.

- Cái này…thôi được rồi.

Tề Linh có chút khó xử nói:

- Hôm nay ta muốn mời ta Đạo Sư ăn cơm.

- Đạo Sư của ngươi?

Mộng Bình nhìn Diệp Hạo một chút, sau khi phát giác được ba động trên người Diệp Hạo kinh ngạc nói:

- Ngươi xác định hắn là Đạo Sư?

- Đúng vậy.

- Tại sao trên người hắn không có ba động Kim Tiên cảnh?

Mộng Bình là một Tu Sĩ Kim Tiên cảnh, vì vậy hắn rất nhanh đã nhìn ra tu vi của Diệp Hạo.

- Diệp Đạo Sư không phải Kim Tiên.

- Không phải Kim Tiên cũng có thể trở thành Đạo Sư?

Mộng Bình giống như thấy được cái gì không thể tưởng tượng nổi, nàng nhìn qua hỏi lại Diệp Hạo:

- Ta nói ngươi cũng không phải đi cửa sau vào chứ?

Diệp Hạo lại cười đáp.

- Thật đúng là như vậy.

Diệp Hạo ra lời này ra một chút xấu hổ cũng không có.

Hắn thật thông qua cửa sau tiến vào.

Những khác biệt là hắn có thực lực.

Nghe vậy Mộng Bình nhìn Tề Linh nói:

- Nghe được chứ? Vị này đã thừa nhận. Biểu Muội khờ của ta ơi, ngươi đừng để hắn lừa.

- Biểu tỷ, không cho phép ngươi nói Diệp Đạo Sư như vậy.

Nghe Mộng Bình nói thế, Tề Linh trầm giọng đáp.

- Ngươi…ta vì muốn tốt cho ngươi.

Mộng Bình còn định nói cái gì đã bị Địch Tân kéo lại.

- Ngươi kéo ta làm gì?

Mộng Bình có chút không hiểu hành động của Địch Tân.

- Ngươi nhìn ta như thế nào làm cho hắn biết khó mà lui này!

Địch Tân cười truyền âm.

- Ngươi có biện pháp?

- Có.

- Nói một chút.

- Nói không ý tứ.

Địch Tân không tiếc lộ.

- Vậy ta mỏi mắt chờ mong.

Mộng Bình vứt cho Địch Tân một cái mị nhãn.

Bụng dưới Địch Tân một trận khô nóng, nếu không phải thời điểm không thích hợp, hắn nhất định phải cùng Mộng Bình đại chiến ba trăm hiệp.

- Chúng ta đi thôi.

Đi vào cửa quán ăn, Địch Tân đã cất giọng hỏi.

- Vị học sinh này, cho hỏi một chút!

Một học sinh làm công trong quán nhẹ giọng nói.

- Có gì cứ nói.

Địch Tân thản nhiên hỏi:

- Gần đây có món gì mới không?

- Chúng ta gần đây đã lên thêm mười hai món mới.

Học sinh kia vừa theo bọn họ tiến về bao sương vừa nhẹ giọng nói:

- Trong phòng ăn có thực đơn, các ngươi có thể nhìn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận