Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3148: Nữ Đế Thức Tỉnh.

Vô luận là ký ức hay đạo hạnh đều bị cưỡng ép tước đoạt.

Cho dù Diệp Hạo liều mạng muốn nhớ lại những thứ đã mất trước đó, nhưng hắn khiếp sợ phát hiện mình căn bản không thể khôi phục được.

- Chẳng lẽ cuối cùng mình sẽ trở thành một trang giấy trắng?

Diệp Hạo có chút bất an nói.

Nhưg bây giờ hắn đã không còn đường lui.

Diệp Hạo chỉ có thể tiến lên.

...

Lại nói Nữ Đế.

Sau khi rời khỏi Thái A sơn mạch, nàng đi thẳng đến một hành tinh hiu quạnh giữa vũ trụ.

Hành tinh này thoạt nhìn vô cùng ảm đạm, hơn nữa phía trên cũng không có tài nguyên nào, không có tu sĩ nào ngừng chân tại đây, lại càng không cần phả nói đến tu hành ở đây.

Nữ Đế đến nơi, nàng lại đi tới trung tâm của hành tinh.

Nơi này cực kỳ tĩnh mịch.

Nhìn qua không có bất kỳ giá trị nào.

Như khi Nữ Đế kết ấn, trước mặt nàng lại xất hiện một cánh cửa.

Nữ Đế đi vào cánh cửa, đập vào mắt nàng mà một truyền tống trận.

Nữ Đế không chút do dự bước vào truyền tống trận kia, cũng không biết qua bao lâu, nàng xuất hiện ở một động phủ.

Động phủ rất đơn sơ, ngoại trừ cái cao tràn ngập chất lỏng ra thì cũng không còn gì cả.

Nàng đi vào cái ao, bên trong là một bóng người.

Dáng dấp của thân ảnh kia không khác nàng là mấy, nhưng lúc nàng thân ảnh đó lại đang nhắm mắt.

Nàng tiến lên đụng vào thân thể kia.

Lạnh buốt hết sức.

- Cũng không biết lúc nào bản tôn mới có thể đi ra khỏi Luân Hồi?

Nữ Đế thở dài nói.

Cho tới bây giờ Nữ Đế đều không phải là người chịu thua.

Bản tôn của nàng sau khi đạt tới cực hạn, nàng liền dứt khoát tiến về Luân Hồi, muốn phá rồi lại lập.

Chỉ là cho tới bây giờ bản tôn còn chưa quay về.

Nữ Đế nghĩ một lát rồi tiến vào bên tỏng hồ, năng lượng trong hồ lập tức tiến vào trong cơ thể nàng.

Nàng cũng chỉ là một miếng da của bản tôn, năng lượng chứa đựng có giới hạn, mỗi khi năng lượng tiêu hao hết, nàng phải quay về bổ sung.

Đợi đến khi nàng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nàng cũng không rời khỏi mà ở lại lẳng lặng chờ đợi bản tô thức tỉnh.

Một năm qua đi.

Hai năm qua đi.

Ba năm qua đi.

Tới năm thứ tám, Nữ Đế đang yên lặng tu hành bỗng nhiên mở ra hai mắt, bởi vì nàng để ý trên đỉnh đầu bản tôn xuất hiện một khe hở, mà từ bên trong khe hở truyền ra khí tức Luân Hồi.

- Bản tôn trở về.

Nữ Đế mừng rỡ nói.

Nữ Đế đã từng cho rằng dựa vào tấm da này là có thể chinh chiến thiên hạ, thế nhưng nàng lần lượt thua trong tay Diệp Hạo và Lục Phán.

Chuyện này khiến trong lòng Nữ Đế rất ấm ức.

Cũng may bây giờ rốt cục bản tôn cũng đã trở về.

Nàng tin sau khi bản tôn trở về hoàn toàn có năng lực quét ngang thiên hạ.

Cũng đúng lúc này một hư ảnh đi ra khỏi khe hở rồi nhập vào thể xác bản tôn Nữ Đế.

Vết nứt không gian khép lại, trên thân thể Nữ Đế đồng thời tản ra ánh sáng chói mắt.

Cùng lúc đó chất lỏng trong hồ sôi trào kịch liệt, năng lượng cuồn cuộn như nước thuỷ triều liên tục tràn vào thể xác bản tôn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu bản tôn bỗng nhiên mở ra hai con mắt.

Xoát!

Ánh mắt phá mở thiên địa.

Động phủ bởi vì không chịu nổi ánh mắt này mà nhanh chóng vỡ nát.

Ban đầu sắc mặt Nữ Đế đại biến, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ.

Bản tôn trở nên cường đại hơn cả mình tưởng tượng, nàng cảm thấy bây giờ bản tôn hoàn toàn có thể trấn áp Bàn Thiên.

Mà lúc này con mắt bản tôn rơi vào trên người Nữ Đế.

- Chia se ký ức của ngươi cho ta.

Nữ Đế không chút do dự chia sẻ toàn bộ kí ức cho bản tôn.

Bản tôn tiêu hoá một hồi, sau đó ánh mắt nàng loé lên tia lạnh lẽo.

