Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1969: Hối Hận

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Nói gì chứ?

Lúc này ngươi còn muốn diễn thuyết?

Bất quá lại không có người nào xuất thủ.

Bọn họ không cảm thấy lúc này Diệp Hạo kéo dài thời gian có ý nghĩa gì.

Không bằng nhìn xem hắn muốn nói cái gì?

- Kỳ thật thế giới này không quan trọng thiện ác, quy tắc thế giới này chỉ có một.

Diệp Hạo nói đến đây nhìn về phía đám Lôi Hồng Huyễn.

- Mạnh được yếu thua.

- Ngươi muốn biểu đạt cái gì?

Sắc mặt Lôi Hồng Huyễn không hề dễ nhìn.

- Thánh Đức Thư Viện vì sao trở thành bộ dáng hôm nay, ta nghĩ trong lòng các ngươi đều hiểu rõ hơn ai hết.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói tiếp.

- Các ngươi mỗi người đều biết rõ cứ tiếp tục như vậy, Thánh Đức Thư Viện sớm muộn gì cũng phải sụp đổ, bởi vậy các ngươi mỗi người đều liều mạng ve vớt đồ vật của Thánh Đức Thư Viện để bổ sung cho gia tộc mình.

Lời này của Diệp Hạo khiến sắc mặt rất nhiều Đạo sư đều rất khó nhìn.

Bởi vì bọn hắn biết Diệp Hạo nói sự thật.

Nhưng Diệp Hạo cũng không nên trước mặt mọi người tát vào mặt bọn họ chứ.

- Ta không cách nào chỉ trích các ngươi, bởi vì lúc Thánh Đức tiền bối sáng lập nên Thánh Đức Thư Viện, hắn vô ý cảm thấy lòng người thiện lương, nhưng hắn lại quên mất một điều, lòng người cũng là thứ dơ bẩn nhất.

- Đủ rồi.

Vương Phá Thiên cắt đứt lời Diệp Hạo.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía hắn.

- Diệp Hạo, chẳng lẽ ngươi không bẩn thỉu sao?

- Ta sao lại bẩn thỉu đây?

- Nếu không phải ngươi tự tiện chủ trương đánh giết thiên tài các tộc, các tộc làm sao có thể tìm được lý do tấn công chúng ta?

Vương Phá Thiên đáp trả Diệp Hạo.

- Hiện tại liên quân các Tộc đã đến Thánh Đức Thư Viện, ngươi nếu nghĩ đến Thư Viện thì nên đứng ra đi.

- Như vậy ta hỏi ngươi, ta đứng ra, Liên quân các Tộc sẽ tha thứ cho Thư Viện sao?

- Sẽ không.

Vương Phá Thiên trầm mặc một hồi vẫn đáp.

Hắn vẫn có cao ngạo của bản thân.

Bởi vậy hắn sẽ không nói lời trái lương tâm.

- Liên quân các tộc có buông tha hay không là một chuyện, còn ngươi không đứng ra lại là một chuyện khác.

Vương Phá Thiên lập tức nói tiếp.

- Ngươi nói không sai.

Diệp Hạo đồng ý gật đầu.

- Nhưng có câu ngươi nói sai rồi.

- Câu nào?

- Thánh Đức Thư Viện đã không còn là Thánh Đức Thư Viện lúc trước.

Diệp Hạo nói đến đây cao giọng nói.

- Thánh Đức Thư Viện có năng lực đánh chết tất cả địch nhân.

- Diệp Hạo, ngươi chắc mình không bị điên đấy chứ?

Vương Phá Thiên im lặng nói.

- Ngươi biết các Tộc đến đây bao nhiêu Tiên Vương không? Hơn bốn vạn Tiên Vương a! Ngươi có biết các tộc đến bao nhiêu Bán Thần không? 400 đó!

- Vậy ngươi cứ trừng lớn hai mắt cẩn thận nhìn hiện tại Thánh Đức Thư Viện có năng lực này hay không.

Theo lấy thoại âm Diệp Hạo rơi xuống, hắn triệt hạ hộ sơn đại trận của Thánh Đức Thư Viện, tiếp lấy từng đạo từng khí thế xoay tròn xông lên cửu tiêu, ba động đáng sợ khiến tu sĩ bốn phía biến sắc.

- Năm vạn Tiên Vương.

- Làm sao có thể?

- Thánh Đức Thư Viện làm sao có nhiều Tiên Vương như vậy?

- Hơn 400 Bán Thần.

- Đệ Tam Cảnh hơn 30!

- Đệ Nhị Cảnh hơn 100!

- Đệ Nhất Cảnh hơn 200 tôn!

- Thánh Đức Thư Viện dù Tiên Vương hay Bán Thần đều vượt qua Liên Minh các Tộc.

- Nhân tộc sao làm được thế?

- Dù bọn họ vận dụng hơn ngàn năm Thời Gian Tinh Thạch cũng không thể nào làm được một bước này đâu.

- Nhân tộc chẳng lẽ đoạt được Bảo Tàng nghịch thiên?

Vương Phá Thiên kinh ngạc nhìn một màn này, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.

Thánh Đức Thư Viện dù thời kỳ đỉnh phong cũng còn lâu mới có thực lực thế này a.

Diệp Hạo nhìn Vương Phá Thiên đang trợn mắt há hốc mồm.

- Thánh Đức Thư Viện đã không phải Thánh Đức Thư Viện của quá khứ nữa.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Diệp Hạo, 100 năm thì học sinh Thánh Đức Thư Viện không thể đạt đến tình trạng này.

Nhưng Diệp Hạo vì Tử Đế cứng rắn mà kéo dài 200 năm, nên thực lực của mọi người một lần nữa lại bạo tạc tăng.

Không thể không nói, một màn này cực kỳ rung động.

Thầy trò trước đó thoát ra đều hối hận.

- Đó không phải A Hổ hả?

- A Hổ đặt chân đến Bán Thần rồi kìa?

- Tư chất A Hổ không phải rác rưởi à?

- Tư chất rác rưởi như thế cũng có thể đặt chân đến Bán Thần cảnh?

- Hàn Sở Di, Hàn Sở Di đặt chân đến Đệ Tam Cảnh đó?

- Thánh Đức Thư Viện rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?

- Ta muốn về Thánh Đức Thư Viện.

- Ta cũng muốn về Thánh Đức Thư Viện a, tư chất ta còn tốt hơn A Hổ.

- Thật hối hận lúc trước rời khỏi Thánh Đức Thư Viện.

- Hàn Sở Di còn không phải thập đại chân truyền, dựa vào cái gì đặt chân đến Đệ Tam Cảnh?

Ngay lúc thầy trò Thánh Đức Thư Viện cảm thấy hối hận, một đoàn người trong lòng cũng cảm giác khó chịu.

Chính là Ngự gia.

Diệp Hạo nháo động lên phong ba lớn như vậy Ngự Trùng, Ngự Viễn và tộc nhân Ngự gia thương lượng một hồi rồi quyết định rời khỏi Thánh Đức Thư Viện.

- Nếu ta ở lại Thánh Đức Thư Viện, ta cũng đến Bán Thần cảnh.

Ngự Trùng khổ sở nói.

- Trách ai được đây.

Khắp khuôn mặt Ngự Viễn đều hiện vẻ tiếc nuối.

Lúc trước Ngự Trùng hỏi ý kiến Ngự Viễn, Ngự Trùng vẫn còn có chút do dự.

Nhưng Ngự Viễn lấy đại nghĩ gia tộc dọa Ngự Trùng, hắn chần chờ một chút vẫn theo Ngự Viễn rời đi.

Mà nếu không rời đi, Ngự Viễn đặt chân đến Bán Thần cảnh sẽ chắc như đinh đóng cột.

Những Bán Thần cảnh này cơ hồ đều là đệ tử Hàn Môn lúc trước.

Không chút nào nghi ngờ, tộc nhân Ngự gia tộc nếu lưu lại, Diệp Hạo sẽ không quên bọn họ đâu.

- Ta đột nhiên nhớ Diệp đại ca đã từng nói qua một câu, Ngự gia chúng ta nếu trở thành người phát ngôn Hàn Môn, chúng ta sẽ được hồi báo vượt xa khi trùng kiến Ngự gia.

Ngự Trùng nói rồi, hai hàng lệ rơi xuống, trước đó Ngự Trùng không hiểu, hiện tại hắn đã hiểu.

Diệp Hạo muốn chế tạo bọn họ thành cao tầng của Thánh Đức Thư Viện.

Đáng tiếc, hắn tập trung tinh thần muốn trùng kiến Ngự gia.

Ngự gia năm đó có mạnh hơn cũng chỉ có một Bán Thần Đệ Nhất Cảnh thôi, mà nếu trở thành người phát ngôn cho Hàn Môn, số lượng Bán Thần sẽ vượt xa bọn họ tưởng tượng.

Tộc trưởng các Tộc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy bất an từ ánh mắt đối phương.

Đúng.

Bất an.

Nếu như nói trước đó, Tử Đế và Thánh Đức trở thành Tại Thế Thần Linh để bọn hắn bất an, hiện tại Thánh Đức Thư Viện xuất hiện nhiều cao thủ như vậy khiến bọn hắn sợ hãi.

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Lão tổ Huyết Tộc lộ sắc mặt khó coi nói.

- Tên đã trên dây, không thể không bắn.

Lão tổ Ma tộc cắn răng một cái, nói.

- Nhưng nếu xuất thủ, Tiên Vương cùng Bán Thần của chúng ta bên này có khả năng chôn vùi một nửa.

Trong lòng Lão tổ Tinh Linh Tộc tràn đầy hối hận.

Chỉ có Lão tổ Linh tộc nhạy bén.

Người ta căn bản không đứng ra.

- Chẳng lẽ mặc cho Nhân tộc tiếp tục phát triển?

Lão tổ Thiên Sứ tộc lạnh lùng nói.

- Các ngươi có nghĩ tới Thánh Đức và Tử Đế liều mạng cuốn lấy chúng ta, chúng ta muốn hoàn toàn vây khống bọn họ cần sáu tôn Tại Thế Thần Linh, nói cách khác chúng ta chỉ có một cao thủ đi đối phó cao thủ Nhân tộc, có thể tưởng tượng được Nhân tộc nhất định sẽ vận dụng Thần Linh Pháp Chỉ.

Lão tổ Tinh Linh Tộc trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận