Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2628: Đánh Giết Phong Thần

Diệp Hạo để ý thấy xung quanh một thân ảnh trong đó bao phủ một trận gió xoáy. Những gió xoáy vừa xoay tròn đồng thời còn sinh ra một loại lực xoắn đáng sợ, bất luận thứ gì có ý đồ tới gần vị tu sĩ này đều sẽ bị gió xoáy đấy giết chết. Bốn phía một thân ảnh khác lại đầy ngũ cốc. Ngũ cốc được mùa, biến ảo khó lường. Lại liên tưởng đến tu sĩ bình thường sẽ không thể đi đến nơi này. Bởi vậy Diệp Hạo lớn gan suy đoán hai vị này là phong thần cùng Cốc Thần.

- Tiểu tử, sao ngươi lại nói như vậy?

Phong Thần trầm mặt nói.

- Ngươi nên xưng hô tiền bối.

- Các ngươi có biết Tuyết Trích Tiên không?

Diệp Hạo lạnh rên một tiếng.

- Không biết.

Phong thần lắc đầu.

Hắn thực sự không biết.

- Trước khi Tuyết Trích Tiên luân hồi chuyển thế còn có một cái tên khác.

Diệp Hạo nhìn về phía hai người Phong Thần nói.

- Ta nghĩ các ngươi nhất định rất quen thuộc với cái tên này.... Tuyết Thần!

Khi Diệp Hạo nói ra cái tên này vô luận là Phong Thần hay Cốc Thần đều ngẩn ra.

- Ngươi và Tuyết Thần có quan hệ gì?

Khi nói ra câu này con mắt Phong Thần nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo nói.

- Tuyết Trích Tiên là bằng hữu của ta.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Phong Thần, ngươi cũng không cần nghĩ đến việc chắn đường lui của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ chạy sao?

- Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần không nên nói toạc ra quan hệ giữa ngươi cùng Tuyết Thần.

Ánh mắt Cốc Thần nhìn Diệp Hạo giống như đang nhìn một thằng ngu.

- Ta biết ngươi có thể đi đến nơi này là vì tiềm năng của ngươi rất mạnh, tương lai có lẽ sẽ đặt chân đến nửa bước cấm kỵ, nhưng hiện giờ ngươi không nên đi ra.

- Hôm nay có lẽ ta phải đánh giết một thiên tài Nhân tộc.

Phong Thần nói đến đây bốn phía Diệp Hạo liền xuất hiện từng vòi rồng. Vòi rồng bao vây bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Hạo. Nói cách khác dù hắn vọt ra hướng nào cũng không được. Trừ phi hắn phải mạnh mẽ chống đỡ được.

- Ta thừa nhận sự hiểu biết của ngươi đối với Vương cấp vượt qua tưởng tượng của ta, nhưng các ngươi cho rằng ta không chắc chắn mà đưa bản thân vào tình cảnh nguy hiểm sao?

Thiên địa phá toái, nhật nguyệt tàn lụi, quy tắc vặn vẹo. Cỗ quyền ý này, lục hợp bát hoang, chí cao vô thượng.

Giờ khắc này vô luận là Phong Thần hay Cốc Thần tất cả đều phải biến sắc. Quyền thuật này của Diệp Hạo thật sự đáng sợ. Vòi rông vây xung quanh Diệp Hạo đều bể nát, ngũ cốc lực lượng bao vây Diệp Hạo cũng bể nát. Như vậy thì cũng thôi đi. Quan trọng hơn là cỗ quyền ý này giống như sông Trường Giang đè ép về phía bọn họ.

Tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.

Chỉ tiếc rằng ngay khi hai bên va chạm vào nhau hai người lập tức cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi. Bọn họ liếc nhau một cái, dứt khoát bỏ chạy về phía sau. Chỉ là theo việc Diệp Hạo vận dụng không gian chi mâu, không gian bốn phía bọn họ đều bị bẻ gãy đưa bọn hắn đến chỗ cách Diệp Hạo không xa.

- Không gian chi mâu.

- Đây là một trong mười đại mâu thuật.

Trái tim của Phong Thần cùng Cốc Thần đều chìm vào đáy cốc. Loại mâu thuật như không gian chi mâu sẽ không xuất hiện dễ dàng. Nhưng vào lúc này Diệp Hạo lần nữa oanh ra một quyền. Phong Thần cùng Cốc Thần lập tức bị đánh thành mảnh vỡ ngay tại chỗ, linh hồn bọn họ cũng dần trở nên ảm đạm hơn.

- Quyền thuật này của ngươi là gì?

Phong Thần khổ sở hỏi.

- Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cái tên thật khí phách.

Phong Thần không khỏi nói.

- Nhưng vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua loại quyền thuật này?

- Quyền thuật này là do một cường giả cấm kỵ truyền thụ cho ta.

Diệp Hạo nhìn Phong Thần nói.

- Đúng rồi, cường giả cấm kỵ đó hẳn thuộc về Đại Hoang vực.

- Cường giả cấm kỵ truyền thụ cho ngươi?

Trên mặt Cốc Thần lộ ra vẻ thoải mái.

- Khó trách chúng ta đánh không lại ngươi.

Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền, nhìn về phía trước mười kỷ nguyên, nhìn về phía sau mười kỷ nguyên đều có thể xếp hạng thứ ba. Bởi vậy có thể thấy được quyền thuật này đáng sợ cỡ nào.

- Ta còn có một vấn đề cuối cùng.

Phong Thần trầm ngâm một chút nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Hỏi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Diệp Hạo.

- Tông chủ Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo?

- Đúng vậy.

- Nếu biết Tuyết Trích Tiên có bối cảnh này, chúng ta nào dám truy sát nàng chứ.

Phong Thần cười khổ nói.

Ai mà không biết đứng sau lưng Viêm Hoàng tông là Đan Đạo Tổng Các cùng Triệu thị nhất tộc chứ.

- Đúng vậy.

Cốc Thần nói đến đây lại nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua chúng ta, hai chúng ta cũng không nghĩ đến việc sống tạm bợ, nhưng chúng ta không thể chết như vậy được, bởi vì có một vài truyền thừa chúng ta vẫn chưa truyền xuống.

Dừng một chút hắn nói tiếp.

- Ta ngưng kết truyền thừa của ta vào trong một khối ngọc phù này, nếu ngươi coi thường thì giúp chúng ta đi tìm truyền nhân.

Diệp Hạo tiến lên nhận lấy ngọc phù trong tay hai người.

- Ta sẽ suy nghĩ.

Diệp Hạo nói xong Cốc Thần cùng Phong Thần cũng chạy xa, cùng lúc đó ngọc phù trong tay Diệp Hạo lập tức nổ lớn. Đợi đến khi bụi bặm tan đi Phong Thần cùng Cốc Thần mới cẩn thận từng li từng tí đi tới.

- Tiểu tử kia đã chết rồi sao?

Cốc Thần hỏi.

- Đây chính là Viêm Bạo phù.

Phong Thần cười nói.

- Khoảng cách gần như vậy, làm sao có thể may mắn còn sống sót được?

- Thế nhưng uy lực của Viêm Bạo chỉ hạn định ở Thần Vương cảnh sơ kỳ mà thôi.

Phong Thần nói xong một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa không trung, tiếp lấy hai người liền thấy Diệp Hạo hoàn hảo không chút tổn hại từ trong bóng tối đi ra.

- Không tốt.

- Chạy mau.

Cốc Thần cùng Phong Thần biến sắc đồng thời vội vàng chạy trốn về phía nơi xa. Hai con mắt Diệp Hạo lập tức phát ra ánh sáng bảy màu.

Thiên nhãn!

Hiện giờ Thiên Nhãn đã được hợp từ rất nhiều loại mâu thuật, bàn về uy lực cũng đã gần bằng với mười đại mâu thuật.

Cốc Thần cùng Phong Thần lập tức bị giam cầm ngay tại chỗ, tiếp lấy linh hồn bọn hắn rất nhanh đã bị tan ra. Trên mặt bọn hắn chỉ tràn đầy sự hoảng sợ.

Đây mới thực là tan rã.

Đợi đến khi toàn bộ linh hồn bọ họ đều đã tiêu tán, Phong Thần cùng Cốc Thần vang vọng ở Thần vực vô số năm đều đã tan thành mây khói. Nhặt lên túi càn khôn của bọn họ Diệp Hạo lập tức vui ra mặt. Bởi vì trên người hai bọn họ khá giàu có. Dù là vật liệu Hoàng cấp cũng có không ít. Chỉ tiếc là hiện giờ những tài nguyên này đều tiện nghi cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo không rời khỏi nơi này luôn mà ở lại tìm kiếm. Rất nhanh Diệp Hạo đã phát hiện ra cửa hang Khai Thiên chi khí.

- Khai Thiên chi khí bị Vũ Thần cướp đi sao?

Diệp Hạo không khỏi cau mày nói.

Chuyện này không thể nghi ngờ chính là một tin không hề tốt gì cả. Hắn ngược lạc không hề nghĩ qua việc Tuyết Trích Tiên chiếm được, càng không nghĩ rằng Tuyết Trích Tiên còn ám Vũ Thần.

Khi Diệp Hạo đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng từ trong cửa động truyền ra một vòng kim quang. Diệp Hạo vội vàng nhìn lại về phía cửa động.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Một tòa kim sắc liên thai.

- Đây chẳng lẽ là phúc lộc liên thai trong truyền thuyết sao?

Diệp Hạo chấn động.

Tương truyền chỉ có người có vận may cực lớn mới có thể lấy được phúc lộc liên thai. Chiếm được phúc lộc liên thai sẽ có khả năng không gặp bất lợi gì. Sau khi Diệp Hạo nhảy tới lập tức phúc lộc liên thai bùm nổ kim quang che hắn lại, tiếp lấy liên thai này chở Diệp Hạo đến một nơi xa lạ. Mà toàn bộ Diệp Hạo đều không biết. Bởi vì lúc này hắn đang rơi vào một cảnh huyễn hặc khó hiểu, vô cùng kỳ diệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận