Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2895: Chua Xót.

- Hay cho một câu lấy lui làm tiến.

Khi trong lòng Hạo Dương đang dương dương đắc ý, bỗng một giọng nói lạnh như băng vang lên giữa toàn trường.

Sau một khắc Hạo Dương cùng Diệp Thiên Thiên liền khiếp sợ phát hiện bọn họ đang ở trong một không gian trống trải.

Nhưng khi Diệp Thiên Thiên nhìn thấy thân ảnh của Cẩu Tôn, trái tim đang căng thẳng cũng trở nên bình tĩnh lại.

- Tiền bối, ngươi mang chúng ta tới nơi này làm gì?

- Vấn đề này ngươi nên hỏi người bên cạnh ngươi thì hơn.

Cẩu Tôn chỉ vào Hạo Dương nói.

Sắc mặt Hạo Dương có chút mất tự nhiên.

- Ta không hiểu tiền bối có ý gì?

- Ta mang các ngươi đi gặp một người.

Cẩu Tôn nói xong liền mang theo hai người bọn họ đi đến Tuyên Cổ hoàng triều.

Không qua bao lâu ba người đã xuất hiện ở phía trên Tuyên Cổ hoàng triều.

Làm Hạo Dương nhìn thấy Ma Tổ bị giam cầm, ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng được.

Ở trong lòng Hạo Dương, Ma Tổ chính là Vô Địch cảnh.

Người mạnh mẽ như vậy làm sao có thể bị giam cầm được chứ?

Sắc mặt Diệp Thiên Thiên lập tức trầm xuống.

- Hạo Dương, ta cần một lời giải thích.

Diệp Thiên Thiên để ý thấy từ khi Cẩu Tôn hiện thân, Hạo Dương liền trở nên bất an, nhất là khi nhìn thấy Ma Tổ, toàn thân hắn nhịn không được mà run rẩy lên.

Diệp Thiên Thiên thông minh cỡ nào, làm sao còn không nhìn ra?

- Thiên Thiên, ngươi nói cái gì?

Rất nhanh Hạo Dương đã bình phục trở lại, hắn làm bộ choáng váng.

- Đi tới tiểu thế giới.

Diệp Hạo nhìn Hạo Dương một cái.

Rất nhanh một đoàn người Diệp Hạo xuất hiện ở phía trên tiểu thế giới của gia tộc Hạo Dương.

Diệp Hạo nhìn kim thân một cái.

Kim thân vung tay lên, Khôi Lỗi Thuật ẩn giấu trong những tu sĩ kia lập tức tiêu tán.

Ngay sau đó Diệp Thiên Thiên thấy được một màn cực kỳ rung động.

Nơi này rõ ràng là một địa ngục, hàng ngàn vạn tu sĩ đều đã bỏ mạng.

Khi nhìn thấy trạng thái của bọn hắn liền thấy rõ thời gian tử vong của bọn hắn đã rất lâu.

- Hạo Dương.

Ánh mắt Diệp Thiên Thiên tràn đầy lửa giận nhìn Hạo Dương.

Trên mặt Hạo Dương tràn ngập đau đớn, hai hàng nước mắt rơi xuống, hắn đỏ mắt nhìn Ma Tổ nói.

- Vì sao ngươi lại giết hết tộc nhân của ta?

- Chỉ có trở khôi lỗi của ta, ta mới yên tâm.

Ma Tổ nhìn Hạo Dương một cái nói.

Diệp Thiên Thiên tựa hồ hiểu ra.

- Ngươi nhận mệnh lệnh của Ma Tổ nên mới đến lại gần ta?

- Thật xin lỗi.

Hạo Dương nhìn Diệp Thiên Thiên, ánh mắt tràn ngập áy náy.

- Ma Tổ lấy sinh mệnh của toàn tộc ta ra để uy hiếp, ta không thể không nghe theo lời hắn.

Diệp Thiên Thiên nắm chặt nắm đấm.

- Nếu nói như vậy, tình cảm của chúng ta đều là giả.

Hạo Dương không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên Thiên.

- Ta muốn giết ngươi.

Diệp Thiên Thiên nói xong lập tức vọt tới Hạo Dương.

Nhưng chiến kiếm trong tay nàng chỉ mới chém được một nửa đường lại ngừng lại.

Ánh mắt Diệp Thiên Thiên tràn ngập giãy dụa cùng thống khổ.

- Ta hận không thể chém ngươi thành muôn mảnh.

Diệp Thiên Thiên cắn răng nói.

- Tới đi.

Hạo Dương nói xong liền để lộ ra lồng ngực.

- Đâm ở đây này.

- Ngươi cho rằng ta không dám? Ngươi cho rằng bây giờ ta còn tin những lời ba hoa của ngươi?

Diệp Thiên Thiên cầm kiếm lên, song tay vẫn còn run rẩy.

- Tộc nhân của ta đều đã chết hết cả rồi, ta sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, có thể chết ở trong tay của ngươi, cũng không uổng công ta sống trên đời này.

Diệp Thiên Thiên rất muốn đâm vào, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được.

- Từ hôm nay trở đi ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Diệp Thiên Thiên thu lại trường kiếm, gằn từng chữ nói.

Hạo Dương chấn động toàn thân, trái tim cũng như ngừng đập.

Hắn có tình cảm với Diệp Thiên Thiên không?

Có!

Nếu như nói trước đó hắn cố ý lại gần Diệp Thiên Thiên, nhưng dần dần hắn cũng thật sự có tình cảm với Diệp Thiên Thiên.

Nhìn Diệp Thiên Thiên rời đi, Hạo Dương đi tới bên người Diệp Hạo quỳ xuống.

- Diệp tông chủ, ta biết ta không mặt mũi yêu cầu ngươi làm gì, nhưng nể tình toàn tộc ta đều đã chết, van cầu ngươi, cho ta tru sát Ma Tổ được không?

Khi nói đến đây, Hạo Dương đồng thời đụng đầu mạnh xuống đất.

- Được.

Khiến Hạo Dương không ngờ rằng Diệp Hạo lại đồng ý.

- Tạ cảm Diệp tông chủ.

Hạo Dương kích động nói.

Diệp Hạo nhìn kim thân một cái.

Kim thân dùng một bàn tay đánh tới Ma Tổ.

Ma Tổ ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra, thân thể đã vỡ nát, cùng lúc đó linh hồn hắn cũng ảm đạm xuống.

- Đi thôi.

Diệp Hạo đạm mạc nói.

Hạo Dương nhìn Ma Tổ đang hấp hối, trong mắt tràn ngập hận ý.

Giết!

Lúc này không có gì để nói nữa rồi.

Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch cừu hận của hắn.

Bình thường, Hạo Dương căn bản không có khả năng chém giết Ma Tổ, nhưng lúc này linh hồn Ma Tổ cũng chỉ còn đúng một tia, chỉ cần Hạo Dương không ngừng chém giết hắn ta vẫn sẽ phải chết.

Sau khi ma Tổ ngã xuống, kim thân liền ra tay tế luyện.

Không qua bao lâu, ba đoàn năng lượng bản nguyên liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Hạo.

- Sinh mệnh bản nguyên của cường giả Vô Địch cảnh.

Thi Hoạ bị hù doạ.

Phải biết chỉ có chênh lênh giữa hai bên quá lớn mới có thể tế luyện thành công.

Nói cách khác thực lực của vị trước mặt tuyệt đối không đơn giản là Cấm Kỵ cảnh sơ kỳ.

- Phụ thân, ăn đoàn bản nguyên này vào có thể trở thành cường giả Cấm Kỵ không?

Diệp Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi.

- Bình thường khi ăn đoàn bản nguyên này vào có thể đặt chân Cấm Kỵ hậu kỳ, đương nhiên nếu như tư hất quá kém cũng có thể đặt chân đến Cấm Kỵ trung kỳ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Phụ thân, có thể cho ta một đoàn không?

Diệp Thiên Thiên cắn môi nói.

Diệp Hạo lập tức đưa cho Diệp Thiên Thiên một đoàn.

Diệp Thiên Thiên cầm đoàn bản nguyên kia, do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định đi đến bên cạnh Hạo Dương.

- Đoàn bản nguyên này cho ngươi.

- A.

Hạo Dương chấn động.

Hắn không ngờ đến mức độ này, Diệp Thiên Thiên còn nghĩ cho hắn.

- Ta biết ngươi bị Ma Tổ bắt ép, nhưng dù sao chúng ta cũng đã từng là người yêu.

Diệp Thiên Thiên trầm ngâm một hồi mới mở miệng nói.

- Đối với chuyện tình cảm ta có tính sạch sẽ, không thể chấp nhận được một chút lừa dối nào. Sau này chúng ta không cần gặp mặt nữa.

Hạo Dương nhìn đoàn bản nguyên kia một cái, ngay sau đó lại kiên định lắc đầu.

- Những năm này ta đã nhận được quá nhiều ân huệ từ ngươi, nói thật nếu ta nhận những thứ đó thì ngại, bây giờ ta nào còn mặt mũi gì mà muốn đoàn bản nguyên của ngươi chứ?

Nói đến đây, trong tay Hạo Dương xuất hiện một túi càn khôn.

- Trong túi càn khôn là toàn bộ những vật liệu mà ngươi cho ta trong nhiều năm nay.

- Ngươi nghĩ ta sẽ lấy lại sao?

Diệp Thiên Thiên lạnh lùng nói.

- Mặc kệ ngươi có lấy lại hay không, ta cũng không có tư cách cầm nó.

Hạo Dương nhìn Diệp Thiên Thiên một cái thật sâu.

- Thiên Thiên, cho ta nói một câu cuối cùng, cáo từ.

Nói xong Hạo Dương lập tức quay đầu rời khỏi

Diệp Thiên Thiên kinh ngạc nhìn theo thân ảnh Hạo Dương rời khỏi, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống.

Thi Họa suy nghĩ một chút rồi đi tới bên người Diệp Thiên Thiên.

- Thiên Thiên, ngươi chớ khóc.

Thi Họa nói khẽ.

- Đừng khóc vì tên cặn bã như vậy.

Diệp Thiên Thiên nhìn Thi Họa một cái, lau nước mắt, nhưng sau đó nước mắt lại lăn xuống nhiều hơn.

Diệp Hạo đi tới nói khẽ.

- Thiên Thiên, muốn khóc thì cứ khóc đi.

Diệp Thiên Thiên bổ nhào vào trong ngực Diệp Hạo khóc lớn.

Đây chính là mối tình đầu của Diệp Thiên Thiên.

Cứ như vậy mà chấm dứt.

Sao nàng không thống khổ được?

- Ngươi sao không an ủi?

Thi Họa không hiểu nói.

- Trên đời này ngươi chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng tỷ tỷ ngươi rất khó chịu, cứ kìm nén mãi cũng không phải là cách, dứt khoát không bằng khóc lớn lên.

Diệp Hạo ôn nhu nhìn Thi Họa nói.

- Chờ chuyện Địa Phủ chấp dứt, ngươi tới Viêm Hoàng tông.

- A.

Thi Họa chấn động.

Diệp Hạo cho nàng tới Viêm Hoàng tông?

Bạn cần đăng nhập để bình luận