- Bàn Thiên khinh người quá đáng.

- Đúng vậy, nếu không phải nhờ Diệp Hạo, ta chắc chắn đã toi mạng trong tay Bàn Thiên rồi.

- Diệp Hạo? Bởi vì tiêu hóa toàn bộ ký ức, bản tôn cũng có một chút hảo cảm với Diệp Hạo.

- Ta bây giờ còn cần tiêu hóa cảm ngộ, đợi đến khi toàn bộ cảm ngộ chuyển hoá thành lực lực, ra ngoài sẽ tìm Bàn Thiên tính sổ.

- Ngươi tự mình trở về từ Luân Hồi sao?

Nữ Đế trầm ngâm một hồi rồi hỏi bản tôn.

- Nếu không phải nhờ sư tôn đánh tỉnh, ta vẫn sẽ chìm đắm trong Luân Hồi.

Bản tôn lắc đầu nói.

- Luân Hồi căn bản không có điểm cuối, ta ảm thấy dù có mạnh hơn, cũng không thể ra khỏi Luân Hồi.

- Vậy thực lực của ngươi tăng lên bao nhiêu?

- Gấp đôi.

Bản tôn nói xong, trong mắt trở nên sáng rực.

- Đợi đến khi ta hoàn toàn tiêu hoá, ta cảm thấy thực lực của ta còn có thể tăng lên một bước, ta cảm thấy một chuyến đi Luân Hồi lần này, thực lực của ta sẽ tăng lên gấp đôi gấp ba.

Gấp đôi, gấp ba?

Nghe được con số này, Nữ Đế cảm khái.

- Ta cảm thấy đường ranh giới sắp xuất hiện, đệ nhất Thiên Bảng đi ra khỏi Luân Hồi sẽ bỏ xa những người không tiến tới Luân Hồi.

Nữ Đế nói khẽ.

Tăng lên gấp đôi gấp ba?

Như vậy thì đánh thế nào nữa?

Đối phương hoàn toàn có thể đè ép được ngươi

Mà bây giờ ngươi đánh không lại, tương lai lại càng đánh không lại.

Bởi vì hiện tại bản tôn không những tăng thực lực, tiềm năng của nàng cũng tăng lên rất nhiều.

Vì vậy trong tu hành cũng thường nói một bước chậm, từng bước chậm.

...

- Đệ nhất Thiên Bảng vì sao đều không hiện thế?

- Đúng vậy, hình như đệ nhất Thiên Bảng của chín đại vực đều bế quan tu hành.

- Bọn họ đều đã thương lượng rồi sao?

- Ta nghe nói đệ nhất Thiên Bảng của chín đại vực đều đi vào Luân Hồi.

- Luân Hồi?

- Luân Hồi có thể đánh vỡ được cực hạn của bản thân, chỉ cần đi ra khỏi Luân Hồi, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh.

- Đến bước này còn có chỗ cho những người hạng hai nói chuyện sao?

- Đúng vậy, sau này chênh lệch giữa hai bên sẽ càng lớn.

- Nhưng Luân Hồi vào bằng cách nào?

- Ngươi cũng có thể hiểu thành tự sát.

- Tự sát?

- Đương nhiên điều kiện tiên quyết để có thể tự sát là tìm được dược liệu tuyệt thế, mà dược liệu phải giúp ngươi tuế biến, bằng không ngươi tự sát cũng chả có ý nghĩa gì.

Tu sĩ trong thiên địa cũng đều đang thảo luận.

Viêm Hoàng tông!

Gần đây trong lòng Đường Phiên Phiên luôn bất an.

- Tỷ tỷ, ngươi đang lo lắng cái gì?

Hạo Nguyệt nhẹ giọng dò hỏi.

- Cũng không biết hắn có thể đi ra hay không?

Đường Phiên Phiên lo lắng nói.

Mười năm trước mệnh bài của Diệp Hạo vỡ nát.

Đương nhiên trước đó Diệp Hạo cũng đã truyền tin tức hắn muốn đi Luân Hồi.

Thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy vẫn không có tin tức của hắn, Đường Phiên Phiên làm sao có thể không lo lắng?

- Mẫu thân, nếu không ta tiến về Luân Hồi thử?

Diệp Vô trầm ngâm một hồi mở miệng nói.

Qua nhiều năm này lịch luyện, Diệp Vô cũng dần dần trở nên thành thục.

Thực lực bây giờ của hắn đã đặt chân vào năm mươi hạng đầu Thiên Bảng.

Nhưng so sánh với phụ thân Diệp Hạo của hắn, chênh lệch cũng không phải một chút.

- Bây giờ dám tiến vào Luân Hồi cũng chỉ có đệ nhất Thiên Bảng.

Đường Phiên Phiên lắc đầu nói.

- Chưa đạt đến thực lực này, căn bản không thể nào trở về.

Đường Phiên Phiên cho dù muốn biết tin tức của Diệp Hạo, nàng cũng không thể mạo hiểm sinh mệnh của Diệp Vô được.

- Mẫu thân, không sao đâu.

Diệp Vô nói khẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận