Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3217: Thần Chủng

Phượng Tuyết bị giật mình.

Nàng vốn cho là tu vi của Diệp Hạo không được tốt lắm, thế nhưng sau khi Diệp Hạo sử dụng Vô Thượng mâu, nàng mới nhận ra Diệp Hạo khủng bố hơn nàng tưởng tượng.

Lúc này, Vô Thượng mâu trong mắt Diệp Hạo mới dập tắt.

- Ngươi đến từ thiên hà nào?

- Thiên hà Chủng Thiên.

- Thiên hà Chủng Thiên?

- Căn cơ đại đạo của thiên hà chúng ta là hạt giống.

- Hạt giống?

Tâm thần Phượng Tuyết khẽ động, trước mặt Diệp Hạo liền xuất hiện hình ảnh.

Một hạt giống vàng tản ra hào quang kim sắc đang mọc rễ nảy mầm bên trong đất rồi dần dần hoá thành một gốc đại thụ chọc trời.

Gốc đại thụ này ẩn chứa năng lượng kinh người tràn ngập ra bốn phía.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, gốc đại thụ kia bắt đầu khô héo, cuối cùng hoá thành một hạt giống khô quắt không còn chấn động gì.

Nhìn đến đây, Diệp Hao khẽ giật mình nói.

- Tại sao nó lại chết?

- Muốn đạt đến cảnh giới cao hơn bắt buộc phải đánh vỡ giam cầm để trùng sinh.

Phượng Tuyết nói xong, hạt giống khô héo kia lại chìm trong đất, nhờ vật chất bên trong đất nuôi dưỡng lại lần nữa toả sáng sinh cơ.

Sau đó lại một lần nữa hoá thành đại thụ chọc trời, chỉ là lần này đại thụ khỏe mạnh hơn so với lần trước, năng lượng ẩn chứa bên tỏng nó cũng càng thêm kinh khủng.

- Thần chủng?

Diệp Hạo tựa hồ cũng đã hiểu ra.

- Cũng có thể hiểu như vậy.

Phượng Tuyết gật đầu nói.

- Thần chủng có thể tự mình chăm sóc, cũng có thể cướp của người khác.

- Thần chủng của ngươi là do ngươi tự mình chăm sóc?

Thông qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, Diệp Hạo nhận ra thực lực của Phượng Tuyết rất mạnh, hẳn không hề kém hơn Thiên Bảng Chính Đức.

Nếu ở thiên hà Cửu Thiên, nàng có thể vào Thiên Kiêu bảng, nhưng về Cái Thế bảng nàng không đủ tư cách.

- Trừ phi gặp được thần chủng vượt ngoài khả năng của mình, bằng không ai muốn đi cướp đoạt thần chủng của người khác chứ?

Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

- Sao ngươi lại tới thiên hà Hồn Thiên?

- Trong một lần tình cờ mà ta đến thiên hà Hồn Thiên.

Phượng Tuyết lời ít mà ý nhiều nói.

- Sau khi đi tới thiên hà Hồn Thiên, ta mới biết ngoài thiên hà Chủng Thiên ra vẫn còn có những thiên hà khác.

- Ngươi có định trở về không?

- Bây giờ chắc chắc ta sẽ không trở về.

Phượng Tuyết không cần suy nghĩ nói.

- Thiên hà Hồn Thiên có hệ thống tu hành hoàn toàn khác, khi hai hệ thống này tiếp xúc lẫn nhau sẽ tạo ra một con đường đại đạo sáng chói.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi nói.

- Ta muốn tu hành hệ thống đại đạo của thế giới ngươi.

- Ngươi muốn ta dốc túi truyền thụ cho ngươi?

Lông mày Phượng Tuyết giương lên nói.

- Không sai.

Diệp Hạo gaatj đầu.

- Nhưng ngươi có thể cho ta cái gì đây?

Trên mặt Phượng Tuyết nở một nụ cười.

- Ta truyền thụ cho ngươi hệ thống tu hành của thiên hà Cửu Thiên.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Phượng Tuyết kinh ngạc.

- Thiên hà Cửu Thiên? Ngươi không phải người của thiên hà Hồn Thiên?

- Không sai.

Ánh mắt Phượng Tuyết lộ ra tia nghi ngờ, sau một hồi lâu nàng nhìn Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Ngươi có thể truyện thụ cho ta đại đạo cấp bậc gì?

- Chuyện này phải xem ngươi có thể truyền thụ cho ta cấp bậc gì?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ở thiên hà Cửu Thiên, đại đại mà ta lấy được có cấp bậc cao nhất.

- Vậy ta muốn đại đạo cao cấp nhất.

Phượng Tuyết nghiêm mặt nói.

- Thứ nhất, hai chúng ta trao đổi ngang giá; thứ hai, dù ta có truyền thụ cho người công pháp đỉnh cấp, ngươi cũng không học được; thứ ba, ta vẫn có thể thông qua cách khác để lấy được truyền thừa của thiên hà ngươi.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Phượng Tuyết nói.

Phượng Tuyết lập tức hiểu ý của Diệp Hạo.

- Ta sẽ truyền thụ công pháp đẳng cấp cao nhất mà ta nắm trong tay cho ngươi.

Phượng Tuyết gằn từng chữ nói.

- Để báo đáp lại ta cũng sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp tương tự.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Khi không gian biến mất, đám người phát hiện cả Diệp Hạo và Phượng Tuyết đều biến mất.

Từ Viện Viện nhìn không gian trống rỗng trước mặt mà thất vọng mất mát.

- Ngươi cứ như vậy mà đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không có.

Trong lòng Từ Viện Viện hết sức đắng chát.

Ở trong mắt Từ Viện Viện, hành vi của Diệp Hạo quá mức tuyệt tình.

Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ qua, ngay từ đầu đến giờ Diệp Hạo không hề nợ nàng cái gì cả.

. . .

Sau khi rời khỏi Ma Vương cung, Diệp Hạo và Phượng Tuyết đi tới một vùng đất có linh mạch hội tụ.

Nơi này vốn là nơi sinh sống cửa một Lang Vương, nhưng sau khi Diệp Hạo đến đây, nó đã trở thành của hắn.

- Thần chủng dùng chính tinh khí của mình làm vật trung gian để hoá thành hạt giống.

Phượng Tuyết giải thích cho Diệp Hạo.

- Khi hạt giống trưởng thành đại thụ chọc trời, nó sẽ trả lại ngươi.

Diệp Hạo phải tốn ba ngày mới ngưng tụ được một hạt gióng.

Cũng đúng lúc này Phượng Tuyết lấy ra một chút đất vàng.

- Hạt giống muốn mọc rễ nảy mầm cần có đất.

- Đấy này ngươi lấy từ đâu?

- Đấy cũng là một loại tinh tuý của sông núi.

Phượng Tuyết giải thích nói.

- Trong tiểu thế giới của ta có rất nhiều, đủ cho thần chủng của ngươi tăng lên.

- Có phải đẳng cấp đất càng cao, hạt giống lớn lên càng khoẻ mạnh?

- Cái này phải xem hạt giống của ngươi nữa, nếu cấp bậc hạt giống của ngươi quá thấp, cho ngươi đất đẳng cấp cao, hạt giống của ngươi cũng không thể nhận được.

- Hạt giống của ta?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi rồi đặt hạt giống của hắn vào trong đất vàng kia.

Ngay khi hạt giống hấp thụ được năng lượng bên trong đất liền phát triển nahnh chóng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Phượng Tuyết lập tức thay đổi.

Thật sự là do tiềm năng của hạt giống Diệp Hạo quá mức khủng bố, chỉ vừa mới qua bao lâu đã hút hết hơn một nửa chất dinh dưỡng bên trong phần đất này.

Cứ dựa theo tốc độ đó, nếu không có gấp tám mười phần căn bản ăn không đủ.

Nghĩ như vậy, Phượng Tuyết vội vàng lại lấy ra mấy phần đất cung cấp cho hạt giống Diệp Hạo hút.

Ba phần!

Bốn phần!

Khi hạt giống của Diệp Hạo thôn phệ mười hai phần mới khó khăn dừng lại.

- Nội tình của ngươi rốt cuộc phải hùng hậu bao nhiêu?

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo, sắc mặt hết sức ngưng trọng nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bây giờ ta nhất định phải thu lại lời trước đó ta nói, ta cảm thấy ta cũng không thể bổ sung cho ngươi được bao lâu.

Đất bên trong tiểu thế giới của Phượng Tuyết có rất nhiều cảnh giới.

Đất đẳng cấp thấp thì cũng thôi đi, nhưng nếu là loại đất đẳng cấp cao, nàng cũng không có nhiều.

Theo tốc độ mà Diệp Hạo thôn phệ, ai mà có thể cung cấp cho đủ?

- Ở thế giới này có thể tìm loại đất đẳng cấp cao không?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nhẹ giọng hỏi.

- Mỗi thế giới đều kết nối với nhau,

Phượng Tuyết nghĩ một hồi nói.

- Những năm này ta cũng đang tìm kiếm đất, nhưng cũng không tìm được bao nhiêu, đương nhiên cũng có thể là do Đệ Nhất vực quá nghèo nàn.

- Không sai, ta cũng cảm thấy Đệ Nhất vực thực sự quá nghèo.

Diệp Hạo rất tán thành nói.

- Ngươi định khi nào tiến tới Đệ Nhị vực?

Phượng Tuyết hỏi.

- Đợi đến lúc ta quen thuộc thần chủng này rồi nói tiếp.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Khi Diệp Hạo nói đến đây, hắn phát hiện chỉ trong thời gian ngắn ngủi thần chủng đã trở thành một gốc đại thụ che trời.

- Chuyện gì thế này?

Diệp Hạo không hiểu nói.

Sinh trưởng như vậy cũng quá nhanh rồi.

- Chờ ngươi cấy ghép thần chủng này vào trong thức hải của mình, về sau tu vi của ngươi cũng thuật lý thành chương trở thành chân thần.

Phượng Tuyết chậm rãi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận