Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2682: Đại Chuyển Hướng

Sắc mặt Phượng Vũ hoàn toàn thay đổi.

- Không thể nào.

- Phượng Vũ, ngươi cảm thấy nếu lão tổ Phượng gia không chết ta lại dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy sao?

Thanh niên mặc bạch bào thản nhiên nói.

Trái tim Phượng Vũ cũng ngừng lại.

Đây là nơi nào?

Phượng gia tổ địa!

Hoàng Kiến làm sao dám nói lời như vậy?

Chẳng lẽ...?

Nghĩ tới đây Phượng Vũ vội vàng chạy về phía trước. Diệp Hạo vừa muốn đuổi theo lại bị thanh niên mặc bạch bào ngăn lại.

- Thị vệ như ngươi không được đi theo.

Thanh niên mặc bạch bào lãnh đạm nói.

Răng rắc!

Khiến thanh niên mặc bạch bào khôn ngờ rằng cổ tay của hắn lại trực tiếp bị tầng hộ thể trên người Diệp Hạo đánh vỡ nát. Thanh niên mặc bạch bào đang định hành động tiếp lại bị bàn tay Diệp Hạo bóp chặt cổ.

- Dám cản ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Ánh mắt người thanh niên mặc bạch bào đều là thần sắc không thể tin được. Hắn chính là người nổi bật trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn đấy, trong tình huống đồng giai cũng không có nhiều người có thể đánh bại hắn. Nhưng bây giờ chỉ mới một chiêu đã bị Diệp Hạo bắt?

- Dừng tay.

- Mau buông Hoàng công tử ra.

- Ngươi muốn chết liên tục mệt mỏi chúng ta Phượng gia a?

Đúng lúc này lần lượt từng người trong bóng tối đi ra bao vây Diệp Hạo. Diệp Hạo quét mắt bốn phía, ánh mắt lộ ra tia thất vọng.

- Nếu như ta nhớ không lầm Phượng gia các ngươi đối đầu với Hoàng gia?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Nghe vậy một vài ngươi cúi thấp đầu xuống, nhưng một vài gia hỏa lại xem thường.

- Hiện tại Phượng gia đã lấy Hoàng gia làm chủ.

Một trung niên nghiêm mặt nói.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia híp mắt hỏi.

- Ngươi nói lời này có xứng đáng với lão tổ Phượng gia vừa mới mất không?

- Mạnh được yếu thua là chuyện thường tình.

Khi nói câu này trên mặt người trung niên kia không hề có một chút áy náy nào hết.

- Nhưng ta cảm thấy nếu ngay cả mặt mũi cũng không cần, vậy sống còn có ý nghĩa gì.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Muốn chết.

Trung niên kia tức giận.

Khi nói câu này hắn liền xuất thủ về phía Diệp Hạo. Cũng ngay trong nháy mắt đó trên thân Diệp Hạo xuất hiện một bộ áo giáp, bộ áo giáp bảo vệ toàn bộ cơ thể hắn.

Ầm!

Ngay trong nháy mắt hai cánh tay sắt đụng vào nhau, trung niên kia lập tức cảm nhận được một nỗi đau xé rách cả tim gan, toàn bộ cánh tay của hắn đều bị một quyền của Diệp Hạo đánh thành mảnh vỡ.

- Làm sao có thể?

Ánh mắt trung niên kia lộ ra thần sắc không thể tin được. Phải biết tu vi của hắn chính là Thần Vương cao giai. Khắp khuôn mặt Diệp Hạo chỉ là vẻ cười lạnh. Đừng nói hắn chỉ là Thần Vương cao giai, cho dù hắn có là Thần Vương đỉnh phong đi chăng nữa thì đã thế nào?

Chẳng lẽ có thể là đối thủ của Diệp Hạo sao?

Chiếc áo giáp này là do Diệp Hạo phí rất nhiều tâm huyết để chế tạo thành, trừ phi gặp cao thủ đỉnh cấp Thần Vương đỉnh phong, bằng không căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn.

Thật ra Diệp Hạo vẫn có thể vận dụng thần thông huyền thuật, nhưng nếu vậy sẽ bại lộ thân phận của hắn, bởi vậy hắn phải sử dụng áo giáp Cơ giới tộc.

- Dám ở Phượng gia ta xuất thủ đả thương người? Ta thấy ngươi chán sống rồi.

- Mọi người cùng nhau ra tay bắt hắn.

- Giết.

Khi tu sĩ bốn phía đồng thanh kêu lớn, một âm thanh như kinh lôi nổ vang giữa không trung.

- Dừng tay cho ta.

Ngay sau đó một lão giã tầm bảy mươi tuổi đồng hành với Phượng Vũ đi ra. Ánh mắt hắn lạnh như băng quét toàn trường.

- Ai cho các ngươi ra tay với khách quý Phượng gia?

Khách quý?

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Hoàng Kiến âm trầm nhìn lão giả kia nói.

- Phượng tam tổ, vị này vừa rồi muốn giết ta đấy.

- Ngươi không chủ động khiêu khích, hắn sao lại muốn giết ngươi được?

Khiến Hoàng Kiến không ngờ rằng lão giả lại nói như vậy.

- Phượng tam tổ, ngươi có phải đã quên tình huống trước mắt của Phượng gia rồi hay không?

Hoàng Kiến lạnh lùng nói.

Hừ!

Phượng gia tam tổ hừ lạnh một tiếng, Hoàng Kiến lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Hắn không thể tin mà nhìn Phượng tam tổ.

- Ngươi... ?

- Ai cho ngươi dũng khí khiêu khích một nửa bước cấm kỵ vậy?

Phượng tam tổ nhìn Hoàng Kiến, giữa hai lông mày tràn đầy sát cơ. Sắc mặt Hoàng Kiến lập tức thay đổi.

- Ngươi muốn giết ta?

- Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?

- Giết ta, ngươi cùng với toàn bộ Phượng gia đều sẽ chôn cùng.

- Ha ha, chôn cùng?

Phượng tam tổ nói xong thân thể Hoàng Kiến liền bịch một tiếng bể nát, nguyên thần của hắn vừa muốn chạy trốn lại bị Phượng tam tổ khống chế giam cầm giữa không trung.

- Ngươi cho rằng Phượng gia lão tổ ta thật sự đã chết sao?

- Chẳng lẽ không đúng?

Không biết tại sao khi hỏi câu này trong lòng Hoàng Kiến lại có một dự cảm xấu.

- Trong trận chiến cuối cùng đó, lão tổ Phượng gia chúng ta đã đánh lão tổ Hoàng gia các ngươi vào trong biển Luân Hồi.

- Biển Luân Hồi? Không thể nào.

Trong lòng Hoàng Kiến càng trở nên bất an, nhưng hắn vẫn không muốn tin đó là sự thật.

- Ta chỉ biết lão tổ Hoàng gia chúng ta bây giờ còn đang chữa thương trong tổ địa Hoàng gia.

- Ha ha ha, ngươi chắc vị đó là lão tổ Hoàng gia các ngươi chứ?

Phượng tam tổ cười to nói.

Sắc mặt Hoàng Kiến hoàn toàn thay đổi, đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề.

- Hoàng đài?

Hoàng đài là chính là căn cơ của Hoàng gia. Và đó cũng là thứ mà Phượng gia ao ước.

- Bây giờ Hoàng đài đã hợp nhất với Phượng đài rồi.

Phượng tam tổ trào phúng nhìn Hoàng Kiến.

- Nói cách khác Hoàng gia các ngươi đã kết thúc.

Hoàng Kiến lui lại vài bước, khắp khuôn mặt đều tràn ngập kinh khủng. Đã mất đi hoàng đài Hoàng gia vẫn còn là Hoàng gia sao?

Lúc này cảm thấy hoảng sợ còn có cả nhóm gia hỏa tuyên thệ thần phục Hoàng gia từ trước.

- Phượng Tuyên, các ngươi thật khiến ta quá thất vọng.

Phượng tam tổ lạnh lùng nhìn đám gia hỏa vừa rồi mới đứng ra muốn đối phó với Diệp Hạo.

- Tam tổ.

Nghe vậy đám người Phượng Tuyên đều tái cả mặt.

- Bắt toàn bộ lại cho ta.

Phượng tam tổ hạ lệnh.

Phượng tam tổ vừa nói xong, chấp pháp đội trong gia tộc lập tức ra tay bắt đám người Phượng Tuyên lại.

- Trong khoảng thời gian này phàm là người đầu hàng địch đều bắt hết lại cho ta.

Phượng tam tổ lại tiếp tục hạ lệnh.

Cả đám người cũng vì đó mà biến sắc. Hắn đang muốn thanh tẩy đại quy mô sao?

- Mong tam tổ nghĩ lại.

Một vị trưởng lão vội vàng nói.

- Phượng gia sắp nghênh đón giếng phun phát triển, cũng là thời điểm cắt đi khối u ác tính trong gia tộc ra.

Phượng tam tổ lãnh đạm nói.

- Bởi vậy dù lần này có thương cân động cốt cũng sẽ không tiếc.

Trừ lão tổ ra, Phượng tam tổ chính là cường giả đứng thứ hai. Lời hắn nói rất có trọng lượng. Ai dám không nghe?

Rất nhanh những tên Phượng gia đầu hàng địch đều đã bị bắt lại. Mà số lượng cũng đạt đến con số kinh người. Nhưng chuyện này vẫn để nói sau.

- Diệp công tử, mời.

Lúc này Phượng tam tổ nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

Diệp Hạo đi theo Phượng tam tổ đến thư phòng của hắn. Ngồi ngay ngắn xong Phượng tam tổ cũng nói thẳng vào vấn đề.

- Thân phận của ngươi Phượng Vũ đã nói cho ta biết, ngay cả ý đồ ta cũng đã biết rõ.

Dừng một chút Phượng tam tổ nói tiếp.

- Phượng gia chúng ta sẽ trợ giúp hết khả năng của mình.

- Ta cần bỏ ra cái gì?

Diệp Hạo luôn cho rằng không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

- Phượng gia chúng ta sau khi nuốt sống Hoàng gia ắt sẽ lọt vào tầm ngắm của tám đại thế lực còn lại, ta cần cao thủ sau lưng ngươi viện trợ khi Phượng gia lâm vào tình trạng nguy cấp.

Phượng tam tổ nghiêm túc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận