Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3246: Giải Độc

Cũng không quá lâu, Diệp Hạo đã được mới đến tổ đình Đan đạo.

Tại đây, Diệp Hạo gặp Các chủ Đan các Từ Khánh Phong.

Thoạt nhìn Từ Khánh Phong là một lão giả toát tiên phong đạo cốt, từ trên xuống dưới đều phiêu dật khí chất xuất trần.

- Diệp Hạo, Ung Hoàng Hoàng đã kể ta về chuyện của ngươi, ta có thể thay thế các đại thế lực đáp ứng, nhưng ngươi phải thể hiện được thực lực của mình.

Từ Khánh Phong bình tĩnh nói.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Đan các của các ngươi có cao tầng trúng độc không?

- Có.

Từ Khánh Phong nói xong, một trung niên âm u đầy tử khí được hai nam tử khiêng đến trước mặt Diệp Hạo.

- Vị này là bát trưởng lão Đan các, hắn trúng độc từ ba tháng trước, đáng tiết là cho tới bây giờ ta đều không biết hắn trúng độc gì?

Từ Khánh Phong nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo tiến lên kiểm tra một hồi rồi rơi vào trầm tư, đại khái qua vài phút đồng hồ, Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Vị trưởng lão này trúng một loại chướng khí không biết tên.

- Ngươi có biện pháp giải quyết không?

Từ Khánh Phong hỏi vội.

- Có.

Diệp Hạo ứng tiếng nói.

- Mong ngươi có thể hành động.

Từ Khánh Phong nghiêm mặt nói.

- Ngươi nghĩ bát trưởng lão có giá trị thế nào?

Lúc này Diệp Hạo lại cười hỏi.

Từ Khánh Phong khẽ giật mình, ngay sau đó bất đắc dĩ nói.

- Ngươi ra giá.

- Một trăm ngàn vạn.

- Có thể.

Lúc này Diệp Hạo mới lất ra rất nhiều dược liệu bắt đầu điều phối, đại khái qua nửa canh giờ sau mới kết thúc.

- Cho hắn uống.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia nói.

Trung niên kia được nam tử bên cạnh đỡ dạy uống một hơi cạn sạch.

Chỉ sau ba hơi thở, đám người đã để ý thấy từng làn khói đen trên ngừoi trung niên kia đang từ từ tiêu tán đi.

Nhưng mới tiêu tán đến giữa không trung đã bị một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt.

Toàn bộ những chỗ này đều là chướng khí.

Cũng may vị này là Quá Khứ cảnh đỉnh phong, nếu là Quá Khứ cảnh trung giai, đoán chừng đã đi chầu trời từ lâu rồi.

Thời gian dần trôi qua hắc khí trên người thanh niên kia cũng tản đi ngày càng nhiều, nhưng không hề có một chút ít hắc khí nào có thể sống sót thoát khỏi vòng vây bằng lửa kia.

- Tu vi của hắn đạt đến Tương Lai cảnh.

Đoan Mộc Chính giật mình nói.

- Không đến Tương Lai cảnh thì làm sao có thể tạo ra phong toả chặt chẽ như vậy.

Ung Hoàng Hoàng vừa cười vừa nói.

Đại khái qua nửa khắc, trên thân thể trung niên kia rốt cục cũng đã tiêu tán hết hắc khí.

Mà sắc mặt của hắn cũng trở nên hồng nhuận phơn phớn sáng bóng.

Trung niên kia nắm chặt bàn tay, cảm giác được lực lượng đang điên cuồng hội tụ, hắn kích động nhìn Từ Khánh Phong nói.

- Các chủ, ta khôi phục rồi.

- Bây giờ ngươi có thấy khó chịu gì không?

Từ Khánh Phong hỏi vội.

- Không có, ta khỏi rồi, trong cơ thể hoàn toàn không hề có một chút độc tốt nào.

Trung niên kia cảm thụ một phen rồi vừa cười vừa nói.

- Vậy còn không mau đi tạ ơn Diệp công tử.

Từ Khánh Phong cười nói.

Trung niên kia vội vàng đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Từ Tử Hằng tạ ơn đại ân đại đức của Diệp công tử.

- Đừng chỉ nói tạ ơn bằng miệng, mau đi chuẩn bị dược liệu đẳng cấp cao đi.

Diệp Hạo lại cười híp mắt nói.

- Ta trở về chuẩn bị dược liệu.

Từ Tử Hằng vội vàng nói.

Một trăm ngàn vạn quả thực không phải là con số nhỏ, nhưng nêu so với thân thể của bản thân lại chẳng là gì cả.

Quan trọng hơn là trình độ đan đao của Diệp Hạo quá cao, tương lai khi đối đầu với Khô Lâu tổ chức, không thể nói trước còn có thể dùng đến Diệp Hạo.

Bởi vậy hắn nào dám tính toán chút tiền này với Diệp Hạo chứ?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Từ Khánh Phong nói.

- Còn muốn tiếp tục kiểm tra thực lực của ta không?

- Độc Tương Lai cảnh, ngươi có thể giải sao?

Từ Khánh Phong nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Có thể, nhưng mà. . .

- Như mà gì?

- Phải thêm tiền.

Toàn trường ngạc nhiên.

Ai cũng không ngờ tại thời khắc quan trọng này Diệp Hạo lại nói ra câu đó.

Không qua bao lâu, một lão giả mặt đen thui được khiêng đến.

Diệp Hạo kiểm tra lão giả này một chút rồi mới nói.

- Ngươi bị trúng độc của rắn độc, độc rắn đã hoà vào trong tim ngươi, nhập hồn ngươi.

- Diệp Hạo, ngươi có biện pháp gì không, vị này chính là một vị lão tổ của Đan các chúng ta.

Lúc Từ Khánh Phong nói câu này, thanh âm cũng đa run rẩy.

Vị lão giả này chính là một trong những thủ hộ thần của Đan các.

Nếu hắn có thể khôi phục, tương lai khi đối đầu với Khô Lâu tổ chức chắc chắn là chiến lực to lớn.

- Có biện pháp.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Như vậy đi, dược liệu trị giá ba trăm ngàn vạn, thế nào?

- Không có vấn đề.

Từ Khánh Phong không chút do dự nói.

Ba trăm ngàn vạn so với lão tổ, không, hoàn toàn không thể so sánh.

Vả lại đại chiến lần này liên quan đến con đường tương lai của Đệ Thất vực.

Dược liệu giữ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Dứt khoát không bằng đưa cho Diệp Hạo.

- Ngươi đi chuẩn bị dược liệu.

Diệp Hạo nói xong liền há miệng phun ra một hơi đan đạo bản nguyên.

Khi một hơi này tiến vào trong cơ thể lão giả, ánh mắt lão giả lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

- Đan đạo bản nguyên của ngươi sao có thể còn tinh khiết hơn của ta?

Đan thuật của lão giả này đã đạt đến Tương Lai cảnh hậu kỳ.

Đáng lý ra sẽ không có mấy người có đan đạo bản nguyên tinh khiến hơn cả hắn.

Đương nhiên đây chỉ là nói Đệ Thất vực.

Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện đan đạo bản nguyên của Diệp Hạo còn tinh khiến hơn cả mình.

Chuyện này hoàn toàn không thể nào.

Đám người Đoan Mộc Chính nghe đến đây cũng đề ngẩn người.

Đan đạo bản nguyên còn tinh khiết hơn cả lão tổ?

Lão tổ ngươi chắc mình không phải đang đùa đấy chứ?

Một hơi bản nguyên đan đạo kia khi tiến vào trong cơ thể lão giả liền bắt đầu vây quét độc tốt, đồng thời còn tiến hành tu bổ khí quản kinh mạnh bị thương của hắn.

Cùng lúc đó Diệp Hạo lấy ra rất nhiều dược liệu để điều phối ra thuốc thử giải độc.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, Diệp Hạo điều phối ra một bình thuốc thử.

- Cứ mỗi nửa khắc thì cho hắn uống một phần ba.

Ngay sau đó Diệp Hạo tiếp tục bắt đầu điều phối dược khác.

Hắn tổng cộng điều phối ra ba loại thuốc thử khác nhau, đợi đến khi lão giả kia uống xong cả ba bình đó, hắn cảm thấy độc tố trong cơ thể đã được bài trừ gần hết.

- Ta khỏi rồi?

Lão giả có chút khó có thể tin nói.

- Độc tố trong bụng ngươi không còn bao nhiêu, lấy thực lực của ngươi hoàn toàn có thể trấn áp.

Diệp Hạo nhìn lão giả kia nhàn nhạt nói.

- Hiện tại ta sẽ điều phối cho ngươi một bình thuốc hỗ trợ khôi phục, sau khi ngươi uống vào sẽ có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn nhất.

- Có lòng.

Lão giả nghiêm túc nói.

Kỳ thật Diệp Hạo hoàn toàn không cần thiết phải điều phối thuốc khôi phục.

Bởi vì chuyện này không nằm trong nhiệm vụ của hắn.

Nhưng hắn vẫn điều phối.

Qua nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Hạo đưa một bình thuốc tràn ngập sinh mệnh năng lượng cho lão giả.

Sau khi lão giả uống vào lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, cùng lúc đó thân thể cũng nhanh chóng được khôi phục, nửa khắc đồng hồ sau hắn đã vậy mà đã khô phục được tám phần.

- Cảm tạ.

Lão giả thật tâm ngỏ ý cảm ơn với Diệp Hạo.

- Ta đột nhiên nghĩ tới, lần này ta lỗ vốn rồi.

Lão giả mím môi nói.

- Ý của ngươi là gì?

Lão giả không hiểu hỏi.

- Những thuốc thử mà ta vừa rồi điều phối cho ngươi toàn bộ đều là dược liệu của ta, tổng giá trị của những dược liệu này còn trên một trăm ngàn vạn.

- Phần tiền này để ta trả.

Lão giả nói gấp.

- Phần tiền này đương nhiên ngươi phải trả rồi.

Diệp Hạo không một chút khách khí nói.

- Nào ai lại bắt đan sư tự lấy ra dược liệu chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận