Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1659: Náo động

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Sau khi nam tử phất tay, Diệp Hạo kinh ngạc phát hiện bọn họ đã xuất hiện ngoài cửa Khoáng Động.

Hắn biết Không Gian Chi Thuật của đối phương đã đến trình độ thâm sâu, hắn không thể lý giải được.

Hổ Bí gọi hơn vạn tướng sĩ dậy, giờ bọn họ mới phát hiện bản thân đã thoát ra ngoài.

- Chuyện xảy ra lúc trước không thể tiết lộ.

Tử Kinh truyền âm với Hổ Bí.



Hổ Bí âm thầm gật đầu, ông ta biết chuyện này quan trọng cỡ nào.

Sau đó một đoàn người Diệp Hạo lại quay về Thần Thành.

Mới vừa đi tới Thần Thành đã ngửi thấy mùi thối mục nát.

Sắc mặt Tử Kinh không khỏi thay đổi.

Nàng vội vàng xé rách không gian xuất hiện phía trên Thần Thành, Tử Kinh lúc này thấy bên trong thành đang sát phạt không ngừng.

- Đều dừng tay lại cho ta.

Tử Kinh hét lớn một tiếng, sóng âm đáng sợ vang vọng toàn bộ Thần Thành.

Song phương đang giao thủ đều ngừng lại.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía thân ảnh bá đạo trên không trung.

Tử Kinh.

- Thành Chủ.

- Thành Chủ trở về.

- Thật sự tốt quá.

Một bộ phận tu sĩ giữa sân kinh hô.

Nhưng cũng có một bộ phận hiện ra vẻ khó coi.

- Hùng Bí Quân, các ngươi muốn tạo phản?

Thân ảnh Hổ Bí xuất hiện giữa không trung, lạnh lùng nhìn đạo thân ảnh phía dưới nói.

Đạo thân ảnh kia là Quân Đoàn Trưởng Hùng Bí Quân - Hùng Bí.

- Các huynh đệ đều sống không nổi, lúc này không cướp thương hộ chúng ta còn biết đoạt ai?

Hùng Bí cười lạnh nhìn Hổ Bí, nói.

- Thành Chủ.

Hổ Bí nhìn về phía Tử Kinh.

- Giết.

Tử Kinh lạnh lùng ra lệnh.

- Tuân mệnh.

Nói xong, Hổ Bí lập tức xuất thủ, một mãnh hổ to lớn vọt tới Hùng Bí.

Hổ Bí vốn là Đệ Nhất Quân Đoàn Trưởng, luận thực lực còn trên cả Hùng Bí.

Huống chi, lão hiện tại đã đặt chân đến Bán Thần Đệ Nhất chuyển, còn sắp đỉnh phong, Hùng Bí sao có thể chống lại Hổ Bí.

Mãnh hổ do năng lượng hình thành một ngụm đã nuốt hoàn toàn Hùng Bí, ba lượt hô hấp qua đi, chỉ còn một bãi huyết dịch.

- Hùng Đoàn Trưởng chết?

- Hùng Đoàn Trưởng dù không phải đối thủ của Hổ Đoàn Trưởng, nhưng cũng không nên dễ dàng chết như thế chứ.

- Nhưng Hùng Đoàn Trưởng thật sự đã chết.

- Chẳng lẽ Hổ Đoàn Trưởng đã đặt chân đến Bán Thần cảnh?

Lúc này, tay chân đám tướng sĩ làm loạn đều lạnh buốt.

Bọn họ sợ hãi nhìn đạo thân ảnh giữa không trung.

Tử Kinh vung ống tay áo lên, nói.

- Hiện tại tất cả tướng sĩ đều thúc thủ chịu trói, nếu người nào dám phản kháng, có thể giết ngay tại chỗ. Hổ Bí, bây giờ ngươi mang theo Đệ Nhất Quân Đoàn truy nã tướng sĩ làm loạn.

- Tuân mệnh.

Hố Bí quay đầu nhìn thoáng qua tướng sĩ nói.

- Chư vị, đi theo ta.

1 vạn Tướng Sĩ theo Hổ Bí vọt đi khắp nơi.

Nguyên một đám Tướng Sĩ bị Hổ Bí Quân bắt lại ngay tại chỗ.

- Binh Bộ Thượng Thư đâu?

Tử Kinh lạnh lùng hỏi.

- Tào Hồn có mặt.

Một lão giả đầu bạc đứng dậy.

- Hùng Bí Quân làm loạn, sao ngươi không ngăn cản?

Tử Kinh lạnh lùng hỏi.

- Ta ngăn không được.

Binh Bộ Thượng Thư khổ sở đáp.

- 3 năm trước Thần Thành đã có dấu hiệu náo động, cũng may dưới sự ước thúc của các Đại Thế Lực nên có thể duy trì, nhưng 2 năm gần đây Thần Thành bắt đầu náo động mạnh hơn, lưu dân không ngừng trùng kích thương hộ, cướp sạch tiểu quý tộc, dù quân đoàn tuần tra liên tục nhưng vẫn không thể làm được chuyện gì, bất đắc dĩ chỉ có thể đại khai sát giới, mà trong thành lại có một bộ phận tu sĩ không nguyện ý xuất thủ, bởi vậy các đại binh đoàn bắt đầu xích mích.

Dừng một hồi, Binh Bộ Thượng Thư tiếp tục nói.

- Không ngừng xích mích nhau kết quả là các đại quân đoàn đều có khe hở. Một năm nay, các đại quân đoàn dù có quân Quân Đoàn Trưởng đàn áp nhưng vẫn xuất hiện trên trăm trận chém giết lẫn nhau, mà giờ phía trên chậm chạp không phát quân lương, Hùng Bí Quân là người đầu tiên xuất thủ, ta ban đầu để cho các đại quân đoàn xuất thủ, nhưng những quân đoàn này lại sống chết mặc bây.

Tào Hồn cũng không thèm đếm xỉa.

Những lời không nên nói đều đã nói ra hết.

Nghe được như thế, ánh mắt Tử Kinh lạnh lùng nhìn về từng bóng người đang núp trong bóng tối.

- Các ngươi tốt lắm.

Theo lấy thoại âm Tử Kinh rơi xuống, mười Quân Đoàn Trưởng đang ẩn núp phun ra một ngụm máu tươi.

Bọn họ hoảng sợ nhìn nàng.

- Bán Thần cảnh.

- Tử Kinh dĩ nhiên đặt chân đến Bán Thần cảnh?

- Lần này coi như xong rồi.

Nếu Tử Kinh không đặt chân đến Bán Thần cảnh, bọn họ lập thành một đoàn, thì nàng cũng chỉ dám trừng phạt nhỏ mà thôi.

Thế nhưng hiện tại đâu cần che giấu.

Thành tựu Bán Thần, dù trừng phạt bọn họ xong cũng không cần lo lắng điều gì.

Ma Tộc cùng Yêu Tộc dám thừa dịp lúc này tiến công Thần Thành sao?

Không dám!

Lúc này, thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện bên người Tử Kinh, hắn đưa cho Tử Kinh một Túi Càn Khôn nói.

- Cái này cho cô.

Thần niệm Tử Kinh quét qua phát hiện trong Túi Càn Khôn có 100 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Có từng này Tiên Thạch, cô có thể xây dựng lại Thần Thành.

Diệp Hạo nhìn nàng, nói khẽ.

- Qua một đoạn thời gian ta sẽ cho cô thêm 100 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Đa tạ.

Tử Kinh nhìn Diệp Hạo, trong mắt hiện lên một tia cảm động.

Vừa rồi nàng còn đang hiếu kỳ Diệp Hạo rời đi để làm cái gì.

Bây giờ mới biết Diệp Hạo muốn lấy Tiên Thạch cho mình.

- Tiên Thạch không cần tiết kiệm.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm, nói tiếp.

- Cô cũng biết năng lực của ta rồi, Tiên Thạch chỉ cần muốn, ít nhiều đều có.

- Được.

Tử Kinh nhẹ gật đầu.

- Ta trở về nhìn xem chút đã.

Diệp Hao chỉ về phía Tử Kinh Trang Viên.

- Được.

Thân hình Diệp Hạo lóe lên chỉ vài hơ thở đã đến.

Diệp Hạo lúc này thấy mấy ngàn tướng sĩ khoác khải giáp đang tấn công đại môn Tử Kinh Trang Viên.

Bất quá bởi vì trận pháp ngăn cản nên vẫn không thể tiến vào được.

Hai đầu thạch sư trước cửa, một đầu thân thể bị vỡ thành mấy chục khối, một đầu khác thì hai móng vuốt cũng bị chém xuống.

Diệp Hạo nhìn thấy một màn, ánh mắt trở nên lạnh băng.

- Tự tìm đường chết.

Diệp Hạo chém một kiếm.

Một đạo kiếm quang kinh khủng trượt xuống đem mấy ngàn tướng sĩ chém thành mảnh vỡ.

Vô luận Tiên Tôn hay Tiên Chủ đều chết hết.

Thân hình Diệp Hạo lập tức xuất hiện trong Tử Kinh Trang Viên.

Vừa vào trong đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Diệp Hạo nhìn một chút đã thấy trên mặt đất ngã ngổn ngang mấy chục đạo thân ảnh.

Diệp Hạo nhìn thấy một thanh nên còn chút hơi thở, lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.

- Tiểu Hổ, phát sinh chuyện gì?

- Đinh Dũng phản bội Đinh Gia chúng ta.

Tiểu Hổ nói xong câu này, bàn tay đặt trên người Dệp Hạo từ từ trượt xuống, hoàn toàn không còn khí tức.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Hổ một cái rồi vọt về phòng phía trước.

Trong phòng, Đinh Dũng người khoát khải giáp, trong tay nắm một chuôi Tiên Vương Kiếm, toàn thân nhuốm máu Tiểu Duyệt.

- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không bó tay chịu trói, ta sẽ chặt con khỉ này ra làm hai.

Nói đến đây Đinh Dũng dùng sức nghiền một cái, Thạch Hầu không khỏi phát ra thanh âm chói tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận