Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1262: Mộng Yêu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Ta cũng cảm thấy trên đời sao không chuyện tốt như thế.

Diệp Hạo gật đầu đồng ý.

- Thần Cảnh từ cổ chí kim cũng mới chỉ có một gia hỏa tên Thái Cổ đặt chân đến thôi.

Vô Thượng Tiên nói xong, hai con người toát ra một đạo Kim Quang lóa mắt.

Đợi đến khi quét hết bốn phía, hắn cau mày nói.

- Ta lấy Phá Vọng Chi Mâu quan sát, cũng không nhìn ra bất kỳ điều dị thường nào.

Phá Vọng Chi Mâu!

Nghe được bốn chữ này, ánh mắt Diệp Hạo lóe lên.

Phá Vọng Chi Mâu có thể xem thấu hư ảo.

Mâu Thuật có thể so sánh không được mấy cái.

Bất quá Diệp Hạo lại nghĩ đến một việc.

- Thái Cổ?

- Không sai.

Vô Thượng Tiên gật đầu.

- Thái Cổ, người duy nhất đặt chân đến Thần Cảnh, năm đó nếu không có Thái Cổ, phiến thiên địa này có lẽ đã sớm tống táng rồi.

Nói đến đây Vô Thượng Tiên lại nói.

- Ta mơ hồ ý thức được đây là một cái bẫy.

- Còn phải đợi ngươi nói sao?

Diệp Hạo lườm Vô Thượng Tiên một cái.

Thành Thần biết bao gian nan?

Mà hiện tại chỉ cần mấy bậc thang đã có thể?

Đùa với ai vậy?

Diệp Hạo cùng Vô Thượng Tiên không biết ở cuối bậc thang có một không gian, bên trong đang giam cầm hàng trăm Tu Sĩ, tất cả đều bị từng đạo thanh sắc Đằng Điều quán xuyên giữa không trung.

Huyết nhục cùng năng lượng toàn thân bọn họ hóa thành tinh hoa dọc theo Đằng Điều vọt đến một cái mồm xấu xí đang há to ra.

- Không nghĩ đến ngươi vẫn còn sống.

Hoàng Kim Long Vương nhìn một thân ảnh toàn thân huyết nhục đang bị thôn phệ họ, cười khổ không thôi.

- Thủy Tổ Mộng yêu, ai có thể nghĩ tồn tại bậc này còn sống chứ.

Thạc Quả khổ sở nói.

- Không nghĩ đến trải qua hai thời Thượng Cổ cùng Thái Cổ mà vẫn không chết.

Bá Vương không cam lòng.

- Hết thảy đều chỉ là mộng ảo, tất cả đều hư giả.

Trong mắt Thất Thải Hoàng Vương đầy vẻ bi thương.

Thất Thải Hoàng Vương đẩy ra phiến đại môn coi chính mình thật sự đã đặt chân đến Thần cảnh.

Nhưng không ngờ bản thân lại gặp Thủy Tổ Mộng Yêu.

Lâm vào Huyễn Cảnh mà không thể tự kềm chế.

- Hai vị làm sao dừng lại?

Lúc này Xích Luyện Tiên Tử chỉ vào Diệp Hạo cùng Vô Thượng Tiên bên trên.

Nghe vậy Tu Sĩ toàn trường đều nhìn về phía hai người.

- Là bọn họ.

Thạc Quả khẽ giật mình.

- Hai vị này đều kinh tài tuyệt diểm, hơn phân nửa có khả năng nhìn thấu.

Bá Vương trầm giọng nói.

- Nhìn thấu?

Mông Yêu Thủy Tổ cười lạnh nói.

- Bọn chúng bất quá chỉ suy đoán mà thôi, nếu chân chính khám phá sẽ không leo lên nấc thang.

Mộng Yêu Thủy Tổ rất khinh thường.

Nhưng khi hắn vừa dứt lời đã thấy Diệp Hạo cùng Vô Thượng Tiên không phân trước sau đặt chân lên tầng thứ hai mươi mốt.

Bán Thần cảnh!

Hai người đồng thời thấy được cảnh cửa kia.

Bọn họ đã biết bản thân lúc này đạt đến cảnh giới cỡ nào?

Bất quá hai người không lập tức đặt chân đến tầng thứ hai mươi hai, đến lúc này cự ly hai ngươi cách phiến đại môn kia chỉ một bước chân.

Hai người liếc mắt nhìn nhau cùng lúc đẩy đại môn trước mặt ra.

Bày ra trước mặt hai người là một Thế Giới cực kỳ Huyền Ảo, tất cả mọi thứ trong thế giới này đều Chí Cao Vô Thượng, đáy lòng Diệp Hạo không thể tuôn ra ý nghĩ.

Chỉ cần tiến vào cảnh cửa này, bản thân có thể chưởng khống cỗ lực lượng này.

- Đi vào.

- Đi vào có thể trở thành Thần.

- Đi vào có thể trở thành Chúa Tể Chí Cao Vô Thượng.

Từng đạo từng đạo giọng nói mê hoặc không ngừng vang lên trong tai hắn.

Cỗ lực lượng mê hoặc này quá mức cường hãn.

Thanh minh trong mắt Diệp Hạo tức khắc biến mất.

Hai chân Diệp Hạo không tự chủ được đi tới Đại Môn.

Mà lúc này, Vô Thượng Tiên cũng như thế.

Thanh minh trong mắt Vô Thượng Tiên cũng biến mất không thấy gì.

Mắt thấy Diệp Hạo chuẩn bị đặt chân vào đại môn, trong sát na đó hai tay hắn bỗng đè cảnh cửa xuống.

- Ta muốn đặt chân đến Thần Cảnh cần ngươi ban cho sao?

Mê mang trong mắt Diệp Hạo nháy mắt khôi phục lại sự trong sáng.

- Phá cho ta.

Hét lên một tiếng, Diệp Hạo luân động nắm đấm hung hăng đánh tới đại môn trước mặt.

Ngay lúc Diệp Hạo oanh ra một quyền, trong tay Vô Thượng Tiên bên kia cũng xuất hiện một đoá Hỏa Diễm, Hỏa Diễm này phát ra khí tức kinh khủng như có thể thiêu cháy Thiên Địa, sau đó hắn không một chút do dự ném Hỏa Diễm vào môn hộ.

A!

Mộng Yêu Thủy Tổ há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tinh Thần nó hiện tại khô tàn không chịu nỗi.

Lúc này Diệp Hạo cùng Vô Thượng Tiên thấy đại môn trước mặt biến mất không thấy gì, họ lập tức thấy được đám người Thạc Quả đang bị treo giữa không trung.

- Hai người các ngươi làm sao có thể thoát khỏi huyễn tượng của ta?

Một gương mặt to xấu xí nhìn hai người Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Cần biết dù đến Thạc Quả - Tiên Vương Đỉnh Phong cũng không thể thoát được.

Diệp Hạo, Vô Thượng Tiên hai người này làm sao có thể thoát ra được?

- Biết vì thoát khỏi huyễn tượng của ngươi biết Đạo Gia ta tổn thất cái gì không?

Vô Thượng Tiên nhìn Mộng Yêu Thủy Tổ, ánh mắt đầy sát ý dữ tợn.

- Dù giết chết ngươi cũng chưa chắc gì bồi thường nổi tổn thất cho ta.

- Ngươi vừa ném Hỏa Diễm gì vào vậy?

Con mắt Mộng Yêu Thủy Tổ nhìn chằm chằm Vô Thượng Tiên hỏi.

- Ngươi nói cái này sao?

Vô Thượng Tiên nói xong, trong tay lại xuất hiện một đoàn Hỏa Diễm, Hỏa Diễm này giống với cái lúc nãy vừa mới ném vào.

Con ngươi Mộng yêu Thủy Tổ hung hăng co rụt lại.

- Cho ngươi.

Vô Thượng Tiên nói rồi ném nó về Mộng Yêu Thủy Tổ.

Từng đạo dây leo đằng không lên ngăn cản đoàn Hỏa Diễm này.

Nhưng Hỏa Diễm ẩn chứa lực lượng kinh khủng, những dây leo chưa kịp tới gần đã bị đốt sạch.

Hỏa Diễm vừa rơi lên người, Mộng Yêu Thủy Tổ đã gằng giọng rống lên.

Cùng lúc này, dây leo xuyên qua bốn người Thạc Quả bịch một tiếng nát vụn, rồi bốn người Thạc Quá vọt tới Mộng Yêu Thủy Tổ.

Bốn người đều rõ ràng đối phương là Bán Thần.

Dù trọng thương, nhưng họ cũng phải toàn lực ứng phó.

Mộng Yêu Thủy Tổ không thể không ra tay nghênh địch.

Diệp Hạo rất nhanh chút ý thấy đối phương không thể di động cơ thể nên lên tiếng nhắc nhở.

- Vô Thượng Tiên đốt nó tiếp đi.

- Ngươi biết cái này là Hỏa Diễm gì không?

Vô Thượng Tiên khinh bỉ một cái.

- Ta lấy được những cái Hỏa Diễm mà xém chút nữa đã mất đấy.

- Lúc này mà ngươi vẫn còn muốn che giấu?

- Ngươi thì biết cái gì?

Vô Thượng Tiên truyền âm nói.

- Ngươi chỉ nhìn ra Mộng Yêu Thủy Tổ không di động thân thể, nhưng ngươi có biết tại sao nó không di động không?

- Ý ngươi phía dưới nó có trọng bảo?

- Nói nhảm.

Diệp Hạo tức khắc minh bạch được ý tứ của Vô Thượng Tiên.

Hắn muốn bốn người Thạc Quả và Mộng Yêu Thủy Tổ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương.

- Ngươi xác định đây không phải chơi với lửa có ngày chết cháy?

- Đạo gia ta luôn thích chơi mấy trog này mà.

Vô Thượng Tiên nhếch miệng đáp.

Nghe Vô Thượng Tiên nói thế, Diệp Hạo cũng chỉ im lặng.

Không thể không nói Bán Thần là Bán Thần a, cho dù đã bị trọng thương.

Bốn người Thạc Quả dùng hết toàn lực khó khăn lắm mới chém giết được Mộng Yêu Thủy Tổ.

Nhìn khí tức Mộng Yêu Thủy Tổ hoàn toàn biến mất, bốn người liếc nhìn nhau sau đó bất chấp hình tường, co quắp ngồi trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận