Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3227: Nghịch Thương Thiên

- Ngươi trêu chọc phải ai?

Phượng Tuyết tò mò hỏi.

- Chúa Tể.

- Chúa Tể?

Con ngươi Phượng Tuyết co rụt lại.

- Sao ngươi có thể ưu tú như vậy?

Người khác trêu chọc phải đối thủ là Quá Khứ cảnh, Tương Lai cảnh, thậm chí là Kim Thế cảnh thì cũng thôi đi.

Còn Diệp Hạo thì hay rồi.

Trực tiếp trêu chọc đến người mạnh nhất.

- Chờ chút, sau lưng ngươi không phải có Chúa Tể sao?

Phượng Tuyết đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Toàn bộ Chúa Tể ở thiên hà Cửu Thiên đều bị ta chọc vào.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

Phượng Tuyết cũng cảm thấy hoang mang.

Trêu chọc toàn bộ Chúa Tể của thiên hà Cửu Thiên?

Ngươi phải ưu tú đến mức độ nào chứ?

Bây giờ nàng đã không còn quan tâm đến việc thiên hà Cửu Thiên có bao nhiêu Chúa Tể.

Phượng Tuyết nghĩ rằng trừ phi Diệp Hạo đặt chân đến Chúa Tể cảnh, bằng không chắc chắn sẽ không có cơ hội trở lại thiên hà Cửu Thiên.

Nhưng dù Diệp Hạo có trở thành Chúa Tể, chẳng lẽ có thể trở lại thiên hà Cửu Thiên sao?

Phải biết hắn chọc phải toàn bộ Chúa Tể ở thiên hà Cửu Thiên.

Không cần phải nói đến chuyện Diệp Hạo là chí tôn.

Chúa Tể nào không phải là chí tôn chứ?

Tất cả mọi người đều rất ưu tú.

- Ngươi phải cố gắng rất nhiều đấy.

- Ta đã rất cố gắng rồi.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết nói.

- Ta đã có được một trong những truyền thừa cường đại nhất thiên hà Hồn Thiên, nhưng ta phát hiện truyền thừa của thiên hà Chủng Thiên, có vẻ rất bình thường.

- Chuyện này, ngươi cũng biết ta so với chí tôn, chênh lệch không phải chỉ một ít.

Phượng Tuyết bất đắc dĩ nói.

- Ta đã lấy ra truyền thừa cao nhất rồi.

- Có đúng không?

Diệp Hạo trêu tức nói nói.

Trái tim Phượng tuyết đập thình thịch.

- Ánh mắt của ngươi là có ý gì?

- Phượng Tuyết, đạo quả của thiên hà Cửu Thiên ngươi tu hành thế nào rồi?

Diệp Hạo lại dời chủ đề.

- Tu hành cũng không tệ lắm, nhưng để hoàn toàn nắm giữ đạo quả của thiên hà Cửu Thiên cần không ít thời gian.

Phượng Tuyết trầm ngâm một chút rồi trả lời.

- Ta có thể giúp ngươi tiết kiệm rất nhiều thời gian.

- Ý ngươi là vận dụng thời không lĩnh vực?

- Thời không lĩnh vực cũng chỉ đang tiêu hao tươn lai mà thôi, ngươi cảm thấy ta sẽ làm chuyện như vậy sao?

- Vậy ngươi . . . ?

Phượng Tuyết mới vừa nói đến đây đã cảm thấy một trận mê muội.

Sau một khắc nàng khiếp sợ phát hiện Diệp Hạo xuất hiện ở trong ý thức của nàng.

- Ngươi . . . Sao ngươi lại xuất hiện ở trong ý thức của ta?

Phượng Tuyết kinh ngạc nói.

- Ngươi tu hành ở đây một năm, bên ngoài chỉ trôi qua trong nháy mắt.

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Phượng Tuyết nói.

- Cái gì?

Con ngươi Phượng Tuyết co rụt lại.

Thực tế Diệp Hạo hoàn toàn có thể làm được một trăm năm chỉ trôi qua trong nháy mắt.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Át chủ bài nếu để lộ ra hết, vậy về sau sẽ không còn lá bài tẩy nữa.

- Ta cần bỏ ra cái gì?

Phượng Tuyết trầm mặc một hồi nói.

- Công pháp đứng đầu.

- Ta không có.

Diệp Hạo chỉ cười tủm tỉm nhìn Phượng Tuyết.

- Sao ngươi biết ta có công pháp đứng đầu?

Sau một lúc Phượng Tuyết bất đắc dĩ nói.

- Đế Cơ là một người kiêu ngạo.

- Ta không hiểu.

Phượng Tuyết có chút mờ mịt hỏi.

Chuyện này thì có liên quan gì đến Đế Cơ?

- Ngươi cảm thấy Đế Cơ sẽ thoả mãn với công pháp bình thường của thiên hà Chủng Thiên?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nếu nàng không thể lấy được nó từ trên người ngươi, vậy nàng sẽ dùn các khác.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Nếu trên người ngươi không có công pháp đứng đầu, vậy Đế Cơ nhất định sẽ tăng cho ngươi công pháp đứng đầu.

- Ta vẫn là không hiểu.

- Càng là ngươi kiêu ngạo thì càng không muốn nợ nhân tình.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Đế Cơ nếu là thông qua cách thức khác lấy được công pháp đứng đầu thiên hà Chủng Thiên, vậy nàng nhất định sẽ đưa cho ngươi.

Phượng Tuyết hít vào môt hơi thật sâu.

- Ngươi thật đáng sợ.

Một lát sau Phượng Tuyết không chế môt tia thần niệm điểm vào mi tâm của Diệp Hạo.

- Đây là công pháp Nghịch Thương Thiên mà ta lấy được trong lúc ngẫu nhiên.

- Nghịch Thương Thiên? Cái tên này?

Diệp Hạo giật mình.

- Nghịch Thương Thiên là một Chúa Tể cực kỳ mạnh mẽ ở thiên hà Chủng Thiên, ta cũng vì chiếm được truyền thừa của hắn mà bị truy sát.

- Sao ngươi có thể chạy trốn được?

- Sư tôn của Đế Cơ ra tay cứu giúp.

- Khó trách.

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Ta đã nói rồi, sao Đế Cơ có thể đưa một người bình thường đến bên cạnh ta được chứ?

- Đế Cơ nói nếu ngươi đã nhìn thấu, ta sẽ truyền thụ công pháp Nghịch Thương Thiên cho ngươi, nhưng nếu ngươi không nhìn ra vậy thì khỏi.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Ta còn cho rằng ngươi đoán không ra, không ngờ ngay từ đầu ngươi đã đoán ra rồi.

Nói đến đây Phượng Tuyết đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Trước đó vì sao ngươi không nói muốn lấy Nghịch Thương Thiên của ta?

- Bởi vì lúc đó ta hoàn toàn không hề biết gì về công pháp của thiên hà Chủng Thiên, ta cần thông qua công pháp bình thường để hiểu rõ quy luật thiên hà của các ngươi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Bây giờ ta đã có thể tự tin dựa vào những gì ta học được để nhìn thấu xem công pháp Nghịch Thương Thiên mà ngươi cho ta có vấn đề gì hay không?

- Ngươi…từ đầu đến giờ ngươi vẫn luôn giữ cảnh giác với ta?

Phượng Tuyết khẽ giật mình nói.

- Nói nhảm, dù gì ngươi cũng là người của Đế Cơ.

Diệp Hạo tức giận nói.

- Ta giữ cảm giác với ngươi không đúng sao?

Lời này dù không hề sai, nhưng không biết vì sao khi Phượng Tuyết nghe được đều cảm thấy khó chịu.

Bởi vì nàng chưa từng nghĩ đến việc gài bẫy Diệp Hạo.

Bình phục một lúc lâu Phượng Tuyết mới mở miệng nói.

- Công pháp Nghịch Thương thiên ta không giúp ngươi được bao nhiêu, sau khi ta chiếm được mới phát hiện ra công pháp này quá huyền ảo, ta căn bản không hiểu được.

- Đế Cơ không giải thích cho ngươi?

- Đế Cơ có giải thích cho ta, nhưng ta xem vẫn không hiểu.

Phượng Tuyết xấu hổ nói.

- Đưa phần giải thích của Đế Cơ cho ta.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nói.

Thân làm người mạnh nhất thế hệ tuổi trẻ thiên hà Hồn Thiên, Diệp Hạo vẫn tin tưởng năng lực của Đế Cơ.

Nhìn phần giải thích của Đế Cơ, Diệp Hạo có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian nghiên cứu.

- Ngươi không sợ bản mà Đế Cơ đưa ch ta là sai sao?

Khắp khuôn mặt Phượng Tuyết đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Đệ Cửu vực!

Thược Dược cũng hỏi Đế Cơ về vấn đề này.

- Diệp công tử sao có thể thoải mái như vậy? Hắn biết rất rõ ngươi là đối thủ của hắn nhưng vẫn còn dám nhìn phần chú thích mà ngươi đưa cho Phượng Tuyết?

- Bởi vì hắn hiểu ta.

Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Đế Cơ không hề có một chút dao động nào.

Đế Cơ nghiêng nước nghiêng thành trên mặt không có chút nào chấn động.

Nàng giống như một mỹ nhân lạnh lùng.

Cho dù trời đất có sập, nàng cũng sẽ không động lòng.

- Nhưng các ngươi mới chỉ gặp một lần.

Thược Dược nhịn không được nói.

- Bởi vì chúng ta đều là cùng một loại người.

Đế Cơ lạnh nhạt nói.

Trên mặt Thược Dược lộ ra vẻ mờ mịt.

- Trước đó ta cảm thấy hắn không có tư cách làm đối thủ của ta, bây giờ ta lại khá mong đợi về hắn.

Đế Cơ nói xong liền vung tay lên, hình ảnh trước lắm lập tức biến mất.

- Nhưng tiểu thư đã là cao thủ Tương Lai cảnh, chí tôn thế hệ tuổi trẻ trừ vị kia ra căn bản không có ai đạt đến trì độ của ngươi.

Thược Dược rất muốn nói ngươi như vậy, Diệp Hạo dù kinh diễm đến đâu cũng không phải là đối thủ của ngươi.

- Vậy phải nhìn xem hắn có năng lực xuất hiện ở trước mặt ta hay không? Ngươi không để ý bây giờ bước chân của hắn đã nhanh lên rồi sao?

Đế Cơ nhìn Thược Dược một cái nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận