Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3131: Chu Tước Nhất Tộc Bối Cảnh.

Kim Thế cảnh!

Cảnh giới này chính là cảnh giới cuối cùng của Siêu Thoát cảnh.

Nó có năng lực cỡ nào, lão bản không biết.

Thế nhưng hắn biết hắn căn bản không phải là đối thủ của cao thủ bậc này.

- Dừng tay, dừng tay, dừng tay.

Lão bản kia hoảng sợ hô hào.

Nhưng vô dụng.

Hai bàn tay kia xuyên qua nhật nguyệt sơn hà, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, đánh hắn thành mảnh vỡ.

Ngay cả thần hồn cũng bị diệt sạch sẽ.

- Công tử.

Hư ảnh của Vô Nha Tử xuất hiện ở giữa không trung, hắn cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Đi đi.

Diệp Hạo phất phất tay.

Vô Nha Tử vâng dạ một tiếng rồi yên lặng không một tiếng động rời khỏi.

Thấy một màn như vậy Nam Cầm cũng bị doạ cho hoảng sợ.

- Chân thân của vị tiền bối kia còn chưa tới?

- Hắn không đáng để chân thân Vô Nha Tử xuất hiện.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Vô Nha Tử dù gì cũng là Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Mà lão bản kia cùng lắm cũng chỉ là Tương Lai cảnh hậu kỳ mà thôi, chênh lệch giữa hai bên rất nhiều cảnh giới.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nam Cầm nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

Nàng cho rằng nàng hiểu rõ Diệp Hạo, nhưng đợi đến khi nàng vén lên một bước màn, nàng lại khiếp sợ phát hiện phía sau vẫn còn nhiều bức màn hơn.

Chu Võ cũng muốn biết Diệp Hạo là ai?

Hắn cũng sợ chết.

Đối phương chỉ dùng một cái bóng mờ là đã có thể giết chết Tương Lai cảnh hậu kỳ một cách dễ dàng.

Nếu vậy thì chân thân của hắn phải cường đại cỡ nào chứ?

Hắn sợ hãi, hắn bất an, hắn run rẩy.

Lúc này ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Chu Võ.

- Ta chờ ngươi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau nếu không đem đến ta sẽ diệt toàn bộ tộc ngươi.

Toàn thân Chu Võ run rẩy.

Hắn không cảm thấy Diệp Hạo đang nói đùa.

Trong lòng hắn tràn đầy đắng chát, ngay sau đó hắn yên lặng quay người rời khỏi.

Rời khỏi một lúc sau hắn triệu hoán chiến linh, để chiến linh lập tức đưa hắn về tông môn.

Diệp Hạo chỉ cho hắn nửa canh giờ, nếu vượt quá khoảng thời gian này mạch hắn sẽ có khả năng bị diệt tộc.

Chu Tước tộc!

Sau khi Chu Võ đáp xuống Chu Tước tộc, hắn lập tức đi tìm phụ thân hắn cũng chính là tộc trưởng Chu Tước tộc Chu Thao.

- Vũ nhi, có chuyện gì vậy? Sao lại lo lắng thế?

Chu Thao buông sách cổ tron tay xuống vừa cười vừa nói.

Chu Võ nhìn Chu Thao một hồi, ngay sau đó liền quỳ xuống.

Sắc mặt Chu Thao không khỏi thay đổi.

- Ngươi trêu phải ai rồi?

Chu Thao biết rõ tên gia hảo Chu Võ này tâm cao khí ngạo, những năm này chưa hề quỳ xuống trước mặt hắn.

Chu Võ liền kể lại mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, Chu Thao cau mày lên, sau một lúc mới ngưng trọng hỏi.

- Ngươi biết đối phương có thân phận gì không?

- Đối phương tuỳ tiện liền lấy ra Thiên Đô quả đưa cho nữ tử kia, ta nghĩ xếp hạng của đối phương có thể đạt đến hạng mười trong Thiên Bảng.

Chu Võ trầm giọng nói.

- Vả lại cường giả sau lưng đối phương có thể là Kim Thế cảnh trung kỳ hoặc thậm chí là mạnh hơn, bởi vậy ta nghĩ đối phương có bối cảnh thế lực ngũ cấp.

Dừng một chút Chu Võ nói tiếp.

- Mạch chúng ta trêu chọc không nổi.

- Mạch chúng ta trêu chọc không nổi, không có nghĩa là Chu Tước nhất tộc trêu chọc không nổi.

Lời nói của Chu Thao khiến Chu Võ ngây ngẩn cả người.

Cái gì?

Chẳng lẽ mạch của hắn còn có bối cảnh mạnh hơn sao?

- Ngươi đã từng nghe đến Chu Sinh chưa?

Chu Thao nhìn Chu Võ nói.

- Chu Sinh? Đứng thứ chín Thiên Bảng, Chu Sinh?

Trong mắt Chu Võ tràn ngập thần sắc khó có thể tin được.

- Phụ thân của Chu Sinh, hay còn gọi là Chu Hôn đã từng là thiên tài kinh diễm nhất Chu Tước nhất tộc, toàn bộ Chu Tước nhất tộc đều kỳ vọng hắn rất cao, thế nhưng ai cũng không ngờ rằng hắn không chọn công chúa Thạch tộc mà tông tộc chọn cho hắn, ngược lại lựa chọn một nữ nhi của tộc trưởng một tiểu tộc không có danh tiếng.

- Xảy ra chuyện như vậy, công chúa Thạch tộc vô cùng nhục nhã, bởi vậy một mình nàng đã xông tới giết sạch sẽ tộc của nữ tử kia.

- Sau khi Chu Hôn biết chuyện này liền đánh tới Thạch tộc, Chu Tước nhất tộc chúng ta đương nhiên không thể thấy chết không cứu, cuối cùng hai bên nháo một trận.

- Sau này thê tử Chu hôn sinh ra Chu Sinh rồi cũng tự sát.

Nghe đến đây Chu Võ ngây ngẩn cả người.

- Tự sát?

- Không sai, tự sát, nàng vẫn cho rằng tộc nàng diệt vong là do nàng nên nàng cực kỳ đau khổ.

Chu Thao khẽ thở dài.

- Chỉ là ai cũng không biết rằng nữ tử đó có huyết mạch Thần tộc trong truyền thuyết.

- Huyết mạch Thần tộc?

- Thần tộc đã từng là gia tộc mạnh nhất thiên địa, mà ngươi biết Thiên Thần nhất tộc, Vũ Thần nhất tộc, đều chỉ có môt phần huyết mạch của Thần tộc mà thôi.

Chu Thao nhẹ nhàng nói.

- Bởi vậy ngươi có thể tưởng tượng được huyết mạch Thần tộc mạnh mẽ đến nhường nào.

- Nói như vậy Chu Sinh có thể đi đến tình trạng ngày hôm nay phần lớn là bởi vì hắn có một nửa huyết mạch Thần tộc?

- Đúng vậy.

- Ta đi cầu Chu Sinh, hắn sẽ nể mặt ta chứ?

- Những năm này Chu Tước nhất tộc bí mật tài trợ cho Chu Sinh rất nhiều tài nguyên, bằng không dựa vào một Chu Hôn đã già nua ngươi nghĩ Chu Sinh có thể đi đến nước này sao?

Chu Thao nhẹ nhàng nói.

- Không chỉ mỗi một mạch chúng ta, rất nhiều mạch khác của Chu Tước nhất tọc cũng bí mật giúp đỡ hắn.

Nghe đến đây Chu Võ liền hưng phấn lên.

- Nếu như vậy ta còn sợ cái gì chứ?

- Nhưng nếu có thể giảng hoà thì cứ giảng hoà đi.

Chu Thao nghiêm túc nói.

- Ngươi cũng biết, xếp hạng của vị kia có thể đứng thứ mười Thiên Bảng.

- Thế nhưng không phải đứng sau Chu Sinh chính là Hoàn Vũ đệ nhất Thiên Bảng sao?

- Có một vài nhân tình không nên lãng phí, ngươi hiểu không?

Chu Thao gằn từng chữ với Chu Võ.

Chu Sinh đúng thật có thể đi cầu Hoàn Vũ.

Vấn đề là chuyện này có thể làm lần một, lần hai nhưng không thể lần ba.

Không đến thời khắc mấu chốt thì cũng không cần phải tiêu hao nhân tình như vậy.

- Ta hiểu, ta sẽ tới Tứ Phương học viện cầu kiến Chu Sinh.

Chu Võ trầm ngâm một hồi liền gật đầu một cái.

Nửa khắc đồng hồ sau Chu Võ đã đi tới Tứ Phương học viện.

Hắn đi thẳng tới chõ tu hành của Chu Sinh.

Điều hắn cản thấy khiếp sợ chính là không ngờ người hầu lại là thiên kiêu Mộc tộc đứng thứ một trăm ba mươi trên Thiên Bảng, Tích Mộc.

- Chu Tước tộc Chu Võ cầu kiến Chu Sinh Chu công tử.

Chu Võ khiêm tốn nói.

- Công tử đang tiếp khách.

Tích Mộc nhìn Chu Võ một cái thản nhiên nói.

- Ta có chuyệng ấp, mong có thể báo lại.

Chu Võ nhẹ nhàng nói.

Tích Mộc trầm ngâm một hồi nói.

- Ngươi chờ ở đây.

Không lâu lắm Tích Mộc cong người trở về.

- Vào đi.

Chu Võ vội vàng đi theo sau lưng Tích Mộc.

Sau khi đến đại sảnh, hắn mới phát hiện Chu Sinh đang ngồi uống rượu với vị có xếp hạng thứ mười.

Chu Sinh liếc Chu Võ một cái nói.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Mời Chu công tử làm chủ cho ta.

Chu Võ nói xong liền quỳ gối trước mặt Chu Sinh.

Chu Sinh nhíu mày.

- Có việc nói chuyện, quỳ cái gì? Đứng lên mà nói.

Lúc này Chu Võ mới đứng lên, hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ nói.

- Hôm nay ta không cẩn thận đắc tội với một vị thiên kiêu, kết quả là đối phương cho ta hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là kêu thê tử ta hầu hạ hắn, hầu hạ tốt sẽ bỏ qua cho ta; lựa chọn thứ hai là đập nát xương cốt toàn thân ta.

Nghe đến đây trong mắt Chu Sinh loé lên tia sát ý.

- Hắn còn nói gì nữa?

- Hắn nói trong nửa canh giờ nếu ta không đưa thê tử ta tới, hắn sẽ diệt toàn tộc ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận