Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2684: Tố Bản Hoàn Nguyên

Thâu lương hoán trụ!

Chuyện này đối với Diệp Hạo mà nói cũng không tính là cái gì.

Trung niên kia chỉ là một Hợp Thần cấp, mà Diệp Hạo lại là cường giả Thần Vương cao cấp. Chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

- Vì sao ta không chú ý thấy?

- Bởi vì tu vi của ta cao hơn ngươi.

- Ta cũng Thần Vương cao giai mà.

Phượng Vũ không hiểu hỏi.

- Thần Vương cao giai của ngươi không giống Thần Vương cao giai của ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nói thế nào nhỉ? Nếu ta xuất thủ, chỉ cần ba chiêu là có thể giải quyết được ngươi.

- Ba chiêu?

Ánh mắt Phượng Vũ lộ ra thần sắc không tin.

- Chắc chứ?

- Không tin?

Diệp Hạo nhìn thẳng vào Phượng Vũ.

- Không tin.

Phượng Vũ làm sao có thể tin tưởng được?

Dù sao tiềm lực của Phượng Vũ là cường giả cấm kỵ. Nàng không cảm thấy rằng Diệp Hạo chỉ dùng ba chiêu là có thể đánh bại được nàng.

Oanh!

Hai con mắt Diệp Hạo lóe lên ánh mắt kinh khủng. Không gian quanh thân Phượng Vũ lập tức bị phá hủy, sau một khắc nàng đã xuất hiện ở bên trong tiểu thế giới của Diệp Hạo.

- Ánh mắt vừa rồi là... Không Gian chi mâu?

Phượng Vũ ngạc nhiên nhiên nhìn Diệp Hạo.

Tốt xấu gì Phượng Vũ cũng đã ở Thần vực nhiều năm như vậy, nàng sao không biết loại mâu thuật này được. Nàng biết rất rõ loại mâu thuật Không Gian chi mâu này.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Không Gian chi mâu quả nhiên bá đạo.

Phượng Vũ thật tâm nói.

Vừa rồi Phượng Vũ đương nhiên không hề có bất kỳ chuẩn bị gì, nhưng cũng không phải Không Gian chi chủ gì cũng có thể khống chế được nàng.

- Ta bắt đầu ra tay.

Diệp Hạo nhìn Phượng Vũ vừa cười vừa nói.

Nghe vậy con mắt Phượng Vũ lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.

- Được.

Nói xong câu này bộ dáng của Phượng Vũ cũng xảy ra biến hóa, trên người của nàng xuất hiện một bộ chiến giáp tinh vi xa hoa, bộ chiến giáp này bảo vệ toàn thân Phượng Vũ, từng làn khí thế kinh người tự hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích ra.

Diệp Hạo nâng quyền oanh tới. Ngay khoảnh khắc một quyền này rơi xuống, Phượng Vũ cảm thấy toàn bộ thiên địa đều bị quyền ý vô cùng vô tận tràn ngập tới.

Lục hợp bát hoang, duy ngã độc tôn.

Đúng lúc này cánh tay cơ giáp của Phượng Vũ phóng ra đoàn năng lượng ánh sáng, nàng luân động nắm đấm đánh tới Diệp Hạo. Thứ mạnh mẽ nhất của Cơ Giới tộc chính là nbhucj thân, cho dù là Yêu tộc cũng không thể sánh bằng, bởi vì chiến giáp tăng sức mạnh cho các nàng, chỉ cần chiến giáp không bị phá hư, nó sẽ luôn bổ sung sức chiến đấu cho bọn họ.

Hai đạo công kích ở giữa không trung gặp nhau, kinh khủng sóng xung kích tiêu diệt toàn bộ xung quanh. Chỉ là sóng xung kích khuếch tán đến trăm dặm lại bị một màn chắn vô hình ngăn cản lại. Là do kim thân của Diệp Họa bày ra một không gian cấm chế ở ngoài trăm dặm, bằng không mà nói tiểu thế giới của Diệp Hạo sẽ không thể nào chịu được dày vò như vậy.

Phượng Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui lại. Nàng nhìn thoáng qua cánh tay cơ giới, khiếp sợ phát hiện phía trên xuất hiện chằng chịt vết rạn, cùng lúc đó từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống, là do quyền ý của Diệp Hạo thẩm thấy vào thể xác của nàng.

- Đây là Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền?

Phượng Vũ nhìn Diệp Hạo chân thành nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Chỉ là bằng vào thứ này, ba chiêu cũng không thể đánh bại được ta.

Ánh mắt Phượng Vũ tràn đầy lửa nóng nói.

- Có đúng không?

Sau khi Diệp Hạo nói câu này, hắn lại lần nữa oanh ra một quyền về phía Phượng Vũ.

Phượng Vũ cảm giác có chút đau răng. Bởi vì Diệp Hạo đánh ra vẫn là Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền. Nàng cảm thấy mỗi lần Diệp Hạo đánh ra quyền ý đều sẽ tăng lên một cấp độ. Chuyện cản lại đương nhiên có thể, nhưng cánh tay kia đoán chừng cũng thành phế.

Khi Phượng Vũ muốn kiên trì muốn ngăn lại lại khiếp sợ phát hiện một cỗ lực lượng thần bí gia tăng lên trên người nàng. Cỗ lực lượng này khiến thời không bốn phía xung quanh nàng đều xảy ra thay đổi.

- Thời gian lực lượng?

Phượng Vũ lập tức nhận ra.

Thời gian lực lượng là chuyên môn của Thần Hoàng, chỉ là Phượng Vũ là ai?

Bây giờ nàng cách Thần Hoàng không xa, nàng đã sớm nắm giữ Thời Gian lực lượng. Chỉ là đợi đến khi Phượng Vũ vận chuyển mới khiếp sợ phát hiện mình căn bản không thể ngăn được cỗ lực lượng thần bí này. Cỗ lực lượng này cơ hồ còn thâm hậu hơn.

Không đúng!

Lực lượng này có thần thông mạch lạc!

Nhận ra được điểm ấy, trong mắt Phượng Vũ liền lộ ra thần sắc chấn kinh. Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nghe qua thần thông nào có thể nghịch chuyển thời gian.

Khi nàng phát hiện ra đồng thời cũng đã Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền của Diệp Hạo đánh xuyên qua cánh tay. Phải biết lúc này nàng đang trong tình trạng lực cũ đã hết, lực mới chưa ra. Đối mặt với một quyền cường thế hơn của Diệp Hạo thì sao có thể ngăn cả?

Không có cách nào cản được.

Mắt thấy một quyền của Diệp Hạo chuẩn bị đánh trên người nàng, Diệp Họa lại cưỡng ép làm thay đổ phương hướng đánh về phía bên cạnh nàng.

Hô!

Phượng Vũ thở một hơi, nàng khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

- Thần thông này của ngươi là gif?

- Tố bản hoàn nguyên.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta có thể khiến ngươi trở lại trạng thái bết bát nhất.

- Thần thông này quả thực nghịch thiên.

Phượng Vũ cười khổ nói.

- Đúng vậy, năm đó vì tu hành môn thần thông này, ngươi biết ta hao phí bao nhiêu thời gian không?

- Bao lâu?

- Ta dưới sự trợ giúp của một vị tiền bối còn phải hao phí thời gian ngàn năm.

- Ngươi nói xong khiến ta cũng không còn ý nghĩ muốn học nữa.

Phượng Vũ lắc đầu, ngay sau đó nghiêm túc nói.

- Trước đó ta cho là câu nói ba chiêu đánh bại ta của ngươi là đùa, bây giờ ta mới nhận ra ngươi thật sự có thể làm được.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chiêu thứ hai của Diệp Hạo có thể làm trọng thương nàng. Tới chiêu thứ ba là có thể làm hoàn toàn tê liệt lực chiến đấu của nàng.

Diệp Hạo cười cười lơ đễnh.

Phượng Vũ không biết rằng Diệp Hạo đã nương tay. Đây cũng không phải là chiêu mạnh nhất của hắn.

- Ta muốn ở tiểu thế giới của ngươi chữa thương.

Phượng Vũ mở miệng nói.

Ba ngày sau thương thể của Phượng Vũ mới chữa lành được bảy tám phần, sau đó nàng mới rời khỏi tiểu thế giới của Diệp Hạo.

- Đêm nay Ám Bảo Các sẽ tổ chức một buổi đấu giá ở Hắc Thủy Thành.

Diệp Hạo nhìn Phượng Vũ nói.

Ba ngày này Diệp Hạo vẫn luôn tìm hiểu về Hắc Thủy Thành, hắn phát hiện trật tự thành trì này rất rõ ràng, nhưng lại ẩn giấu đi rất nhiều tội ác. Khó trách Phượng Vũ nói với hắn rằng mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.

- Ám Bảo Các?

Nghe được cái tên này ánh mắt Phượng Vũ lóe lên.

- Vậy phải đi nhìn thử mới được.

- Ám Bảo Các có thể cướp sao?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút hỏi.

- Ta nghe nói danh tiếng của Ám Bảo Các không tốt.

- Ngươi nghĩ trên đời này có tuyệt đối trắng, đen sao?

Phượng Vũ nhẹ nhàng nói.

- Đối với những thế lực làm nhiều việc ác mà nói, Ám Bảo Các tuyệt đối là một dòng nước trong.

- Có phải Phượng gia các ngươi có quan hệ với Ám Bảo Các phải không?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Vì sao lại hỏi như vậy?

Ánh mắt Phượng Vũ có chút né tránh nói.

- Bây giờ ta có thể chắc chắn rằng ngươi có quan hệ với Ám Bảo Các.

Tâm tư Diệp Hạo vô cùng kín đáo, làm sao không nhìn ra được thái độ của Phượng Vũ?

- Cái này... Cái này.

Phượng Vũ cắn môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào?

- Nếu khó nói quá thì thôi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Thật ra khi nói câu này, bề ngoài nhìn như Diệp Hạo là suy nghĩ cho đối phương, trên thực tế lại biến tướng bức bách đối phương. Bởi vì ngươi không nói cũng đồng nghĩa không coi ta là bằng hữu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận