Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2555: Thương Khung Chỗ Sâu

Lần này Diệp Hạo lấy được hơn năm trăm đầu Lưu thú. Ba đại phân thân của hắn cũng lấy được hơn bốn trăm. Khi Diệp Hạo đang tăng cao tu vi hắn cũng ra lệnh cho phân thân của mình đánh giết thu thân thể Lưu thú lại.

Không qua bao lâu Khinh La cũng đã nhận được một giọt hỗn độn lưu tương. Ngay sau đó nàng cũng bị truyền đến bên người Diệp Hạo.

- Ngươi đang tăng cao tu vi sao?

Khinh La khẽ giật mình nói.

- Ta lo gia hỏa Vũ kia lặn núp trong bóng tối.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ngươi không định vận dụng thủ đoạn khác để lấy hỗn độn lưu tương sao?

Khinh La trầm giọng nói.

- Ngươi có thể thử xem.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Được.

Khinh La nói xong cũng lần nữa vọt tới hỗn độn lưu tương. Trong chốc lát Vô Thượng cùng Mạc Vân Sơn đã lấy được hỗn độn lưu tương cũng lần nữa phóng tới hỗn độn lưu tương. Phải biết bọn họ đều có không ít thủ đoạn. Chưa thất bại ai cũng không cam tâm.

Thật ra nếu không phải do chó con nói cho Diệp Hạo biết sẽ không có cơ hội, Diệp Hạo có lẽ cũng lần nữa xung phong.

Một khỏa!

Hai khỏa!

Ba khỏa!

Bình thường chỉ cần ăn vào một trái tim của Lưu thú là có thể đột phá. Nhưng Diệp Hạo ăn tận mười trái tim vẫn không hề đột phá. Bởi vì một phần là do Diệp Hạo đang áp chế tu vi, một phần cũng là do Diệp Hạo mạnh mẽ quá đáng.

Mười một khỏa!

Mười hai khỏa!

Mười ba khỏa!

Khi Diệp Hạo ăn tới con số này thân ảnh Khinh La cũng xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

Nàng thất bại.

- Có phải ngươi đã sớm biết sẽ thất bại hay không?

Khinh La u oán nhìn Diệp Hạo nói.

Phải biết Khinh La vì vọt tới hỗn độn lưu tương mà đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ a.

- Ta nói không có cơ hội, ngươi sẽ buông tha sao?

Diệp Hạo nhìn Khinh La nhẹ nhàng nói.

Khinh La nghĩ nghĩ cảm thấy đúng thật là như vậy.

- Vì sao ngươi không đi đánh giết Lưu thú?

Khinh La hỏi tiếp.

- Bởi vì tiếp theo ta có một chuyện quan trọng hơn phải làm.

Diệp Hạo chần chờ một chút nói.

- Chuyện gì?

Ánh mắt Khinh La lập tức phát sáng lên.

- Ta muốn xâm nhập chỗ sâu trong thương khung.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Ngươi điên rồi.

Sắc mặt Khinh La không khỏi thay đổi.

- Nơi đó là chỗ hỗn độn lưu tương được sinh ra, đạo ý ẩn chứa ở nơi đó sẽ khiến ngươi bị tê liệt.

- Dù sao cũng phải thử một lần?

Diệp Hạo kiên định nói.

- Ngươi sẽ chết đấy.

Khinh La trịnh trọng nói.

- Ngươi đừng nguyền rủa ta.

- Ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi sao?

Khinh La thấy Diệp Hạo không nghe cũng trở nên gấp gáp.

- Mạc Vân Sơn cùng Vô Thượng đều đang phục dụng trái tim Lưu thú để đột phá.

Diệp Hạo nhìn Khinh La nói.

- Ngươi cũng đột phá đi, bằng không đối phương vạn nhất ra tay với ngươi...?

Khinh La do dự một chút cũng lấy ra một trái tim Lưu thú nuốt xuống. Qua mười lần hô hấp rốt cục Diệp Hạo cũng đã đột phá. Tu vi hắn thuận lợi đột phá đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười một. Đột phá xong Diệp Hạo tiếp tục nuốt trái tim Lưu thú. Không có cái gì thích hợp để củng cố cảnh giới hơn trái tim của Lưu thú.

Một khỏa!

Hai khỏa!

Ba khỏa!

Khi Diệp Hạo nuốt tới trái tim thứ ba, cảnh giới của hắn cũng hoàn toàn vững chắc, tiếp lấy hắn thả người vọt về phía chỗ sâu thương khung.

- Diệp Hạo đang làm cái gì vậy?

Vô Thượng hoảng sợ nói.

- Hắn đang xâm nhập vào nơi hỗn độn lưu tương tạo ra.

Ánh mắt Mạc Vân Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Diệp Hạo ngươi mau xuống đây.

Vô Thượng hô về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo không thèm quay đầu, ngược lại tốc độ càng tăng lên.

Hỗn độn lưu tương!

Vừa rồi Diệp Hạo hơi cảm ứng đã phát hiện bên trong hỗn độn lưu tương ẩn chứa mảnh vỡ đại đạo nhiều hơn gấp trăm lần so với trên người Lưu thú.

Hơn trăm lần a!

Đây cũng không đồng nghĩa với việc dùng một trăm trái tim Lưu thú là có thể so sánh với hỗn độn lưu tương được.

Hai bên hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Diệp Hạo tin sau khi mình dùng hỗn độn lưu tương bản thân sẽ có một thay đổi lớn.

Đúng vậy. Thay đổi lớn.

Đến lúc đó bản nguyên của Diệp Hạo tiến lên một bước. Hắn không biết một giọt này hỗn độn lưu tương có đủ dùng hay khôn, nhưng những thứ như vậy đương nhiên có càng nhiều càng tốt rồi. Ở Viêm Hoàng tông còn có một nhóm người cần hỗn độn lưu tương a. Đây cũng lày lý do vì sao Diệp Hạo muốn thâm nhập vào chỗ sâu thương khung.

Càng đến gần chỗ sâu thương khung, uy áp cảm thục được lại càng mạnh.

- Ta sắp không chịu đựng nổi nữa.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Ta giúp ngươi hóa giải.

Chó con nói xong Diệp Hạo cũng cảm giác phía trên cũng không còn bị ngăn cản. Khi Diệp Hạo đang thất thần chó con vội nói.

- Nhanh lên, ta không kiên trì được bao lâu đâu?

Thân hình Diệp Hạo lóe lên liền xuất hiện ở chỗ sâu bên trong thương khung.

- Cái gì?

- Sau Diệp Hạo lại có thể xông vào được?

Đám người Mạc Vân Sơn đều ngơ ngác. Nhưng ngay sau đó bọn họ cũng nhanh chóng vọt tới chỗ sâu thương khung. Bọn họ rất muốn biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ là bọn hắn mới vọt tới nửa đường đã bị uy áp ngăn cản.

- Diệp Hạo làm sao có thể làm được?

Trong mắt Mạc Vân Sơn lấp lóe từng đợt hào quang.... Sau khi Diệp Hạo vọt tới chỗ sâu trong thương khung cũng cảm giác được uy áp không gì sánh nổi.

Uy thế như vậy khiến nhục thân Diệp Hạo nhanh chóng sụp đổ.

- Ngươi không xuất thủ sao?

Diệp Hạo biến sắc nói.

- Ta đã xuất thủ rồi đó.

Chó con tức giận nói.

- Bằng không ngay lập tức ngươi đã bị đại đạo chấn vỡ rồi.

Diệp Hạo giật mình rồi nhìn về phía nơi xa. Hắn phát hiện cái gọi là chỗ sâu trong thương khung là một mảnh đầm lầy bùn sình, bên trong đầm lầy đầy những giọt hỗn độn lưu tương.

- Nhiều hỗn độn lưu tương như vậy sao?

- Ta đã nói với ngươi rằng ta kiên trì không được bao lâu rồi.

Chó con thấy Diệp Hạo không có động tĩnh thống hận nói.

Diệp Hạo vội vàng đi lấy hỗn độn lưu tương bên trong đầm lầy. Nhưng tốc độ Diệp Hạo lấy lại không thể nhanh được. Mỗi lần lấy một giọt hỗn độn lưu tương đều phải hao phí thời gian vài cái hô hấp.

- Nhanh lên.

Đầu chó con không ngừng thúc giục.

Diệp Hạo cũng đang liều mạng. Nhưng bản thân hắn cũng phải thừa nhận uy áp thực sự quá lớn. Dù nhanh thêm thì có thể nhanh đến đâu cơ chứ?

Một giọt!

Hai giọt!

Ba giọt!

Khi Diệp Hạo bỏ vào tay đến giọt thứ mười, chó con có chút suy yếu nói.

- Đi thôi.

- Bây giờ đi luôn sao?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

Hắn vẫn chưa lấy được bao nhiêu giọt a?

- Ta sắp không chịu đựng nổi nữa.

Tiểu cẩu lo lắng nói.

Diệp Hạo chần chờ một chút vẫn quyết định rời khỏi. Nhưng khi hắn mới nhấc chân một cước đạp vào bên trong nước, ngay sau đó Diệp Hạo cảm thấy nhục thân của mình như được tẩy lễ.

Diệp Hạo cúi người xem xét, lúc này mới phát hiện không ngờ mình dẫm nát vào bên trong một bãi hỗn độn lưu tương. Ánh mắt của hắn lập tức phát sáng lên.

- Phát cmn tài rồi.

Trái tim Diệp Hạo không khỏi chậm một nữa nhịp.

- Nhanh, nhanh, nhanh lấy hết một bãi hỗn độn lưu tương này đi.

Chó con cũng kích động. Thật ra lúc này cần gì chó con nói, Diệp Hạo cũng đã lập tức lấy ra một bình ngọc bỏ vào.

Mười giọt!

Hai mươi giọt!

Ba mươi giọt!

Khi Diệp Hạo đã cất toàn bộ bãi hỗn độn lưu tương này đi cũng là lúc hắn cảm nhận được nhục thân đã bị trọng thương. Hắn phun một ngụm máu tươi ra.

- Nhanh... Rời khỏi.

Chó con nói câu này cũng im lặng. Diệp Hạo nào dám trì hoãn chỉ có thể điên cuồng phóng ra phía ngoài. Mắt thấy chuẩn bị xông ra, hắn lại thấy một gốc thực vật, mà từ trên gốc thực vật đó đang kết ra một tiểu lô tản ra hỗn độn khí tức. Diệp Hạo suy nghĩ một chút liền vọt về phía tiểu lô kia.

- Ngươi điên rồi.

Chó con hét lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận