Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1684: Thiên Cẩu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Ngươi có thể đi đến một bước này, tất cả đều do bản thân ngươi cố gắng.

Ngộ Đạo Thụ nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu, nói.

- Lần này Bản Nguyên của ta bị trọng thương, không có trăm ngàn năm thời gian thì rất khó khôi phục, nếu có thể ta hi vọng ngươi giúp ta một chuyện.

- Giúp cái gì?

Diệp Hạo vội nói.

Hắn vừa dứt, lời trong Thức Hải đã xuất hiện một địa đồ.

- Đây không phải địa đồ của Nhất Trọng Thiên sao?

Diệp Hạo ngẩn người.

- Nhất Trọng Thiên là nơi Diệp Hạo quen thuộc nhất.

- Dòng dõi của ta ở Tiên Vực Trung Bộ, ta hi vọng về sau ngươi có thể chiếu cố bọn họ.

Ngộ Đạo Thụ lấy ngữ khí ngưng trọng nói.

- Ta không hiểu dụng ý của tiền bối.

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Ta hiện giờ là mục tiêu của rất nhiều người.

- Tại sao.

- Bởi vì Bản Nguyên của ta bị thương sẽ là mục tiêu cướp đoạt của kẻ khác, thứ hai, ta là người đầu tiên sống sót sau Thần Kiếp, ngươi nghĩ những Bán Thần kia không hứng thú sao?

Diệp Hạo trầm mặc lại.

- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ sẽ tận tâm bảo vệ hậu duệ của ngài.

- Xin nhờ.

Ngộ Đạo Thụ nói đến đây thì vèo một tiếng bỏ chạy về phía xa.

Khi Ngộ Đạo Thụ rời đi, mấy vị Bán Thần lập tức phá vỡ không gian duổi theo.

- Đi thôi.

Cát Huyền nhìn theo hướng Ngộ Đạo Thụ rời đi một hồi mới nói.

Diệp Hạo kinh nghi nhìn về phía Cát Huyền.

- Tiền bối, tại sao người không truy kích Ngộ Đạo Thụ?

- Ngộ Đạo Thụ từ Thái Cổ đến hiện nay đều không làm bất kì việc thương thiên hại lí nào.

Cát Huyền chậm rãi nói.

- Ra tay với Ngộ Đạo Thụ không phù hợp với bản tâm của ta.

Diệp Hạo không khỏi nghiêm nghị mà kính.

Không phải ai cũng như Cát Huyền.

Dù sao chuyện này cũng có quan hệ với việc Độ Kiếp trong tương lai.

Mặc cho xác suất thành công khi Độ Kiếp rất thấp.

Từ Ngộ Đạo Thụ đã nhìn ra.

Nếu Ngộ Đạo Thụ không chuẩn bị đầy đủ thì sao dám Độ Kiếp?

Dù như vậy vẫn thất bại.

Nhưng Ngộ Đạo Thụ lại có cơ hội làm lại.

Đổi lại là người khác thì không có cơ hội này, vì họ không có thủ đoạn của Ngộ Đạo Thụ.

Tốc độ của Cát Huyền rất nhanh không bao lâu đã đưa Diệp Hạo ra khỏi Hỗn Độn.

- Chúng ta tách nhau ra ở đây đi.

Cát Huyền nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Tiền bối, người biết U Minh Quỷ Thuyền không?

Diệp Hạo đội nhiên nghĩ tới liền hỏi.

Cát Huyền cũng là tồn tại từ thời Thái Cổ.

Một thân tu vi đạt đến Đệ Tam Cảnh.

- Ngươi gặp được?

Sắc mặt Cát Huyền biến hóa nói.

- Vâng.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta từng đánh chết một tôn Bán Thần trên U Minh Quỷ Thuyền, từ Thức Hải của hắn ta biết được một tin tức đáng sợ.

- Tin tức gì?

- Ngươi không biết thì tốt hơn.

Cát Huyền hơi lắc đầu.

- Tiên bối, xin người nói cho ta biết.

- Có chút tin tức ngươi vẫn không nên biết quá sớm.

Cát Huyền lại nghiêm túc nói.

- Hiện tại ngươi cần cố gắng tu hành, nếu không phải tất yếu thì đừng đặt chân vào Hỗn Độn.

- Vãn bối thụ giáo.

Diệp Hạo chắp tay hành lễ với Cát Huyền.

- Ừ.

Cát Huyền nhìn Diệp Hạo một cái rồi quay người rời đi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút lấy ra Lưỡng Giới Phù xé rách bình chướng Thế Giới.

Sau khi xuất hiện ở Nhất Trọng Thiên, Diệp Hạo đi đến tọa độ mà Ngộ Đạo Thụ cho mình.

Không qua bao lâu, Diệp Hạo phát hiện một cánh rừng rậm rạp.

Thần Niệm của Diệp Hạo quét qua cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì.

Điều này cũng nằm trong suy tính của hắn.

Trước khi Ngộ Đạo Thụ Độ Kiếp chắc chắn phải an bài nơi an toàn cho dòng dõi của mình.

Đúng lúc này, lông tơ toàn thân Diệp Hạo lại dựng ngược lên, một cảm giác nguy hiểm khó có thể nói xẹt qua trong nháy mắt.

Diệp Hạo lập tức vận dụng Ẩn Thân Phù, thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Mà lúc này công kích của đối phương đã phủ xuống.

Một đại thủ ấn đáng sợ.

Cánh rừng trước mặt Diệp Hạo bị sang bằng ngay tức khắc.

Sau đó một con Thiên Cẩu to lớn xuất hiện giữa không trung, hai con ngươi của nó như Tinh Thần liếc nhìn phía dưới.

Không có thu hoạch gì.

Thiên Cẩu nhíu mày dùng cái mũi ra sức hít hà.

Rất nhanh trong mắt nó lộ vẻ trào phúng.

- Con chuột nhắc.

Nói đến đây móng vuốt của nó quơ về phía trước, một thiếu niên 13 ~ 14 tuổi bị lôi ra, trong mắt thiếu niên kia toát ra vẻ hoảng sợ.

- Ngươi - - ngươi muốn làm cái gì?

- Đương nhiên bắt ngươi uy hiếp tổ tông của ngươi rồi.

Thiên Cẩu nói đến đây nghe được một tiếng nói vang lên.

- Tiểu tử này ta muốn.

Thiên Cẩu vừa muốn lên tiếng, một đạo ba động khủng bố tràn ngập ra.

Ba động này tràn ngập như thủy triểu lan tràn đến trên người nó.

Thiên Cẩu nghĩ đến mà sợ.

Từ cỗ ba động này xem ra chí ít cũng phải là Đệ Tam Cảnh.

- Còn chưa cút?

Tiếng nói kia lại vang lên tực hồ như không kiên nhẫn.

- Ta sẽ đi ngay.

Thiên Cẩu không dám tiếp tục ở lại, quay người chạy về phía xa.

Sau khi Thiên Cẩu rời đi mấy lượt hô hấp, thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện bên người thiếu niên.

- Theo ta đi.

- Ngươi là ai?

- Ta là người được Ngộ Đạo Thụ nhờ vả chăm sóc các ngươi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta không tin.

Thiếu niên kia lắc đầu.

Không tin cái đầu ngươi.

Diệp Hạo không có tâm tư cùng thiếu niên đôi co, hắn vung tay lên cầm giữ thiếu niên này ném vào Tiểu Thiên Địa, sau đó quay ngươi rời đi.

Viêm Hoàng Tông.

Diệp Hạo trở lại Viêm Hoàng Tông nhưng không làm kinh động đến bất cứ ai.

Bởi vì Trận Pháp của Viêm Hoàng Tông do Diệp Hạo bố trí.

Đi vào không một tiếng động đối với hắn là việc như trở bàn tay.

Diệp Hạo một đường đi tới thư phòng của Khổng Dĩnh Nhi.

Sau khi thấy Khổng Dĩnh Nhi đang ngủ thiếp, trong lòng Diệp Hạo lại có chút thương tiếc.

Tu Sĩ cũng có lúc mệt mỏi.

Khổng Dĩnh Nhi thân làm Phó Tông Chủ, dù có đám người Thanh Thanh chia sẻ, nhưng rất nhiều thứ vẫn cần nàng quyết định.

Mà những chuyện này đều cực kì tiêu hao tinh lực.

Diệp Hạo nhẹ nhàng đi đến bên người nàng, tiếp đó hắn dang tay bế nàng lên.

Khi Diệp Hạo ôm Khổng Dĩnh Nhi, nàng bị đánh thức, bất quá sau khi phát hiện khí tức quen thuộc, nàng kinh hỉ vội hô.

- Công Tử.

- Ta ôm ngươi nghĩ ngơi.

- Công Tử, ta không mệt.

- Nghe lời nào.

Diệp Hạo không nói lời nào ôm Khổng Dĩnh Nhi nằm trên giường.

- Công Tử, người trở về lúc nào?

Lông mi Khổng Dĩnh Nhi run rẩy, hỏi.

- Đi ngủ thôi.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn nàng một cái.

Khổng Dĩnh Nhi vội vàng nhắm mắt lại.

Bất quá không bao lâu nàng lại mở mắt nhìn Diệp Hạo, hỏi.

- Công Tử, người đói không?

- Không đói.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nhưng Dĩnh Nhi đói.

Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta nấu cơm cho.

Diệp Hạo nói xong muốn đứng lên, không ngờ Khổng Dĩnh Nhi nghiêng người đè Diệp Hạo dưới thân, ánh mắt nóng bỏng nói.

- Dĩnh Nhi muốn ăn người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận