Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1943: Bức Bách Tử Đế

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Thời gian vừa vặn.

Giáng lâm đến Phiêu Miểu Đại Lục, Diệp Hạo cười nói.

- Là sao?

Chúc Tích Quân đứng bên cạnh hỏi.

- Ta đã đáp ứng một bằng hữu sẽ tham gia một trận thí luyện.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Mà hôm nay chính là ngày bắt đầu.

- Vậy chúng ta cũng đi theo ngươi thí luyện à?

- Ta đưa các ngươi đến một thánh địa tu hành.

Diệp Hạo nói xong, mở ra một thông đạo không gian.

Chúc Thư Dung tò mò hỏi.

- Diệp công tử, đây là đâu?

- Đi vào sẽ biết.

Diệp Hạo cười nói.

Vẻ tò mò trong mắt Chúc Thư Dung ngày càng sâu.

Hắn chỉnh đốn tộc nhân theo trình tự đi vào.

Hắn không lo lắng Diệp Hạo sẽ hại mình.

Diệp Hạo nếu muốn đã sớm làm, không phải đi một vòng lớn như vậy.

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều tiếp nhận vào không gian liệt phùng, trong mắt bọn họ hiện ra một thế giới mỹ lệ.

- Đây là…?

Chúc Thư Dung khiếp sợ.

Đây chính là vô thượng thánh địa cho việc tu luyện a.

Chúc Thư Dung không phải không gặp qua nơi tu luyện của Đỉnh Cấp Thế Lực, nhưng vô luận thánh tu nào cũng không thể so sánh với nơi đây.

Linh lực ở đây hùng hậu đến cấp độ khó có thể tưởng tượng được, đến mức rất nhiều nơi xuất hiện mưa linh lực.

Có thể tưởng tượng được ở trong này tu luyện sẽ có hiệu quả làm ít công to.

- Về sau các ngươi cứ ở phiến khu vực này tu hành.

Diệp Hạo nói rồi phân chi cho bọn hắn một khối khu vực.

- Đương nhiên các ngươi cũng có thể cùng với các tu sĩ còn lại giao lưu, nhưng cấm phát sinh tranh đấu, nếu phải tranh đấu thì đi đến trung tâm tìm Giáp Nhất, Giáp Nhị giải quyết.

Đúng lúc này Giáp Nhất phá không mà đến.

Diệp Hạo nói thân phận Chúc Thư Dung cho Giáp Nhất biết.

- Giáp Nhất, ngươi phụ trách an bài cho bọn họ.

Giáp Nhất nhẹ nhàng gật đầu nói.

- Vâng, công tử.

Diệp Hạo chọn thị nữ cho tới bây giờ đều không hề sai, những năm này hắn một mực bồi dưỡng Giáp Nhất, Giáp Nhị, hiện tại hai người đều trở thành nhân vật đảm đương một phương.

truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Thời Không Vực là khu vực hỗn loạn nhất ở Phiêu Miểu Đại Lục.

Bởi vì khu vực này có khoáng mạch không gian cùng thời gian, điều đó khiến cho nơi này mỗi ngày đều diễn ra đủ loại giết chóc.

Bất quá hôm nay, toàn bộ giết chóc đều ngừng lại, bởi vì hôm nay là thời gian Cấm Địa Thời Không Vực mở ra.

- Cũng không biết trong vòng trăm năm có thể khai thác bao nhiêu Không Gian cùng Thời Gian Tinh Thạch đây?

- Khai thác dù nhiều cũng phải giao cho Cấm Địa 7 thành.

- Ngươi nói xem chúng ta liều sống liều chết khai thác khoáng thạch, sao lại phải giao cho Cấm Địa 7 thành thế?

- Do quy định cứng nhắc của Thập Đại Tộc chứ sao!?

- Nói rõ một chút đi.

- Ban đầu phiến khu vực này được Thập Đại Tộc chưởng quản, ngoài Thập Đại Tộc ra, không ai có quyền tiến vào, nhưng cứ như vậy thì các chủng tộc khác sẽ không đứng nhìn, nên bọn họ hợp thành một liên minh đàm phán với Thập Đại Tộc, kết quả đàm phán là các tộc đều có thể khai thác ở đây, nhưng Tinh Thạch không được mang ra ngoài hết, chỉ có thể lấy 3 thành khai thác đi, về phần 7 thành còn lại coi như ban thưởng cho đệ tử các Tộc. Nghe có vẻ công bằng, nhưng thực tế thì sao? Đệ tử các Chủng tộc khác đâu phải đối thủ của đệ tử Thập Đại Tộc?

- Vậy sao các đại chủng tộc lại đáp ứng?

- Điều kiện này kỳ thật có lợi đối với 100 cường tộc, bởi vậy khi một vài thế lực trong 100 cường tộc thỏa hiệu, tuyên bố này dần thành quy củ.

- Những khoáng công kia không dám giữ lại Không Gian Tinh Thạch và Thời Gian Tinh Thạch sao?

- Trên người mỗi Khoáng Công đều có một trang bị ghi chép, ngươi dám giấu Tinh Thạch? Trọng tài Thập Đại Tộc sẽ lột da tróc thịt ngươi.

Trong lúc tu sĩ giữa sân không ngưng thảo luận, ánhmắt Tử Đế lại mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng.

Bởi vì lịch luyện chuẩn bị bắt đầu.

Nhưng Diệp Hạo vẫn chưa đến.

- Viện Trưởng, ngươi vẫn khờ dại cảm thấy Diệp Hạo sẽ xuất hiện đấy chứ?

Tiểu Thương Vương Du Phi giễu cợt hỏi.

- Im miệng.

Thạch Nam nhìn Du Phi quát lớn.

- Ta nói sự thật thôi mà!

Du Phi phản bác.

- Vương Phá Thiên ở chỗ này, Diệp Hạo không dám xuất hiện.

- Ngớ ngẩn.

Thạch Nam hừ lạnh.

Nàng tiếp xúc cùng Diệp Hạo không phải một lần hai lần.

Diệp Hạo tâm cao khí ngạo cỡ nào?

Làm sao vì kiêng kị Vương Phá Thiên mà không hiện thân?

- Thạch Nam, ngươi chỉ biết hung hăng càn quấy thôi.

- Người nào hung hăng càn quấy?

- Có hung hăng càn quấy hay không, trong lòng ngươi tự rõ.

Du Phi dừng một chút nói tiếp.

- Còn nữa, hiện tại ngươi tốt nhất nên nịnh bợ Vương Phá Thiên đi, nếu không tiến vào Cấm Địa cũng không có ai bảo vệ ngươi đâu.

- Nịnh bợ?

Thạch Nam cười lạnh nói.

- Du Phi, ngươi thật thấp hèn.

- Thạch Nam!

Du Phi thét.

- Ngươi đừng không biết tốt xấu.

- Cút, chớ cản trở tầm mắt ta.

Thạch Nam lườm Du Phi một cái.

Du Phi vừa mới muốn nói cái gì đó đã bị một đạo thân ảnh ngăn trở.

- Thạch Nam, hiện tại ngươi nói trước mặt toàn học sinh Diệp Hạo là hạng người mua danh chuộc lợi, đợi chút nữa vào Cấm Địa ta sẽ che chở cho ngươi.

- Đừng có mơ.

Thạch Nam tức giận đáp.

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Sắc mặt đạo thân ảnh kia trầm xuống, lạnh lùng nói.

- Vừa nãy ta nói không rõ sao?

Thạch Nam nhìn chằm chằm Vương Phá Thiên, hỏi lại.

- Được.

Vương Phá Thiên nói đến đây nhìn về phía Tử Đế.

- Viện Trưởng, ta muốn cùng ngươi làm giao dịch.

- Giao dịch? Ngươi nói xem.

Tử Đế kinh nghi nhìn Vương Phá Thiên.

- Ngươi cũng biết rõ tiến vào Cấm Địa hung hiểm như thế nào, theo lý thuyết ta không có lý do gì phải che chở bọn họ.

Vương Phá Thiên nói đến đây ngừng lại.

- Ngươi muốn gì?

Tử Đế làm sao không biết Vương Phá Thiên đang muốn chỗ tốt.

- Ta muốn La Châu Ngọc.

Ánh mắt Vương Phá Thiên nóng bỏng nhìn Tử Đế nói.

- Cái gì?

Tử Đế không khỏi nhíu mày.

Tử Đế không nghĩ tới Vương Phá Thiên muốn điều này.

- Ta không thích La Châu Ngọc, nhưng nàng dù sao cũng từng tích ta, về tình về lý ta cũng nên cứu nàng.

Vương Phá Thiên bình tĩnh nhìn Tử Đế nói.

- Ta muốn ngươi phóng xuất La Châu Ngọc ra, hơn nữa cho La Châu Ngọc tham gia trận thí luyện này.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Thần sắc Tử Đế bất thiện nói.

- Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất không nên ép buộc ta.

Vương Phá Thiên nói rồi chỉ vào đám học sinh Học Viện.

- Chẳng lẽ Viện Trưởng ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ bị chôn vùi?

Tử Đế trầm mặc lại.

Không thể không nói, lá bài Vương Phá Thiên đánh ra rất tốt.

- Tiểu thư.

Thạch Nam có chút lo âu hô.

Trong mắt Tử Đế lộ ra vẻ giãy dụa.

Mà lúc Tử Đế chuẩn bị nói một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong tai nàng.

- Viện Trưởng, đối với học sinh dám bức bách ngươi, ngươi còn muốn im lặng đến lúc nào?

Trong mắt Tử Đế lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Diệp Hạo.

Tiếng Tử Đế vừa ra, một đạo thân ảnh lặng yên xuất hiện bên cạnh nàng.

- Diệp Hạo, ngươi dám xuất hiện?

Vương Phá Thiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận