Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 272: Mời Cậu Đi Một Vòng

Dịch: Liêm

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào



----------------------------------

Diệp Hạo vừa bước ra cửa Bồng Lai Hội Sở đã bị mấy hắc y thanh niên ngăn cản.

- Lão bản chúng tôi mời cậu đi một vòng.

- Tôi không đi thì sao?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

Âm thanh Diệp Hạo vừa ra, một hắc y thanh niên cầm súng lục chỉ vào phần eo.

- Cậu có chắc không?

- Tôi cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người anh, có lẽ, tay anh đã nhúng máu không ít?

Sắc mặt Diệp Hạo không có bao nhiêu biến hóa, quay người nhìn hắc y thanh niên nói.

- Tất nhiên, cậu nên rõ ràng tôi không ngại giết thêm người nữa.

Hắc y thanh niên dữ tợn nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo ra tay nắm khẩu súng đưa lên mi tâm mình.

- Bắn hộ bố mày cái.

Hắc y thanh niên giật nảy mình.

Hắc y thanh niên bốn phía đồng dạng không nghĩ tới Diệp Hạo bưu hãn đến vậy.

- Diệp Hạo, lão bản chúng ta chỉ muốn mua Trung Dược của cậu.

Ánh mắt hắc y thanh niên hơi động một cái nói.

- Tao nói nổ súng.

Âm thanh Hiệp Hạo lạnh lùng vang lên.

- Diệp Hạo.

Hắc y thanh niên hơi run.

- Không có gan đừng cầm đồ chơi này.

Diệp Hạo nói đến đây, ngón tay bóp lấy cò súng.

Ầm!

Toàn bộ hắc y thanh niên đều kinh ngạc.

Ai mà nghĩ đến Diệp Hạo sẽ bóp cò súng chứ?

Tiểu tử này không muốn sống nữa à?

Nhưng một màn tiếp theo hoàn toàn rung động bọn họ, đạn rơi ra treo lơ lửng trước họng khẩu súng

- Cái gì?

- Trở về nói cho lão bản chúng mày biết, có một số người hắn trêu chọc không nổi đâu.

Diệp Hạo vừa nói xong, viên đạn bị cưỡng ép bay xuyên thủng một cỗ xe benz cách đó không xa.

Sau một khắc, một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên.

- Tay mày đã nhiễm qua vô số máu tươi, vì vậy mày cũng không cần thiết phải tồn tại trên đời này nữa.

Diệp Hạo nói đến đây, hắc y thanh niên kia biến thành một đống tro tàn dưới ánh mắt kinh hãi của đám Bảo Tiêu.

- Nếu chúng mày tiếp tục làm chuyện ác sẽ có kết quả tương tự.

Diệp Hạo nói xong câu, rồi xoay người rời đi.

Mấy Bảo Tiêu vội vàng chạy tới chiếc xeBenz. Lúc này, bọn họ mới chú ý tới xương bả vai ổng chủ mình đã bị đạn xuyên thủng.

- Ai cho chúng mày nổ súng?

- Lão bản, không phải chúng ta bắn a.

Vẻ mặt một Bảo Tiêu đưa đám đem chuyện trước đó nói một lần. Khi kể lại, toàn thân hắn đều run rẩy một trận.

- Mày xác định không phải đang đùa tao?

Tên được gọi là ông chủ kia trợn mắt há hốc mồm hỏi lại.

- A Mộc biến thành tro bụi rồi.

Lão bản tức giận mắng

- Mẹ nó, tiểu tử này tàn nhẫn như vậy.

Lão bản này không phải chỉ là người thăm dò đợt thứ nhất, Diệp Hạo trên đường về nhà gặp bốn làn sóng, tất cả hoàn toàn bị Diệp Hạo trừng phạt một phen.

Ai bảo thuốc Diệp Hạo trân quý như vậy chứ?

Diệp Hạo trở lại gian phòng trong biệt thự. Lúc này, Đường Phiên Phiên đang bôi hoa trét phấn trên mặt.

Diệp Hạo đến sau lưng cô nói

- Da dẻ em đẹp thế này rồi còn trang điểm làm gì?

- Em bôi chút kem dưỡng da

- Chẳng lẽ, em còn muốn như da em bé?

- Không phải tại thói quen đó giờ sao? Trong lúc nhất thời không đổi được.

Đường Phiên Phiên nhìn mình trong gương cười nói.

- Em cảm thấy lông mày mình còn quá ít.

- Chẳng lẽ em muốn mắt to mày rậm mới chịu?

Diệp Hạo cười nói ra.

- Hơi dày một chút mới đẹp.

Đường Phiên Phiên đánh giá một hồi rồi nói.

Diệp Hạo run lên một cái, cười nói.

- Phiên Phiên, không ai có thể so sánh với em được, trong lòng anh, em là độc nhất vô nhị.

Trước đó, Đường Phiên Phiên không để ý tướng mạo bản thân lắm.

Nhưng thời gian gần đây, có chú ý rõ ràng hơn một chút, Diệp Hạo hơi hơi trầm ngâm một chút đã hiểu rõ ràng, cô nàng làm vậy là vì Tô Tiểu Ngư.

Tô Tiểu Ngư là mỹ nữ quốc sắc thiên hương, hại nước hại dân, ngàn năm trước không ai sánh, ngàn năm sau không ai bằng.

Dù Đường Phiên Phiên là hoa hậu giảng đường, nhưng vẫn kém một chút nếu so sánh cùng Tô Tiểu Ngư.

- Thật?

- Anh đã lừa em bao giờ chưa?

Diệp Hạo an ủi Đường Phiên Phiên, khóe miệng cô nàng lóe lên nụ cười hạnh phúc.

Hai tay cô vòng quanh cổ Diệp Hạo nói, nũng nịu

- Ôm em lên giường.

Diệp Hạo thoải mái bế Đường Phiên Phiên lên, tiếp đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Diệp Hạo nghiêng người ôm Đường Phiên Phiên vào trong ngực.

Đường Phiên Phiên lắng nghe nhịp tim Diệp Hạo thật lâu mới nói

- Qua một tuần nữa, em muốn về nhà.

- Được, về nhà đi.

Diệp Hạo ứng tiếng nói.

- Cần anh làm gì không?

- Không có.

Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói

- Tết này, em qua nhà anh được không?

- Có thể, nhưng nhà em thì sao?

- Cha mẹ em sẽ đồng ý.

Đường Phiên Phiên nói khẽ.

- Vậy thì tốt rồi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vuốt mái tóc người thương, nói

- Đến lúc đó, anh đi đón em.

- Được.

Diệp Hạo rất rõ ràng, Đường Phiên Phiên cần một danh phận thực sự.

Sang năm, Đường Phiên Phiên ăn tết ở nhà Diệp Hạo cũng vì như thế.

Diệp Hạo đáp ứng, không thể nghi ngờ cho Đường Phiên Phiên uống một liều thuốc an thần.

Qua vài phút, Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên ngủ trong lòng, ánh mắt lộ ra một tia hổ thẹn.

Từng có lúc tự mình nghĩ qua, không ngờ mình có bạn gái xinh đẹp như vậy? Thậm chí nàng còn lo lắng bản thân mình không muốn cô ấy nữa?

Nghĩ tới đây, Diệp Hạo càng thêm cảm tạ vị Thần Tiên kia.

Diệp Hạo nghĩ đi nghĩ lại rồi nhắm hai con ngươi ngủ thiếp đi.

Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên hiện tại vẫn duy trì thói quen sinh hoạt người bình thường như cũ.

Mà cái này cũng là quy củ cho việc nhập thế tu hành.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Lâm Nhu Nhi có chút mệt mỏi vuốt vuốt hai bên huyệt Thái Dương.

Tiểu Lan nhìn bộ dáng vất vả của cô chủ, nhân tiện nói.

- Tiểu Thư, cô đừng canh chừng nơi này nữa, có tôi và Tiểu Mai là được rồi.

Lâm Nhu Nhi lắc đầu đáp.

- Công trường hai ngày mà đã chết liên tục bốn người, nếu không thể phá bản án này, kỳ hạn công trình sợ rằng sẽ kéo dài thật lâu.

Lời Lâm Nhu Nhi vừa xong, Tiểu Lan phủi đất một cái đứng lên.

- Thế nào?

Lâm Nhu Nhi vội vàng hỏi.

- Mùi máu tanh.

Tiểu Lan mặt trầm như nước sông.

Hai ngày qua, đã chết bốn người, đám mấy chục cảnh sát sớm nhúng tay vào. Nghe vậy, hai cảnh sát vội vàng tiếp cận hỏi.

- Chỗ nào?

Tiểu Lan nhấc chân đi tới nơi phát ra mùi máu.

Đi chừng 5 phút, cô mới phát hiện một thanh niên chết bất đắc kỳ tử trong một góc tường.

Hai cảnh sát vội vàng tiến lên kiểm tra.

- Toàn thân đều không có máu tươi.

- Trên cổ có vết cắn.

- Giống tình huống bốn người chết trước đó.

Hai cảnh sát rất nhanh đưa ra kết luận.

Bọn họ liếc nhau, nhìn ra vẻ bất an từ hai mắt đối phương.

- Cương Thi sao?

Tiểu Mai run rẩy hỏi.

- Nếu bị Cương Thi cắn, bốn cỗ thi thể hẳn sẽ phát sinh biến dị.

Tiểu Lan vừa mới nói xong, thấy ngón tay trung niên khẽ động một cái.

- Không tốt, thực sự là Cương Thi.

Sắc mặt Tiểu Lan đại biến.

Âm thanh Tiểu Lan vừa rơi xuống, Trung niên kia đã đứng thẳng lên.

Hống!

Hai cảnh sát thấy một màn này bị dọa phải chạy qua một bên.

Đối mặt với lưu manh cùng hung cực ác, bọn họ còn dám lên, nhưng đối mặt Cương Thi, bọn họ làm sao dám chứ.

- Biến.

Tiểu Lan tiến lên vỗ một chưởng trên người trung niên, lực lượng cường đại xuyên qua toàn thân hắn, thân thể Cương Thi bịch một tiếng rồi nổ tung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận