Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1681: Tứ Phương Thần Thú

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Ai.

Nguyên Nhất thở dài thật sau.

- Tiền bối sao lại thở dài?

Diệp Hạo gãi đầu một cái, tò mò hỏi.

- Ta vừa mới cảm thấy tương lai ngươi thành tựu sẽ không thấp, hiện tại ta lại phát hiện ta đã xem thường ngươi

- Tại sao lại nói vậy?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

Hắn thật sự nghi hoặc.

Bản thân biểu hiện ra thiên phú kinh người gì sao?

- Bởi vì ngươi không biết xấu hổ.

Mặt Diệp Hạo tức khắc đen.

Đang mắng mình hả?

- Năm đó ta quá chính trực nên mới bị người của Thiên Khung Cung đánh lén, nếu không dưới tình huống một chọi một, hắn làm sao có thể là đối thủ của ta?

Nguyên Nhất khẽ thở dài.

- Hiện tại ta mới phát hiện, loại người như ngươi mới có thể đi được càng xa.

- Tiền bối, ngươi đang mắng ta sao?

Diệp Hạo gấp gáp nói.

- Không, ta chỉ đang cảm khái một số việc thôi.

Nguyên Nhất nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thế nhưng tiền bối làm tổn thương ta đó.

Diệp Hạo ôm ngực nói.

Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Hạo, Nguyên Nhất liền sửng sốt.

- Ngươi không sao chứ?

- Sao có thể không sao được.

Diệp Hạo ôm ngực, bộ dáng thống khổ nói

- Hiện tại ngực đau quá, trừ phi… trừ phi…

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi tiền bối xuất ra một chút đồ vật trân quý để an ủi ta.

Nghe vậy, Nguyên Nhất trợn mắt há hốc mồm.

Mình bị thằng nhóc này đào hố sao?

Nhưng bỗng nhiên Nguyên Nhất cười ha hả.

Nghe thấy Nguyên Nhất điên cuồng cười to, Diệp Hạo không khỏi khẩn trương.

Diệp Hạo xác thực ở muốn một vài thứ từ Nguyên Nhất.

Phải biết Nguyên Nhất là cường giả Thần Cấp a.

Toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng không có mấy người đâu.

- Đồ vật của Thần Quốc ngươi không thể mang ra ngoài, điều này liên lụy Nhân Quả quá lớn.

Giây lát sau, Nguyên Nhất nhìn Diệp Hạo nói.

- Nhưng ngươi đã mở miệng, ta cũng không thể không cho.

Nói đến đây, một Yêu Thú được bao bọc trong kén xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.

- Tiền bối, đây là…?

Diệp Hạo ngạc nhiên hỏi.

- Đây là Tứ Phương Thần Thú, nhưng mà con Tứ Phương Thần Thú này bị trọng thương trong lúc sinh, bởi vậy thời gian lớn đều lâm vào ngủ say.

Nguyên Nhất trịnh trọng nói.

- Nó cũng đã ngủ say 10 vạn năm, nếu có thể xuất thủ sẽ bộc phát ra thực lực kinh người, cho dù cường giả Thần Cấp bình thường cũng không phải đối thủ của nó.

- Nhưng mà sau khi xuất thủ, Tứ Phương Thần Thú sẽ lâm vào ngủ say, bởi vậy ngươi cần cực kỳ thận trọng.

- Vâng.

Diệp Hạo gật đầu liên tục, nhưng sau đó dùng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Nguyên Nhất.

- Cho ngươi Tứ Phương Thần Thú, ngươi còn không thỏa mãn?

Nguyên Nhất không còn gì để nói.

- Tiền bối, ở Thế Giới kia của chúng ta xuất hiện một Ma Thần.

Diệp Hạo nói khẽ

- Ta cũng không muốn mới vừa ra ngoài đã vận dụng Tứ Phương Thần Thú rồi.

- Ma Thần?

Lúc này, đôi mắt Nguyên Nhất lộ ra sát khí.

- Đúng vậy.

- Xác định?

- Loại sự tình này, vãn bối sao dám nói đùa?

- Vậy ta đưa ngươi một Phù Kiếm.

Nguyên Nhất vung tay lên, một chuôi kim sắc Phù Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

- Ta cầm thanh Phù Kiếm này thì có thể chém giết Ma Thần?

- Dù cho hiện tại ta cũng chỉ khôi phục một chút, nhưng cũng không phải Thần Cảnh bình thường có thể so sánh.

Nguyên Nhất ngạo nghễ nói.

- Còn Phù Kiếm này do Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ, trời sinh là khắc tinh của tà ma ngoại đạo.

- Ta muốn biết khi ta cầm Phù Kiếm trong tay, làm sao có thể bảo vệ bản thân?

Diệp Hạo rất rõ ràng mình là một gà con, cầm Thần Binh trong tay lại có tác dụng gì?

- Cho ngươi một cây Thỉnh Thần Hương.

Nguyên Nhất nghĩ cũng thấy có đạo lý.

Lực công kích có vô song nhưng không có phòng thủ thì sao được?

- Thỉnh Thần Hương!

Diệp Hạo giật mình lặp lại.

- Chỉ cần ngươi đốt Thỉnh Thần Hương, có thể mời đến một sợi ý niệm hóa thân của ta.

Nguyên Nhất nói khẽ.

-Ý niệm hóa thân?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Tiền bối, ta muốn biết ý niệm hóa thân hiện tại của ngươi mạnh bao nhiêu?

Nghe vậy, trên mặt Nguyên Nhất lộ ra vẻ không ý tứ.

- Hiện tại không phải ta vẫn còn đang khôi phục sao?

Nguyên Nhất tránh né câu hỏi của Diệp hạo.

- Có thực lực Thần cảnh không?

Diệp Hạo cảm thấy vấn đề này cần làm rõ, bởi vì có liên quan đến mạng nhỏ của hắn.

- Có chút khó nói.

Nguyên Nhất nghĩ một lát vẫn nói ra, nhưng bỗng nhiên lại nói

- Nhưng chỉ cần cho ta thêm 10 năm 8 năm thì cũng không sai biệt lắm.

- 10 năm 8 năm?

- Ngoại Giới cũng chưa tới 1 năm.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ thì nhẹ gật đầu.

Trong thời gian ngắn, Ma Thần hẳn sẽ không xuất thế.

Thời gian mấy tháng hẳn không có vấn đề gì.

- Muốn ta xóa hết toàn bộ ký ức của mấy tên kia không?

Nguyên Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì.

- Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ vẫn lắc đầu.

- Chẳng lẽ ngươi không lo lắng tiểu tử kia sẽ nhằm vào ngươi?

Nguyên Nhất cười như không cười nhìn xem Diệp Hạo.

- Không thì xóa ký ức về Thế Giới này của bọn họ đi?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi, nói.

- Có thể.

Nguyên Nhất ứng tiếng.

Đúng lúc này, phía trên bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ to lớn, tiếp theo một thông đạo xuất hiện trước mặt mọi người.

- Đi thôi.

Nguyên Nhất nói khẽ.

- Tiền bối, ngươi nghĩ xem còn có đồ vật gì không cần để cho ta không?

Diệp Hạo không cam lòng hỏi.

- Cút đi.

Nguyên Nhất cười mắng.

Diệp Hạo nhìn thấy như vậy đã biết Nguyên Nhất không cho mình chỗ tốt gì nữa.

Bởi vậy, hắn xoay người đi đến trước mặt Tử Kinh.

- Ta phải đi rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta ở Thần Vực chờ ngươi.

Ánh mắt Tử Kinh lộ vẻ trịnh trọng nói.

Diệp Hạo nhìn Tử Kinh thật sâu rồi quay người vọt về thông đạo.

Nhìn thấy Diệp Hạo rời đi, Triết Long vung tay lên ra hiệu cho nhóm mấy trăm tên Tu Sĩ đều tùy theo rời đi.

Mà lúc này, Diệp Hạo phát hiện tu vi thể nội của bản thân đang hạ thấp rất nhanh. Cùng lúc đó, mấy vạn Tiên Thạch trong Tiểu Thiên Địa của bản thân cũng đang hòa tan thành hư vô.

- Hẹp hòi.

Diệp Hạo thầm nói.

Diệp Hạo biết rõ đây là quy tắc trước khi Nguyên Nhất hôn mê đã hạ lệnh cho Thần Quốc.

Tài nguyên ở ngoại giới có thể tiến vào, nhưng tài nguyên của Thần Quốc không thể lấy đi.

Cho dù Diệp Hạo cũng thế.

Nhưng mà trên mặt đám người Triết Long lại lộ vẻ hoảng sợ.

Bởi vì bọn hắn phát hiện ký ức về Thần Quốc đang dần biến mất.

Dù bọn họ vận dụng Bí Thuật gì đều không có tác dụng.

Ký ức hóa thành từng điểm sáng mà tiêu tan.

- Không.

Triết Long gầm thét.

Hắn không cam tâm.

Hắn hao phí tài nguyên nhiều như vậy vì cái gì?

Còn không phải vì rất nhiều Công Pháp bên trong Thần Quốc?

Thần Cấp Công Pháp không có đạt được cũng bình thường, nhưng những Công Pháp còn lại không thể quên.

Nhưng mà Nguyên Nhất là ai?

Cường giả Thần Cấp.

Hắn muốn xóa đi ký ức của Triết Long, dù cho Triết Long không tình nguyện thì như thế nào?

Trên mặt Hoa Khinh Ngữ cũng đầy hoảng sợ.

Những năm nay, nàng cũng tu luyện rất nhiều loại Bí Thuật, những Bí Thuật này cho dù Ngọa Long Sơn cũng không có.

- Không, ta không thể quên.

Hoa Khinh Ngữ hô lớn.

Mà đợi đến khi thân ảnh Hoa Khinh Ngữ xuất hiện ở Ngoại Giới, trong mắt nàng lộ ra vẻ mờ mịt.

- Khinh Ngữ, Khinh Ngữ, Khinh Ngữ.

Trưởng Lão Ngọa Long Sơn, Hoa Vô Miên la lớn.

Hoa Khinh Ngữ có chút mờ mịt nhìn Hoa Vô Miên, qua một lúc sau ánh mắt nàng dần xuất hiện tiêu cự.

- Gia Gia.

Nghe Hoa Khinh Ngữ kêu Gia Gia, trái tim của Hoa Vô Miên liền thả lỏng xuống.

- Khinh Ngữ, ngươi chiếm được rất nhiều chỗ tốt, nhỉ?

Hoa Vô Miên không nhịn được hỏi.

- Chỗ tốt?

Trong mắt Hoa Khinh Ngữ tràn đầy nghi hoặc

- Ta không hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận