Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1637: Diệp Phủ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Đặng Phong lấy được tin tức Tiểu Lãm sau đó mang theo mấy Thị Vệ chạy tới Công Hội.

- Tiểu tử kia có bối cảnh gì?

Đặng Phong nhìn Tiểu Lãm, hỏi.

- Bối cảnh gì ta không biết, nhưng khẩu khí hắn dọa người, mở miệng đã muốn mua Tử Kinh Trang Viên.

Tiểu Lãm nói khẽ.

Đặng Phong suy nghĩ một cái rồi vứt cho Tiểu Lãm một Túi Càn Khôn.

- Đây là chỗ tốt của ngươi.



Tiểu Lãm tiếp nhận liền nhìn lướt qua, trong mắt tức khắc lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Đa tạ Đặng Công Tử.

Tiểu Lãm mềm giọng cảm tạ.

1000 Tiên Thạch.

Tiểu Lãm không nghĩ tới Đặng Phong tiện tay đã cho nàng ba tháng tiền lương.

Mà lúc này, Tiểu Lãm như thấy được cái gì.

Nàng vội vàng chỉ hai đạo thân ảnh nơi xa:

- Đặng Công Tử, tiểu tử kia kìa.

Đặng Phong theo phương hướng Tiểu Lãm chỉ nhìn sang, chợt trong mắt hắn toát ra thần sắc băng lãnh.

- Dám ngấp nghé nữ nhân của ta, ta xem ra ngươi chán sống rồi.

Đặng Phong nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Diệp Hạo nhíu mày.

Tiểu Duyệt lại đứng phía trước Diệp Hạo, nói:

- Đặng Công Tử, ngươi muốn làm gì?

- Tiểu Duyệt, chuyện này không liên quan đến ngươi.

Đặng Phong nhìn thấy Tiểu Duyệt bảo vệ tên này, nộ ý trong mắt càng sâu:

- Ngươi tránh ra cho ta.

- Đặng Công Tử, nơi này là Công Hội.

Vẻ mặt Tiểu Duyệt nghiêm túc cảnh cáo.

- Ngươi muốn ở Công Hội nháo sự sao?

Nghe được Tiểu Duyệt nói như vậy, Đặng Phong không khỏi bình tĩnh lại.

Hội Trưởng Công Hội cho dù phụ thân hắn cũng đắc tội không nổi.

- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, Tiểu Duyệt là nữ nhân của ta.

Đặng Phong nhìn chằm chằm Diệp Hạo, gằng từng chữ từng chữ nói:

- Nếu ngươi còn dám xuất hiện trước mặt nàng, có tin ta phế bỏ ngươi?

- Ta không tin.

Diệp Hạo cười nhạt đáp.

Loại Hoàn Khố tự cho đúng này, Diệp Hạo kiến thức rất nhiều.

- Tiểu tử, ngươi biết rõ vị trước mắt mình là người nào không?

Tiểu Lãm lúc này đi tới:

- Vị này là Đặng Phong cháu ruột Đặng bá gia, giá trị bản thân mấy trăm vạn đó.

- Giá trị bản thân mấy trăm vạn đã để ngươi hao hết tâm tư đi liếm đít?

Diệp Hạo lườm Tiểu Lãm một cái, nói:

- Nếu nói như vậy ta cảm thấy ngươi nên đi liếm Tiểu Duyệt đi.

Tiểu Lãm nghe được nửa câu trước của Diệp Hạo đã khó chịu đang muốn nói cái gì đã bị Diệp Hạo nói câu cuối hấp dẫn.

- Ngươi có ý tứ gì?

- Bởi vì Tiểu Duyệt rất nhanh sẽ trở thành phú bà 100 vạn.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Mà lúc này, một thanh y nữ tử phá không bay đến, ánh mắt nàng quét một cái đã rơi vào trên người Tiểu Duyệt.

- Là ngươi phát Truyền Tấn Ngọc Phù cho ta?

Thanh y nữ tử nhìn Tiểu Duyệt, nhẹ giọng hỏi.

- Dạ Tuyền Tiểu Thư, là ta phát.

Tiểu Duyệt vội nói.

- Ai muốn mua Tử Kinh Trang Viên

Nữ tử gọi là Dạ Tuyền hỏi.

- Vị Công Tử này.

Tiểu Duyệt chỉ Diệp Hạo nói.

Dạ Tuyền kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi xác định ngươi tốn 30 ức mua Tử Kinh Trang Viên?

- Nơi này là 30 ức, ngươi kiểm tra một chút.

Diệp Hạo nói xong ném một cái Túi Càn Khôn cho Dạ Tuyền.

Thần Niệm Dạ Tuyền quét qua giật mình.

Mà một khắc này, ngơ ngẩn đâu chỉ có Dạ Tuyền, Tu Sĩ giữa sân có một ai không hết hồn, tất cả mọi người hoàn toàn bị thủ đoạn Diệp Hạo kinh trụ.

Cái kia không phải 30 vạn, cũng không phải 300 vạn, mà là 30 ức.

Diệp Hạo làm sao dám không ký hiệp nghị đã giao tất cả cho Dạ Tuyền Tiểu Thư?

Chẳng lẽ hắn không lo lắng Dạ Tuyền đổi ý?

Hắn cho rằng Dạ Tuyền sẽ không thất hứa?

Thế nhưng không ký trước hiệp nghị thì sẽ có mạo hiểm, không phải sao?

Cả người Tiểu Lãm đều ở vào trạng thái mộng bức.

30 ức?

Diệp Hạo thật muốn mua Tử Kinh Trang Viên?

Năm phần vạn tiền hoa hồng sẽ là 150 vạn?

Nháy mắt trở thành phú bà 100 vạn!

Trong mắt Đặng Phong lộ ra vẻ kinh hoảng.

Đúng!

Kinh hoảng!

Một gia hỏa tùy tiện có thể xuất ra 30 ức làm sao có thể là người bình thường?

Toàn bộ Thần Thành có thể xuất ra một bút tài chính này, chỉ sợ không có bao nhiêu nhà.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đặng Phong nhìn Tiểu Lãm đầy oán hận.

Tiểu Lãm tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt Đặng Phong.

Chỗ sâu nội tâm dâng lên một trận bất an.

Bất quá nàng vội tiến lên trước mở miệng:

- Tiểu Duyệt, ngươi vừa tới đối với nghiệp vụ nơi này chưa quen thuộc, việc này để ta đến làm nha.

Sắc mặt Tiểu Duyệt không khỏi thay đổi.

Đây chính là công nhiên đoạt mối làm ăn của mình a.

- Vừa rồi Tiểu Lãm tỷ không phải còn khịt mũi coi thường Diệp Công Tử sao?

- Lúc nào cơ chứ?

Tiểu Lãm có chút lúng túng nói.

- Trí nhớ Tiểu Lãm tỷ thực sự không tốt.

Bên trong ngôn ngữ Tiểu Duyệt ẩn tàn kim châm chế nhạo.

Tiểu đả tiểu nháo Tiểu Duyệt không thèm để ý, thế cọc sinh ý này, nàng rất để ý đó.

Chiếm được tiền hoa hồng kia, nàng sẽ lấy được 150 vạn. Đến lúc đó có thể đổi cho nhà mình, một tòa trang viên lớn hơn một chút.

Bởi vậy vô luận như thế nào Tiểu Duyệt đều sẽ không nhường.

- Tiểu Duyệt, ngươi có hiểu quy củ hay không?

Tiểu Lãm nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà không được thig nghiêm mặt nói.

- Lăn.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Lãm một cái, lạnh giọng quát lớn.

- Diệp Công Tử.

Thần sắc Tiểu Lãm bất an nói.

- Tên này do ngươi đưa tới.

Diệp Hạo chỉ Đặng Phong nói.

- Không —— không phải.

Tiểu Lãm vội lắc đầu.

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn nàng một cái, mà ánh mắt rơi vào trên người Dạ Tuyền.

- Hiện tại có thể giao dịch chưa?

- Có thể.

Lúc đầu Dạ Tuyền còn muốn nói có thể giảm giá, giá mua chỉ còn 80%, thế nhưng hiện tại Diệp Hạo thoạt nhìn cũng không phải người thiếu tiền, nên nàng cứ thuận thế quên đi chủ đề này?

Mỗi tòa gia viên tại Thần Thành đều có khế đất.

Loại khế đất này là một loại khế ước.

Ký kết khế ước xong, Tử Kinh Trang Viên đã thuộc về Diệp Hạo.

- Ngươi đi từ chức đi.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Duyệt nói:

- Bàn giao tất cả xong thì đến Tử Kinh Trang Viên tìm ta.

- Vâng.

Tiểu Duyệt vui vẽ gật gật đầu.

Diệp Hạo vừa muốn rời đi, Dạ Tuyền đã ngăn cản hắn.

- Diệp Công Tử, có thể lưu phương thức liên lạc cho ta không?

Dạ Tuyền nói khẽ.

Dạ Tuyền thấy đối phương là một thổ hào.

Không thể nói trước được việc về sau có thể còn giao tiếp với hắn.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút cho Dạ Tuyền ba tấm Truyền Tấn Ngọc Phù.

Hắn cảm thấy về sau ở Thần Thành, không thể nói trước việc cần đến nàng ta.

Dạ Tuyền tiếp nhận rồi cũng đưa cho Diệp Hạo ba tấm Truyền Tấn Ngọc Phù.

Sau đó Diệp Hạo rời đi.

Diệp Hạo đi tới Đinh Phủ thì thấy một đoàn người Đinh Hàm sốt ruột chờ đợi.

- Chờ lâu rồi!

Diệp Hạo cười nói.

- Không —— không có

Đinh Hàm vội nói.

Đây chính là mở mắt nói lời bịa đặt.

Nãy giờ Đinh Hàm một mực lo lắng Diệp Hạo xảy ra chuyện.

Dù sao hắn và tộc nhân bây giờ chỉ có thể dựa vào Diệp Hạo.

Diệp Hạo không có vạch trần chuyện này, mà cười nói:

- Mang các ngươi đi địa phương này.

Đám người Đinh Hàm đi theo Diệp Hạo hơn nửa canh giờ thì đến đại môn Tử Kinh Hoa viên.

- Diệp Công Tử, ngươi mang chúng ta đến nơi này làm gì?

Đinh Hàm không hiểu hỏi.

Diệp Hạo từ trong ngực lấy ra một quyển trục.

Mở quyển trục này ra, đám người mới thấy đây là một phần khế ước.

Diệp Hạo quăng phần khế ước này lên, ngay giữa không trung hóa thành một bảng hiệu.

Trên bảng hiệu rõ ràng viết hai cái chữ to.

Diệp Phủ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận