Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3168: Quá Khứ Cảnh

Thông đạo đến một nền văn minh hoàn toàn mới.

Tin tức này quá chấn động.

Ngoại trừ Thái Dịch ra, toàn bộ mọi người ở đây đều bị kinh ngạc.

- Chính Đức có thể đi qua không?

Cung chủ Thiên Cung trầm ngâm một chút hỏi.

Thái Dịch lắc đầu.

- Bàn về thiên tư, tu sĩ trở về kia không hề thua kém gì Thanh Đế.

Sắc mặt Cung chủ Thiên Cung đột nhiên thay đổi.

Không kém hơn Thanh Đế.

Nếu đúng là như vậy, Chính Đức tới đó chẳng khác gì tự đi tìm đường chết.

- Thanh Đế đã qua đó.

Cung chủ Thiên Cung nhìn Diệp Hạo nói.

- Tinh Hà, giữ lại sức lực, trở về báo thù cho chúng ta.

- Chúng ta còn có cơ hội.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái.

- Thời Gian chi chủ bắt được người đã mất, bây giờ hắn chỉ còn cách Chúa Tể cảnh một bước nữa thôi.

Đám người Cung chủ Thiên Cung bị tin tức này làm chấn động.

- Làm sao ngươi biết chuyện này?

Thái Dịch hết sức ngưng trọng nói.

- Lúc ta đi Luân Hồi chi lộ đã gặp Thời Gian chi chủ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ta cảm thấy hắn sắp đột phá rồi.

- Vấn đề là thời gian để lại cho chúng ta không nhiều lắm.

Thái Dịch thong thả nói.

Thời Gian chi chủ nếu trong vòng ba tháng có thể đột phá, như vậy hêt thảy mọi chuyện đều dễ nói.

Lấy tài năng của Thời Gian chi chủ, chỉ cần hắn đột phá chắc chắn sẽ là cường giả trong hàng ngũ Chúa tể.

Nhưng nếu sau ba tháng vẫn chưa đột phá, vậy cũng đã muộn.

- Ta đi tìm Cửu Cung chúa tể, hỏi thử thái độ của hắn.

Diệp Hạo nghĩ một hồi mở miệng nói.

- Chuyện này khá nguy hiểm.

Thái Dịch ngăn cản nói.

- Chúa Tể sẽ không ra tay với ta, chí ít là trước khi kiếp nạn đến.

Diệp Hạo khoát tay áo.

Đối với chuỵên này, hắn vẫn có niềm tin.

- Chúng ta ở đây chờ ngươi.

Thái Dịch trịnh trọng nói.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi đi đến Cửu Cung học viện.

Khi tới nơi, Diệp Hạo liền gặp Cửu Cung chúa tể.

- Lão sư, kết cục của Nhân tộc, có giải pháp nào không?

Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề.

Đối với cường giả như Cửu Cung chúa tể, không cần phải khách sáo làm gì.

- Giết.

Cửu Cung chúa tể chậm rãi nói một chữ.

- Giết?

Diệp Hạo nghi hoặc hỏi.

- Giết, giết tới lúc các tộc sợ hãi, giết tới lúc các tộc không thể chịu nổi tổn thất, giết tới lúc các tộc không thể không ngừng chiến.

Cửu Cung chúa tể nhìn Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Lão sư, ý của ngươi là Nhân tộc phải bộc lộ hết nội tình ra?

- Lựa chọn thế nào phải xem Nhân tộc các ngươi.

Cửu Cung chúa tể cao thâm nói.

- Ngươi nên biết rõ trận chiến này không thể tránh, nếu lúc đó còn muốn ẩn giấu, Nhân tộc các ngươi mới thật sự tự tìm chết.

- Thế nhưng hiện tại nội tình Nhân tộc dù có bày ra hết cũng không phải là đối thủ của các tộc.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Phải biết Nhân tộc đối mặt với các tộc trong chín vực.

Cửu Cung chúa tể lại là cười không nói.

- Mong lão sư dạy bảo.

Diệp Hạo trầm mặc thật lâu rồi quỳ lại với Cửu Cung chúa tể.

- Diệp Hạo, ngươi thật sự muốn cứu Nhân tộc sao?

Cửu Cung chúa tể nhìn Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Muốn.

Diệp Hạo không chút do dự mà nói.

Nếu không muốn cứu Nhân tộc, những năm này Diệp Hạo cần gì phải vất vả bày bố chứ?

- Ngươi biết các tộc vì sao muốn trấn áp Nhân tộc không?

- Bởi vì Nhân tộc là mối uy hiếp với các tộc khác.

- Kỳ thật ngươi có nghĩ tới việc ngươi cũng là một mối nguy hại to lớn không?

Lúc Cửu Cung chúa tể nói câu này, con ngươi Diệp Hạo co rụt lại.

Cũng không biết qua bao lâu Diệp Hạo khổ sở nói.

- Lão sư, ta có thể cứu Nhân tộc?

- Uống rượu độc giải khát.

Cửu Cung chúa tể lạnh nhạt nói.

- Về phần lựa chọn ra sao, phải xem chính ngươi.

- Ta hiểu.

Diệp Hạo thất hồn lạc phách rời đi.

Hắn không trở lại Thiên Cung liền mà đi tới Thái A sơn mạch.

- Về sau ngươi cứ ở lại Thái A sơn mạch đi.

Thần Nữ nhẹ nhàng nói.

- Yên tâm, chỉ cần Chúa Tể cấp không xuất thủ, sẽ không có ai có thể đánh xuyên qua Thái A sơn mạch.

- Cửu Cung chúa tể nói ta cũng là một mối nguy hại của các tộc.

Diệp Hạo nhìn Thần Nữ nói.

Sắc mặt Thần Nữ không khỏi biến.

- Đây chẳng khác gì uống rượu độc giải khát.

- Ta biết, thế nhưng ta cần phải kéo dài thời gian cho Nhân tộc.

Diệp Hạo khổ sở nói ra.

- Số lượng Nhân tộc rất lớn, căn bản không thể nào giết sạch được.

Thần Nữ dựa vào bả vai Diệp Hạo nói.

- Miễn ngươi trở thành Chúa Tể, Nhân tộc sẽ có thể phục hưng, nhưng nếu ngươi chết, Nhân tộc cũng mất đi hi vọng, biết không?

Diệp Hạo trầm mặc không nói.

- Kỷ nguyên này muốn thay đổi, đại thế không ai có thể ngăn cản được.

Thần Nữ nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo nói.

- Coi như lần này Nhân tộc may mắn trốn khỏi một kiếp, thế nhưng đợi đến tương lai khi kỷ nguyên thay đổi, Nhân tộc vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bị tiêu diệt.

- Cho ta suy nghĩ một chút.

Sau nửa ngày Diệp Hạo mở miệng nói.

Ba canh giờ về sau Thần Nữ thấy Diệp Hạo vẫn không nói chuyện mới nhận tiện nói.

- Ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ đến chuyện độ kiếp thì hơn.

- Độ kiếp?

- Đúng vậy, độ kiếp, độ kiếp trở thành Siêu Thoát cảnh, tương lai cũng có nhiều thêm một phần năng lực tự bảo vệ bản thân, không phải sao?

- Được, độ kiếp.

Diệp Hạo nghĩ một lát cũng gật đầu.

Diệp Hạo không hề chuẩn bị gì cả, nói độ kiếp liền độ kiếp.

Từ Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong đến Siêu Thoát cảnh là một lần lột xác.

Bình thường mọi người đều sẽ chuẩn bị đầy đủ mới bắt đầu độ kiếp, có ai giống Diệp Hạo nói độ kiếp liền độ kiếp?

Thiên lôi cuồn cuộn, như muốn diệt thế.

Diệp Hạo cho rằng lần độ kiếp của mình sẽ vượt qua rất dễ dàng, nhưng sau khi thiên lôi đánh liên tục ba ngày ba đêm hắn mới nhận ra mình cả nghĩ quá rồi.

Thiên lôi quá bá đạo, cũng quá kinh khủng.

Da thịt hắn bong tróc, máu tươi chảy ròng ròng.

Nếu không nhờ bản nguyên của hắn quá mức hùng hâu, hắn đáo chừng chỉ một đạo thiên lôi thôi đã đủ cho hắn bay màu.

Nhưng dù là như vậy hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

- Lôi kiếp của tiểu tử này cũng quá kinh khủng rồi. Ta cảm thấy cho dù là Quá Khứ cảnh đỉnh phong cũng có thể đánh chết.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày!

Không sai.

Diệp Hạo bị thiên lôi đánh liên tục trong bốn mươi chín ngày mới kết thúc.

Đợi đến khi thiên lôi ngừng hẳn, thần kinh căng thẳng của hắn mới thư giãn, tiếp đó hắn lièn ngã quỵ xuống đất.

Thần Nữ không lên đỡ.

Còn có thể ngã chết hay sao?

Phải biết Diệp Hạo bị thiên lôi đánh bốn mươi chín ngày còn chưa có đánh chết.

Ầm!

Diệp Hạo nặng nề suy yếu ngã xuống đất, cũng không biết đã khiến bao nhiêu bụi bặm bắn lên?

Sau một khắc đượt khí tức điềm lành phủ xuống người Diệp Hạo, thương thể của hắn nhanh chóng được khôi phục.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Diệp Hạo từ từ tỉnh dậy.

Hắn cảm thụ năng lượng lớn như biển trong cơ thể, trên mặt ngập tràn vui mừng.

- Ta rốt cục cũng đặt chân đến Siêu Thoát cảnh.

Diệp Hạo đã từng cảm thấy cảnh giới này xa không thể chạm, nhưng hôm nay lại thật sự đặt chân đến.

Mà lúc này trước mắt hắn mơ hồ lóe lên một vệt ánh sáng.

Hắn theo phản xạ đưa tay tới nắm.

Sau một khắc hắn liền bị choáng váng.

- Làm sao có thể?

Sao hắn có thể bắt được thứ này?

Bây giờ hắn mới có cảnh giới gì chứ?

Cùng lắm cũng chỉ vừa mới đặt chân đến Siêu Thoát cảnh mà thôi.

Quá Khứ cảnh sơ kỳ!

Không!

Nói đúng hơn thì bây giờ hắn còn chưa phải là Quá Khứ cảnh sơ kỳ, bởi vì hắn mới vừa vặn phá vỡ bình cảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận