Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2761: Nhân Vương Huyết Mạch

Chỉ là khi chân chính giao thủ đám người Tiểu Lục mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi. Thực lực của sáu thiếu niên chí tôn này cực kỳ đáng sợ.

Đan Linh vừa mới đối mặt lập tức bị đả thương nặng, nếu không phải trong thời gian mấu chốt Diệp Hạo xuất hiện, Đan Linh chắc chắn đã chết rồi.

- Muốn chạy? Đã hỏi ta chưa?

Cho dù lúc này trong pháp lực trong cơ thể cũng không còn bao nhiêu nhưng Nguyệt Hoa vẫn khó khăn kết ra một pháp ấn cưỡng ép giam cầm một vùng không gian nơi này.

Diệp Hạo phát động lực lượng toàn thân, cả người giống như một ma thần, chỉ một quyền đã giết chết thiếu niên chí tôn đánh trọng thương Đan Linh, theo khí thế không ngừng tăng lên hắn xông lên đánh với thiếu niên chí tôn đang giao thủ cùng Tất Xuân.

Một người!

Hai người!

Ba người!

Khi Diệp Hạo đánh chết thiếu niên thứ tư, đại cục cũng đã định. Hai thiếu niên còn dư lại căn bản không thể nào làm nên trò trống gì nữa.

- Ca ca, phía ta không cần ngươi phải để ý đến.

Khói độc của Tiểu Lục đã bao phủ tất cả bốn phương tám hướng của thiếu niên chí tôn kia. Lúc này ánh mắt của đám người Diệp Hạo đều rơi vào trên người thiếu niên chí tôn cuối cùng.

- Có thể thả ta được không?

Thiếu niên chí tôn kia trầm giọng nói.

- Ngươi nghĩ có khả năng sao?

Nguyệt Hoa cười lạnh nói.

- Ta là tùy tùng của Độn Giáp.

Thiếu niên chí tôn kia trịnh trọng nói.

- Thất Môn vực, Độn Giáp?

Lê Tư giật mình nói.

- Không sai.

- Độn Giáp cũng không cứu được ngươi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Có phải ngươi nghĩ Độn Giáp không thể tra ra được chuyện này là do các ngươi làm?

Thiếu niên chí tôn kia cười lạnh nói.

- Các ngươi nếu nghĩ vậy thật sự đã hoàn toàn sai lầm rồi.

- Chẳng lẽ Độn Giáp còn có thể điều tra ra hay sao?

Nguyệt Hoa không tin nói.

- Các ngươi tựa hồ quên mất Độn Giáp đến từ chỗ nào? Thất Môn vực!

Thiếu niên chí tôn kia nhìn Nguyệt Hoa nói.

- Bàn về thôi diễn chi thuật, toàn bộ thiên địa ai có thể sánh được với Độn Giáp?

Nguyệt Hoa nhíu mày lại.

- Diệp Hạo, điều hắn nói có vẻ là sự thật.

- Ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta tha cho hắn, Độn Giáp sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức sao?

Diệp Hạo cười hỏi.

Nguyệt Hoa giật mình.

Đúng vậy.

Đám người bọn họ giết chết toàn bộ mười chín huynh đệ của người ta.

Sao hắn không báo thù được chứ?

- Vậy thì giết thôi.

Ánh mắt Nguyệt Hoa lóe lên tia sát khí.

- Ta phát lời thề sẽ không truy cứu chuyện này.

Thiếu niên chí tôn kia hoảng sợ vội vàng nói.

- Ngươi là ai?

Lúc này Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Phồn vực, Thiên Hạc.

Thiếu niên chí tôn kia vội nói.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn bảng xếp hạng.

Phồn vực, Thiên Hạc, xếp hạng, một trăm bảy mươi tám.

- Sau khi giết ngươi, thứ hạng của ta có thể vọt tới ba mươi người đứng đầu.

Diệp Hạo nói xong lập tức xuất thủ.

Tu vi của Thiên hạc rất cường đại. Nhưng so với Diệp Hạo vẫn còn kém xa. Không qua mười chiêu đã bị Diệp Hạo đánh chết.

Mà lúc này xếp hạng của Diệp Hạo cũng từ sáu mươi bốn vọt tới hai mươi hai.

- Có vẻ hơi khó.

Diệp Hạo nhìn bảng xếp hạng lại nhíu mày.

- Sao vậy? Không hài lòng với xếp hạng của ngươi?

Nguyệt Hoa cười hỏi.

- Lần này ta phải vọt tới trong ba vị trí đầu.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Ba vị trí đầu?

Nguyệt Hoa giật nảy mình.

- Vì sao ngươi lại muốn như vậy?

Lê Tư cũng bị chấn động.

- Thực lực của ta bây giờ không hề thấp hơn bọn Phá Quân.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Vậy vì sao ta không thể thử tranh ba vị trí đầu được chư?

Trong mắt Đan Linh lóe lên thần sắc không thể tin được.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói thực lực của hắn không hề thấp hơn bọ Phá Quân?

Phá Quân là ai?

Chí tôn vô thượng của Âm Dương vực!

- Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm thế nào?

- Ta tính tăng tu vi của ta lên đến đỉnh phong, đến lúc đó ta sẽ bắt đầu đại khai sát giới ở chỗ này.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

Lục Đạo chúa tể đã nói, nếu Diệp Hạo nằm trong ba người đứng đầu sẽ có cơ hội lấy được Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan.

Từ giọng nói của một vị chúa tể khác, Diệp Hạo có thể nhận ra Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan rất trân quý. Như vậy đương nhiên phải lấy về rồi. Nếu không lấy được, sau này làm sao cso thể trang cùng với những thiếu niên đứng đầu kia được?

- Ngươi vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.

Tất Xuân trừng lớn hai mắt nói.

- Cũng sắp.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Tất Xuân hoảng sợ không biết nên nói cái gì.

- Chúng ta đi thôi, cố gắng còn có thể gặp được cơ duyên khác nữa.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Trong vòng mấy tháng tiếp theo, đám người Diệp Hạo lần lượt gặt ba đợt tu sĩ. Hai bên xảy ra công kích kịch liệt. Đến lúc này Diệp Hạo phát hiện đã không còn cảnh tượng hành hiệp một mình nữa rổi.

Những thiếu niên chí tôn này nếu không phải tìm một nơi ẩn náu cũng là tìm một vài thiếu niên chí tôn khác kết minh đi đánh giết những thiếu niên chí tôn lạc đàn.

Đám người Nguyệt Hoa cũng không thèm quan tâm thứ tự nữa. Lấy xếp hạng của bọn họ bây giờ có thể vững vàng đứng trong hàng ba ngàn trở xuống.

Bởi vậy bọn họ nhường hết toàn bộ đầu người cho Diệp Hạo. Nhờ vậy xếp hạng của Diệp hạo đã từ hai mươi hai tăng lên tới mười một.

- Khoảng cách so với mười hạng đầu đã không còn xa,

Diệp Hạo nhìn bảng xếp hạng giữa không trung nói.

Đạt được mười vị trí đầu là có thể có thần thông siêu thoát cảnh. Nhưng Diệp Hạo không hề quên Lục Đạo chúa tể hứa hẹn với hắn. Đúng lúc này từ xa Diệp Hạo thấy một thanh niên tóc dài màu vàng.

Người thanh niên vác theo một chuôi chiến kiếm thản nhiên đi tới từ đằng xa.

Tự tin!

Trương dương!

Tùy ý!

Lúc người thanh niên này đi tới, đám người đều có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Người thanh niên này giống như một thanh thần kiếm sắp tuốt ra khỏi vỏ. Diệp Hạo đi lên phía trước nghênh đón người thanh niên kia.

- Thực lực của ngươi không tệ, đủ điều kiện để làm chiến tướng của ta.

Thanh niên tóc vàng nhìn Diệp Hạo, ánh mắt lộ ra tia tán thưởng.

- Phá Quân cũng đã từng nói ta như vậy.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Một tháng trước Phá Quân đã thua ở trong tay ta.

Thanh niên tóc vàng cười nói.

Con mắt Diệp Hạo co rụt lại.

Phá Quân khủng bố đến mức nào, hắn cực kỳ hiểu rõ. Dù là hiện tại, Diệp Hạo cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Những ngày này thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, chẳng lẽ thực lực của Phá Quân lại trì trệ không tiến chắc?

- Ngươi là ai?

- Lục Đạo vực, Nhân Vương.

Thanh niên tóc vàng báo ra tục danh của mình.

- Tên của ngươi thật ngông cuồng.

Lần đầu tiên Diệp Hạo nhìn thấy cái tên này, trong lòng cũng rất khó chịu.

Nhân Vương?

Ngươi mẹ nó nói ngươi là ai?

- Ta sở dĩ gọi Nhân Vương, là bởi vì ta có huyết mạch của Nhân Vương.

Thanh niên tóc vàng nói đến đây toàn thân liền tràn ra khí thế khủng bố như vực sâu, không biết vì sao theo bản năng Diệp Hạo cảm nhận được một loại cảm giác tâm linh bị áp chế. Loại cảm giác này giống như thanh niên trước mắt chính là thượng vị giả.

- Cảm thấy thế nào? Huyết mạch của Nhân Vương, thiên hạ Nhân tộc cộng tôn.

Thanh niên tóc vàng nhìn Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Đúng lúc này huyết mạch trong cơ thể Diệp Hạo cũng bị kích thích, dòng máu màu xanh lam đột nhiên bạo phát ra thần quang ngất trời, đối đầu với khí thế của thanh niên tóc vàng.

Thanh niên tóc vàng cũng ngây ngẩn cả người.

- Huyết mạch của Nhân Vương? Tại sao trong cơ thể của ngươi cũng có huyết mạch của Nhân Vương?

Diệp Hạo bị choáng váng.

Hắn cũng luôn hiếu kỳ vì sao huyết mạch trong cơ thể hắn lại màu xanh nhạt?

Chẳng lẽ đây là huyết mạch của Nhân Vương?

- Ta có huyết mạch của Nhân Vương, rất khó tin sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận