Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1038: Ngũ Long Triều Thiên Trận

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Diệp công tử, Lăng Kiếm Tông chúng ta muốn mua sắm số lượng lớn Tật Phong Phù.

Lăng Trường Minh nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Không có thời gian, ta luyện chế Tật Phong Phù chỉ để chơi thôi.

Diệp Hạo không hề nghĩ ngợi đã từ chối.

- Chúng ta có thể thương lượng lại giá cả một chút được không?

Lăng Trương Minh chưa từ bỏ ý định.

- Ngươi cảm thấy ta thiếu tiên thạch hả?

Diệp Hạo nhếch miệng nói:

- Ngươi biết có bao nhiêu người muốn cầu ta luyện đan không? Không nói đâu xa, chỉ riêng Luyện Đan Tổng Các thì ta đã có thể lừa đầy bồn đầy bát rồi.

- Không biết ngươi có thể chuyển nhượng Tật Phong Phù Ấn Quyết được không?

- Lăng tông chủ, ngươi sẽ chuyển nhượng Kiếm Quyết Lăng Kiếm Tông hả?

- Không phải Tật Phong Phù không quan trọng đối với ngươi sao?

- Nhưng đây là độc môn thủ đoạn của ta.

Diệp Hạo nói:

- Chờ ta ngày nào ranh rảnh lấy ra luyện nữa rồi sao.

- Ngươi học trận đạo chi thuật từ ai vậy?

Lăng Dao cảm thấy hứng thú hỏi.

- Ngươi đoán đi.

Trong mắt Lăng Dao đầy bất đắc dĩ.

Đoán cái lông ấy!

- Ta học trận đạo chi thuật từ ai thì không thuận tiện nói ra, nhưng ta có thể nói là ta có thể thoải mái ngược cô.

- Không tin.

Lăng Dao nhíu cái mũi tinh xảo nói.

- Bây giờ ngươi là trận sư mấy phẩm?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Bát Phẩm Chủ Cấp Trận Sư.

Lăng Dao trả lời.

- Nếu ta cho ngươi biết ta là Tôn Cấp Trận Sư thì ngươi tin không?

- Không tin.

- Tại sao?

- Mặc dù ta không thể nhìn ra tu vi võ đạo của ngươi nhưng ta nghĩ tu vi của ngươi chắc không thấp, mà ngươi lại tu luyện đan đạo tới cấp độ Cửu Phẩm Tôn Cấp, ta tin ngươi sẽ không hao phí quá nhiều thời gian trên trận đạo, nên ta không tin trận đạo của ngươi cũng đạt tới cấp độ Tôn Cấp.

Lăng Dao tự tin nói:

- Tinh lực của một người là có hạn, tuổi của ngươi chưa đến một ngàn, sao có thể làm được chứ?

- Được rồi, nhạy bén.

Diệp Hạo giơ ngón tay cái đối với Lăng Dao.

Nhưng không lâu sau, Lăng Dao đã ý thức đươc bản thân sai lầm lớn như thế nào.

Nửa ngày sau, thương thế của Lăng Dao đã khỏi hẳn. Sau khi khỏi hẳn liền đi tới nói Tử Sắc Cự Long xuất hiện. Lúc này, ở đây cũng đã tụ tập mấy chục vạn tu sĩ.

Nhưng những tu sĩ này bị mười mấy thân ảnh có khí tức bàng bạc ngăn cản.

- Vị kia xin dừng bước.

Một thân ảnh trong đó nhìn thấy đám người Lăng Trường Minh muốn đi vào sơn cốc, trầm giọng nói.

- Mạc trưởng lão, ngươi có ý gì?

Sắc mặt Lăng Trương Minh khó coi.

Lúc này, đạo thân ảnh kia mới nhận ra người này là ai?

- Lăng tông chủ, bên trong sơn cốc là Long Tộc Tử Long Vương của chúng ta, cấm bật luận kẻ nào đặt chân vào.

Tử Long Vương?

Nghe được ba chữ này, trong mắt Lăng Trường Minh hiện lên vẻ vui mừng.

Nhưng hắn chợt ý thức được Lăng Kiếm Tông muốn đi vào sợ không dễ dàng.

Lăng Kiếm Tông đúng là Tông Môn đệ nhất Đông Vực.

Nhưng Long Tộc chính là Cự Bá của Đông Vực nha!

Cứ như vậy mấy phút sau, vài thân ảnh xuất hiện trước cửa ra vào sơn cốc, tu sĩ bốn phía nhìn thấy vậy kinh hô lên.

- Người Đan Đỉnh Phái tới.

- Cô gái kia có phải Lâm Ngưng Hạ không?

- Ngoại trừ Lâm Ngưng Hạ thì ai có thể xinh đẹp như vậy nữa?

- Không ngờ hôm nay may mắn được nhìn thấy hai đại mỹ nữ của Đông Vực a.

Trong khi những tu sĩ đang thảo luận thì Lâm Ngưng Hạ Đan Đỉnh Phái nhìn thấy Lăng Dao đang đứng bên cạnh Diệp Hạo, sau đó, ngươi lập tức đi về phía Diệp Hạo u oán nói:

- Sao ngươi rời khỏi Luyện Đan Các mà không nói cho ta biết?

- Ta nghĩ ngươi đang bận.

- Ngươi có biết trong hai tháng ngươi chữa thương ta đều đứng canh ở cửa hay không?

- Không biết mà.

- Ngươi đáng ghét!

Lâm Ngưng Hạ giậm chân nói.

Sao Diệp Hạo có thể không biết chứ?

- Đại tiểu thư, không phải vì ta có việc gấp sao?

Diệp Hạo nhìn ánh mắt ủy khuất của Lâm Ngưng Hạ bất đắc dĩ nói.

- Chuyện gì?

Lâm Ngưng Hạ hỏi.

- Chuyện này ta không tiện nói cho ngươi biết được.

Diệp Hạo nói.

Tu sĩ giữa sân nhìn thấy như vậy toàn bộ kinh động.

Chuyện gì vậy?

Bộ dáng Lâm Ngưng Hạ thật giống như một một người vợ trách chồng nha.

- Có lẽ ta biết thanh niên kia là ai rồi?

- Ngươi cảm thấy bây giờ còn ai không đoán ra nữa? Nhất định là Luyện Đan Các Diệp Hạo a!

- Thất Phẩm Tôn Cấp Đan Sư!

- Khó trách Lâm Ngưng Hạ phương tâm ám hứa như thế.

Nghe tu sĩ xung quanh nói, thần sắc Lâm Ngưng Hạ không biết hóa bao nhiêu vẻ.

Ngược lại Diệp Hạo lại có chút không có ý tứ.

Vì vậy hắn đi về phía mười tên Long Tộc đang giữ trước cửa sơn cốc.

- Diệp đại sư, xin người ngừng bước.

Long Tộc Mạc trưởng lão thông qua đám người nói chuyện cũng đã đoán được thân phận của Diệp Hạo.

Không có bất kỳ thế lực nào muốn đắc tộc một đan sư cả.

Bởi vì ngươi không biết lúc nào cần cầu tiên đan của người ta.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Mạc Trưởng Lão nói:

- Nếu ta đoán không sai thì Long Tộc chậm chạp không tiến vào động phủ vì cửa động có trận pháp, mà Long Tộc các người không phá được trận pháp này, phải không?

Nghe vậy, trong mắt Mạc trưởng lão kinh ngạc:

- Sao ngươi biết được?

- Ta không những biết rõ ở cửa động có một trận pháp, hơn nữa ta còn biết trận pháp đó có tên là Ngũ Long Triều Thiên Trận.

Diệp Hạo nói làm cho không ít tu sĩ kinh hô.

- Ngũ Long Triều Thiên Trận? Tôn Cấp Trận Pháp?

- Khó trách Long Tộc không thể đi vào động phủ được?

Mạc trưởng lão suy nghĩ một lát nói:

- Có thể nói cho ta nguyên nhân không?

- Mạc trưởng lão có nhìn thấy bốn phía có năm đỉnh núi không?

Diệp Hạo chỉ nơi xa nói:

- Mà giữa năm đỉnh núi này có một sơn cốc, nếu ngươi hiểu được trận thuật thì có thể nhìn ra, trên mỗi ngọn núi này đều như một con Cự Long đang giương nanh múa vuốt. Nhưng năm Cự Long này lại vây xung quanh sơn cốc.

- Vì vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây chính là Ngũ Long Triều Thiên Trận.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Ngũ Long Triều Thiên Trận không những đến địa mạch mười vạn dặm quanh đây, càng liên lụy đến vận thế tối tăm của Long Tộc các ngươi. Vì vậy, muốn phá vỡ nó trừ phi xuất động cường giả cấp bậc Long Vương.

- Ngươi có biến pháp đánh vỡ hả?

- Có.

- Ngươi xác định?

- Ngũ Long Triều Thiên Trận có bá đạo thì cũng chỉ là Trận Pháp Bát Phẩm Tôn Cấp mà thôi, cho ta thời gian một phút ta có nắm chắc phá được trận pháp này.

Cái gì?

Giờ khắc này, không phải riêng Long Tộc Mạc trưởng lão kinh trụ mà toàn bộ tu sĩ toàn trường cũng hoảng sợ.

Chẳng lẽ Trận pháp Bát Phẩm Tôn Cấp còn không mạnh hả?

Nhưng trong miệng Diệp Hạo lại “cũng chỉ là” mà thôi.

Hắn làm sao dám nói ra những lời như vậy?

- Diệp công tử, chuyện này không thể nói đùa đâu.

Mạc trưởng lão nghiêm túc nói.

- Như vậy đi, nếu ta phá được trận pháp thì ngươi để cho ta đi vào động phủ, nếu ta không phá giải được thì ta sẽ đưa cho ngươi ba viên Tôn Cấp Phá Giai Đan.

Diệp Hạo cười nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Có thể.

Mạc trưởng lão không có lý do gì không đồng ý cả.

- Nhưng ta còn có một yêu cầu nhỏ khác nữa.

Diệp Hạo nhìn Mạc trưởng lão nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận