Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1547: Nhường Cho Ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

- Ngươi coi trọng trước là của ngươi à?

Chu Vân nghe vậy, nhàn nhạt nhìn Quán Quán nói

- Ngươi không cảm thấy lý do này rất buồn cười sao?

Diệp Hạo tiện tay ném cho lão bản một cái túi Càn Khôn.

- Lão bản, trong túi Càn Khôn có 6000 vạn.

Diệp Hạo nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão bản nói

- Khối Khoáng Thạch này, ta mua.

Nói xong câu này, Diệp Hạo đi tới gần chỗ Khoáng Thạch.

- Khối Khoáng Thạch này ta đã nói qua, ta muốn!

Chu Vân híp mắt nói.

- Ngươi nói ngươi muốn Lục Trọng Thiên, có phải Lục Trọng Thiên cũng là của ngươi?

Diệp Hạo lườm Chu Vân nói

- Cửa hàng có quy củ, ngươi có hiểu hay không?

- Quy củ? Ngươi giảng quy củ với ta tại Tiêu Dao Thành?

Chu Vân giống như nghe được một chuyện cười.

- Không thể vọng động.

Quán Quán truyền âm cho Diệp Hạo

- Chu Vân là nhi tử của Tiêu Dao Thành chủ.

Nếu ở ngoài, Quán Quán sẽ không sợ hãi Chu Vân.

Vấn đề là đang ở sân nhà của người ta.

Diệp Hạo nhìn xem Chu Vân.

Sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Chu Vân cũng đang đánh giá Diệp Hạo.

Trên mặt tràn đầy vẻ trêu tức.

Đúng.

Trêu tức!

Chu Vân vừa núp trong bóng tối quan sát Diệp Hạo.

Khi ý thức được Diệp Hạo là Tầm Bảo Tông Sư, hắn đã từ bỏ tâm tư đánh giết đối phương.

Nhưng không giết cũng phải làm nhục Diệp Hạo một phen.

Lúc nhìn thấy Diệp Hạo giúp Quán Quán chọn trúng Khoáng Thạch chứa Hỏa Linh, Chu Vân đã nổi lên tâm tư.

Đoạt Khoáng Thạch Diệp Hạo chọn trúng.

Chu Vân có tiền.

Nhưng ai không muốn mình có nhiều tiền hơn?

Diệp Hạo vuốt ve Khoáng Thạch bản thân vừa chọn trúng, trong một khoảng khắc nào đó hắn đã vận dụng thời gian chi lực.

Thời Gian Chi Lực tràn ngập ra bốn phía, ngoại trừ Diệp Hạo ra thì toàn bộ đều bị Thời Gian Đông Kết.

Diệp Hạo ung dung thu hồi Khoáng Thạch trước mặt, sau đó lấy ra một khối Khoáng Thạch khác để chỗ này, khối Khoáng Thạch này cùng khối Khoáng Thạch trước mặt Diệp Hạo giống nhau như đúc.

Tại sao trước đó Diệp Hạo vẫn không vận dụng thời gian dừng lại, bởi vì hắn cần rèn luyện một khối Khoáng Thạch khác cho giống khối Khoáng Thạch này như đúc.

Hiện tại đã rèn luyện xong nên hắn cũng không chần chờ nữa.

Nửa nhịp hô hấp sau, Diệp Hạo triệt để thu hồi thời gian chi lực, tu sĩ giữa sân cũng khôi phục bình thường.

Quán Quán lộ vẻ mặt tràn đầy lo lắng, Chu Vân lộ vẻ mặt tràn đầy trêu tức, Lão Trương lộ vẻ mặt tràn đầy hoang mang, lão bản lộ vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Sắc mặt không đồng nhất!

Diệp Hạo ra vẻ suy nghĩ một hồi mới nhìn về phía lão bản nói.

- Nếu Chu công tử coi trọng khối Khoáng Thạch này, ta từ bỏ những thứ yêu thích là được.

Lão bản không khỏi thở dài một hơi.

Hắn một mực lo lắng Diệp Hạo cùng Chu Vân phát sinh xung đột.

Những năm này, lão bản đã sớm luyện thành một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, hắn đã sớm nhìn ra Diệp Hạo không phải hạng người đơn giản, nếu Diệp Hạo phát sinh xung đột cùng Chu Vân ở chỗ này, cái tiệm nhà mình sẽ hóa thành tro tàn.

Bồi thường?

Tìm ai bồi thường?

Ai sẽ bồi thường?

Phía sau bản thân thật sự có một chút thế lực, nhưng so sánh cùng Chu Vân thì kém quá xa.

Về phần Diệp Hạo.

Không thấy Quán Quán có chút kính sợ khi nói chuyện với hắn sao?

Chu Vân nhìn Diệp Hạo thật sâu.

Hắn không ngờ Diệp Hạo lại từ bỏ.

Dù sao ở độ tuổi bọn hắn có ai không phải hạng người dễ nổi máu chó?

Cái gì cũng không thể so sánh được với mặt mũi.

Ai sẽ nhường một bước chứ?

- Lão bản, khối Khoáng Thạch này bao nhiêu tiền?

Chu Vân nhìn về phía lão bản nói.

- 6000 vạn.

Lão bản lại nói tiếp

- Khối Khoáng Thạch này có giá mua vào 5800 vạn.

Lão bản cũng không nói đùa.

Lúc hắn dùng 5800 vạn mua sắm khối Khoáng Thạch này cũng có rất nhiều người biết.

Chu Vân nhìn Bát gia bên cạnh một cái.

Bát gia ném cho lão bản một cái túi Càn Khôn

- 6000 vạn.

Lão bản nhìn lướt qua rồi liên tục cám ơn.

Trong tiệm có nhiều Khoáng Thạch như vậy tự nhiên không có khả năng đều do hắn bỏ tiền ra mua, có một bộ phận lớn Khoáng Thạch trong đó do lão bản vay mua, có 6000 vạn này, hắn có thể trả một bộ phận tiền đã vay.

- Cắt!

Chu Vân thản nhiên nói.

Nghe vậy, Bát gia vội vàng cầm một chuôi đao cắt cẩn thận từng li từng tí.

Cắt cẩn thận từng li từng tí để không tổn thương tới trọng bảo ẩn chứa bên trong Khoáng Thạch.

Nhưng điều này lại cực kỳ tiêu hao thời gian.

- Khối Khoáng Thạch này có cái gì bên trong?

Quán Quán truyền âm hỏi Diệp Hạo.

- Cái gì cũng không có.

Diệp Hạo cười nhạt một tiếng.

Quán Quán không khỏi lộ ra ánh mắt chấn kinh.

- Cái gì cũng không có?

- Đúng vậy.

- Vậy vừa rồi tại sao ngươi nói ta mua khối Khoáng Thạch này?

- Khối Khoáng Thạch kia đã bị ta Thâu Thiên Hoán Nhật.

- Lúc nào?

- Vừa rồi.

- Sao ta không biết?

Quán Quán ngây ngẩn cả mặt hỏi.

Nàng đã nhìn xem toàn bộ hành trình đó?

- Ngươi không biết cũng bình thường thôi.

Bình thường sao?

Không bình thường.

Quán Quán thật sự nhìn không ra sâu cạn Diệp Hạo.

Nhưng dù mạnh hơn mình cũng không đến mức Thần không biết Quỷ không hay ở ngay dưới mí mắt mình mà đổi một khối Khoáng Thạch khác mới đúng chứ.

- Nếu Chu Vân não tàn giúp ngươi trả tiền, như vậy thì chuôi Thạch Trung Kiếm này sẽ đưa cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong, một vệt sáng tiến vào trong túi Càn Khôn của Quán Quán.

Sắc mặt Quán Quán đại biến.

Đây chính là túi Càn Khôn của nàng đó?

Phía trên có Cấm Chế do nàng dùng thần niệm bố trí.

Diệp Hạo sao có thể tùy tiện mở ra?

- Nha đầu, không nên tùy tiện thăm dò ta.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn Quán Quán nói.

Quán Quán lại biến sắc.

Nàng biết Diệp Hạo nói câu này có ý gì.

Lúc trước nàng đã vận dụng Mị Thuật với Diệp Hạo cũng không phải hắn không biết, hắn chỉ lười nhác so đo với nàng mà thôi.

Nhưng Quán Quán nhanh chóng nghĩ đến chuyện Diệp Hạo vừa nói.

Thạch Trung Kiếm?

- Ngươi nói bên trong khối Khoáng Thạch này có Thạch Trung Kiếm?

- Nhìn thấy đường vẽ trên khối Khoáng Thạch không? Ngươi cắt đứt dọc theo đường này sẽ biết.

Quán Quán yên lặng lấy thần niệm làm đao cắt lên.

Lúc cắt đao thứ nhất thì một đạo Kiếm Khí lăng liệt tràn ngập ra, đạo kiếm khí này cực kỳ bá đạo, nó xuyên thủng cả túi Càn Khôn của Quán Quán.

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Vì sao túi Càn Khôn của Quán Quán lại tràn ngập ra Kiếm Khí cường hoành như thế?

- Ai mà biết?

Ngay lúc toàn trường xôn xao, Quán Quán lại hung hăng trừng Diệp Hạo một cái.

- Ngươi trừng ta làm gì?

Diệp Hạo lộ vẻ vô tội.

- Tại sao ngươi không nói sớm?

- Ai biết túi Càn Khôn của ngươi rác rưởi như thế?

Diệp Hạo nói câu này khiến Quán Quán không biết nói thế nào?

Coi như túi Càn Khôn bản thân trong tông môn không phải đỉnh cấp nhưng cũng không xê xích bao nhiêu.

Nhưng ở trong mắt Diệp Hạo lại trở thành rác rưởi?

- Vậy ngươi đưa cho ta một cái tốt hơn đi?

- Cho ngươi.

Diệp Hạo tiện tay ném cho Quán Quán một cái túi Càn Khôn.

Quán Quán giật mình.

Tình huống như thế nào đây?

Bản thân chỉ thuận miệng nói thôi!

Hắn lại đưa cho mình một cái túi Càn Khôn thật?

Nhưng sau khi Quán Quán kiểm tra túi Càn Khôn, sắc mặt nàng không khỏi thay đổi.

Quán Quán không hiểu Luyện Khí.

Nhưng không có nghĩa nàng không hiểu túi Càn Khôn này có chất lượng thế nào.

Phù Văn bên trên túi Càn Khôn này, nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng lại mơ hồ cảm nhận được sự cường đại nội liễm. Quán Quán thử dùng Tinh Thần Lực oanh kích thì khiếp sợ phát hiện phía trên không để lại một chút dấu vết nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận