Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2831: Minh Vực Người Thứ Nhất

Nhan Kiều giật nảy mình.

- Bảo bảo, ngươi sao thế?

Hài tử kia không hề đáp lại, con mắt nhìn chằm chằm vào Phúc Lộc Kim Liên.

- Thiên khí chi tử, không tệ.

Diệp Hạo nói xong liền thả lực lượng tạo hoá ẩn chứa bên trong Phúc Lộc Kim Liên ra.

Dù Diệp Hạo không dẫn dắt, những lực lượng tạo hoá kia cũng ầm ầm lao vào trong cơ thể của đứa trẻ.

Cùng lúc đó, từng tia ác vận chi lực cũng bi trung hoà hoá thành hư vô.

- Tạo sao bên trong cơ thể hắn lại ẩn giấu nhiều ác vận chi lực như vậy?

Không qua bao lâu, Nhan Kiều biến sắc,

Nhan Kiều không biết làm sao để rút lực lượng tạo hoá ra.

Nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết nàng có bao nhiêu lực lượng tạo hoá.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đứa bé đã hấp thụ lực lượng tạo hoá tương đương với một Thần Vương.

Một khắc đồng hồ!

Hai khắc đồng hồ!

Ba khắc đồng hồ!

Khi qua một giờ, sắc mặt Nhan Kiều trở nên bất an.

- Ngươi còn có thể kiên trì sao?

Nhan Kièu nhìn Diệp Hạo nói.

Phải biết hiện giờ đứa bé đã hấp thu lực lượng tạo hoá còn vượt qua cả lực lượng tạo hoá của nàng.

- Không sao.

Diệp Hạo bình thản nói.

Tạo hoá chi tử?

Từ lâu Diệp Hạo đã không còn để thân phận tạo hoá chi tử của Thần vực ở trong lòng.

Về phần lực lượng tạo hoá?

Những năm này Phúc Lộc Kim Liên hấp thu tạo hoá đến một con số kinh khủng.

Chưa nói đến việc Diệp Hạo đánh chết tạo hoá của những thiếu niên chí tô kia, chỉ mỗi hư ảnh cũng đã đánh chết vạn huyết thi ở Đan vực.

Tạo hoá ẩn chứa bên trong những huyết thi này cuối cùng đều trở lại trên người Diệp Hạo.

Bởi vậy hiện giờ hắn rốt cuộc có bao nhiêu tạo hoá, chính hắn cũng không rõ.

Hai canh giờ!

Ba canh giờ!

Bốn canh giờ!

Khi tới canh giờ thứ năm, đứa bé kia mới dừng lại việc hấp thu.

Thấy một màn này, Nhan Kiều mới thở dài một hơi.

Thực sự quá doạ người rồi!

- Hắn hấp thu tạo hoá tương đương với một cường gỉa Cấm Kỵ.

Diệp Hạo mở miệng nói.

Tạo hoá của Nhan Kiều cũng rất khủng bố, còn cao hơn cả Thần Hoàng thông thường.

Nhưng còn có tư cách so sánh với cường giả Cấm Kỵ, đương nhiên tương lai nàng có thể tăng lên tới Cấm Kỵ chi cảnh, lúc đó lại là chuyện khác.

- Diệp công tử, thực sự ta không biết làm sao để cảm ta ngươi.

Nhìn Diệp Hạo, Nhan Kiều tràn ngập cảm kích.

- Bây giờ bên trong cơ thể hắn đã không còn ác vận chi lực nữa, nhưng chỉ cần hắn còn sống, ác vận chi lực sẽ không ngừng sinh ra.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Còn nữa, ta thấy đứa trẻ này cũng không phải là hạng người lương thiện gì, tương lai ngươi rất có thể sẽ bị huỷ trong tay hắn.

Nhan Kiều há to miệng, cuối cùng vẫn trầm mặc.

Chuyện khác có thể thương ượng, duy chỉ có việc từ bỏ đi đứa con của mình, nàng không thể thương lượng được.

- Thôi, chuyện này ngươi tự xử lý cho tốt.

Diệp Hạo nhìn bộ dáng của Nhan Kiều liên biết nàng không thể nào từ bỏ.

- Diệp công tử, có thể sao?

Nhan Kiều lo lắng nhìn Diệp Hao một cái.

- Ta chỉ đứng ở góc độ của ta để suy nghĩ, nhưng không đứng ở góc độ của một mẫu thân.

Diệp Hạo lắc đầu.

Nhan Kiều còn đang định nói, Diệp Hạo lại đánh gãy lời của nàng.

- Ngươi đã từng nói chuyện với Tất Xuân chư?

- Tất Xuân?

- Đúng vậy, Tất Xuân.

- Ngươi có hứng thú với Tất Xuân?

- Đệ nhất mỹ nữ Minh vực, làm sao ta có thể không có hứng thú được?

Không biết vì sao khi Diệp Hạo nói ra lời này, trong lòng Nhan Kiều lại có chút đắng chát.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại sinh ra cảm xúc này.

Nó giống như đồ vật của mình bị cướp vậy.

Kỳ thật Nhan Kiều sinh ra loại tâm lý này cũng hợp tình hợp lý.

Thứ nhất, nàng vừa mới chi sẻ bí mật lớn nhất của mình cho Diệp Hạo, trong tiềm thức nàng đã coi Diệp Hạo là người một nhà của mình; thứ hai, Diệp Hạo thần kỳ cứu chữa con của nàng, điều đó khiến nàng sinh ra một tia ỷ lại đối với Diệp Hạo, chỉ là bây giờ nàng còn chưa nhận ra.

- Tất Xuân là đệ nhất mỹ nữ Minh vực, tu vi của nàng cũng cực kỳ mạnh mẽ, trong thế hệ tuổi trẻ có thể xếp thứ hai.

- Thứ hai?

- Đứng đầu là Hoàng Trung của Hoàng gia.

- Vậy vì sao năm đó Tất Xuân đại biểu Minh vực xuất chinh?

- Hoàng Trung nhường chỗ cho Tất Xuân.

- Quan hệ giữa bọn họ thế nào?

- Những năm này Hoàng Trung vẫn luôn thích Tất Xuân.

- Còn Tất Xuân thì sao?

- Tất Xuân chướng mắt Hoàng Trung.

- Vì sao?

- Bởi vì Hoàng gia chỉ là thế lực cấp hai ở Minh thành.

- Thế lực cấp hai?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ vẻ nghi ngờ.

- Thế lực cấp hai sao có thể giúp Hoàng Trung tăng lên được?

Tu hàng không phải chỉ cần ngươi có tư chất là được.

Ngươi còn cần rất nhiều tài nguyên.

Chưa nói những cái khác, chỉ nói Thần Vương cảnh đỉnh phong, có Tam Chuyển Kim Đan hay không cũng trực tiếp quyết định hạn mức cao nhất ở tương lai của ngươi.

Thế lực cấp hai căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra một Hoàng Trung tài giỏi như thế/

- Mà cũng đã lâu Hoàng Trung chưa xuất hiện.

Nhan Kiều nghĩ một hồi nói.

- Rất nhiều người đều nói Hoàng Trung đã đến đỉnh, ở Thần Vương cảnh hắn có thể xưng hùng, nhưng đến Thần Hoàng cảnh lại không được.

- Vì sao Tất Xuân lại công khai chọn rể ở Minh thành?

- Tất Xuân đã đến Thần Hoàng cảnh, chẳng lẽ phải đợi đến Nửa Bước Cấm Kỵ sao?

Diệp Hạo nghĩ lại nói.

- Ngươi biết Hoàng gia ở đâu không?

- Ngươi muốn đi Hoàng gia?

- Đúng vậy.

- Ta dẫn ngươi đi.

Tiếp đó, chỉ trong nháy mắt Diệp Hạo và Nhan Kiều đã xuất hiện ở lầu bốn.

Mạc Vân và Giản Vũ Hàm lập tức đứng lên.

- Mạc đại sư, dù Thương Tùng đan không phải do ngươi luyện chế, nhưng ta vẫn sẽ đề cử ngươi đến Đan Đạo đường của Nhan gia ta.

Nhan Kiều nhìn Mạc Vân nhẹ nhàng nói.

- Ở chỗ ta có một phong thư do ta tự viết, khi ngươi đến tổ đình Nhan gia, đưa phong thư này cho gia chủ là được.

- Tạ ơn Nhan tiểu thư.

Mạc Vân kích động nói.

Đại trưởng lão Đan Đạo đường của Nhan gia đó.

Đây là vinh hạnh cỡ nào chứ?

- Bây giờ đêm đã xuống, các ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này đi.

Nhan Kiều nhẹ nhàng. Nói.

- Ngày mai các ngươi hãy tới tổ đình Nhan gia.

- Được.

Mạc Vân gật đầu một cái.

- Diệp công tử, cáo từ.

Giản Vũ Hàm nhìn Diệp Hạo, nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo cười một cái nói.

- Có duyên gặp lại.

Đợi đến khi Giản Vũ Hàm và Mạc Vân rời đi, Diệp Hạo và Nhan Kiều liền đi tới Hoàng gia.

Minh thành có quy định cấm đi vào ban đâm.

Nhưng cái quy định này đối với Nhan Kiều và Diệp Hạo mà nói cũng không là cái gì.

Hai người đều am hiểu ẩn nấp chi thuật.

Hơn nữa Hoàng gia và Nhan gia cách nhau không xa, rất nhanh hai người đã tới Hoàng gia.

Tuyệt đối đừng nên xem thường thế lực cấp hai, bà về thực lực nó còn mạnh hơn nhiều các thế lực Thần Hoàng thông thường.

Hai người một đường đi tới tổ đỉnh Hoàng gia.

- Đi đâu?

Khi đến nơi, Nhan Kiều mới phát hiện hai mắt mình bị che lại.

Ở trong này lại không thể thoải mái sử dụng thần niệm.

Phải biết Hoàng gia có lão tổ hoàng cấp cao cấp trấn giữ.

Hơn nữa Hoàng gia cũng có trưởng lão Hoàng cấp trung giai, sư kỳ tuần tra.

- Đi theo ta.

Diệp Hạo nói xong liền bước đi về một phía.

Rất nhanh Nhan Kiều phát hiện Diệp Hạo mang theo nàng đi qua từng tầng từng tầng cấm chế.

- sao ngươi có thể làm được?

Nhan Kiều cực kỳ kinh ngạc hỏi.

- Muốn làm được thì làm được thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Chuyện này dĩ nhiên Diệp Hạo không thể làm được.

Mà là do chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong hắn mang theo.

Chiếc chiến hạm đó giúp Diệp Hạo lập ra một lộ tuyến, đồng thời còn giúp đỡ Diệp Hạo phá giải cấm chế chặn đường bọn họ.

- Bên trong tiểu thế giới cả ngươi có một cường giả Hoàng cấp đỉnh phong phải không?

Nhan Kiều nghĩ một hồi thấp giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận