Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2347: Minh Giới Đại Loạn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Không thể không nói tôn Minh thú này rất mạnh.

Bởi vì Diệp Hạo trợ giúp mười hai tu sĩ Hợp Thần cảnh tăng lên hai ba cảnh giới nhưng nó vẫn còn thừa lại một chút năng lượng.

- Các ngươi còn muốn không?

Diệp Hạo nhìn mười hai người xung quanh hỏi.

Bọn họ nhao nhao lắc đầu.

Ai còn dám muốn?

Muốn nữa sẽ tẩu hỏa nhập ma!

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm thu những năng lượng này đưa vào từng hạt châu.

- Đây là cái gì?

Lão giả nhẹ giọng hỏi.

- Cấm khí bạo châu.

Diệp Hạo trả lời.

- Ta thấy một viên bạo châu này cho dù Tử Thần cảnh cao giai đều chịu không được.

Lão giả kia nhìn một hồi nói.

- Không sai biệt lắm.

Diệp Hạo gật đầu.

Diệp Hạo quán thâu cực hạn năng lượng vào những bạo châu này.

Cho dù Tử Thần cảnh tầng chín sơ sẩy cũng có khả năng vẫn lạc.

Cũng nhờ hắn luyện chế số lượng rất nhiều, nên không lãng phí số năng lượng này.

Nhưng dù như vậy, đến khi Diệp Hạo rót đầy tám trăm viên bạo châu vẫn còn không ít năng lượng.

Cũng may là khi hắn đang quán thâu thì chín phân thân cũng đang yên lặng luyện chế trong tiểu thế giới.

Nhưng dù có thời gian áo nghĩa trợ giúp bọn hắn cũng chỉ luyện chế ra mấy chục viên.

- Hiện tại chúng ta ra ngoài chưa?

Nhìn thấy đám bạo châu trong tay Diệp Hạo, trung niên văn sĩ lại hỏi.

- Không vội.

Diệp Hạo nói xong lấy ra vật liệu luyện chế bạo châu.

Đám người trợn mắt hốc mồm.

Tôn minh thú này bị chiến khôi và Diệp Hạo hai tầng chèn ép đã gần kiệt sức.

Nhưng nhìn Diệp Hạo thì thấy hắn thật không muốn buông tha cho nó.

Đám người đành phải tiếp tục chờ đợi.

Trong quá trình Diệp Hạo luyện chế, bên trong tiểu thế giới, chín đại phân thân cũng đang luyện chế.

Đợi sau khi Diệp Hạo luyện chế ra ba trăm viên bạo châu lại lần nữa vận dụng Đoạt Thiên thuật.

- Còn có thể tận dụng huyết nhục tinh hoa.

Lúc này, lão giả kia chậm rãi nói:

- Đây cũng là nguyên nhân vì sao vị công tử này không nguyện ý rời đi.

Lão giả này là người có tu vi cao nhất ở đây.

Bởi vậy kiến thức của hắn cũng nhiều nhất.

Diệp Hạo và phân thân lần này luyện chế ra khoảng ba ngàn viên bạo châu, sau đó thì toàn thân huyết nhục tinh hoa của Minh thú này cũng không còn gì.

Nhìn minh thú hóa thành tro bụi, Diệp Hạo lộ ra vẻ tức giận:

- Gia hỏa này cũng quá yếu ớt rồi?

Đám người im lặng.

Cứ thôn phệ như ngươi thì cho dù Minh thú Thần Vương cấp cũng không chịu được tiêu hao.

- Chư vị có tính toán gì không?

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái, hỏi.

Đám người trầm mặc.

Lúc này, lão giả kia tiến lên một bước nói:

- Nếu công tử không chê ta muốn đi theo công tử.

- Nho Sùng Minh sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó cho công tử.

Trung niên văn sĩ nói.

Hai người này đứng ra, mười tu sĩ còn lại lại vẫn trầm mặc không nói.

Diệp Hạo thấy một màn như vậy nhàn nhạt nói:

- Ta giúp các ngươi chưa từng có nghĩ tới việc hồi báo, các ngươi cứ đi đi.

Mười tu sĩ kia chắp tay với Diệp Hạo một cái rồi nhao nhao rời đi.

Văn sĩ trung niên suy nghĩ một chút vẫn nói:

- Công tử, vạn nhất bọn họ tiết lộ tin tức Đoạt Thiên thuật của người?

- Ngươi lo lắng có người cướp đoạt Đoạt Thiên thuật của ta à?

Diệp Hạo cười nói.

- Có Đoạt Thiên thuật thì có thể tăng tiềm năng đến cực hạn trong thời gian ngắn nhất.

Nho Sùng Minh trầm giọng nói:

- Ta nghĩ không ai sẽ cự tuyệt công pháp như vậy.

Tiềm năng cực hạn!

Dưới tình huống bình thường muốn làm đến bước này khó khăn cỡ nào?

Nhưng bây giờ chỉ cần thôn phệ tu vi tu sĩ khác thì có thể làm được.

Thậm chí đều không cần phục dụng thiên tài địa bảo quý giá gì.

- Nhưng tiềm năng của người lại không phải cố định, có Đoạt Thiên thuật tăng tu vi điên cuồng thì sẽ khiến ngươi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tăng tiềm năng lên.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Còn nữa, Đoạt Thiên thuật có tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma rất lớn.

- Không phải ai cũng chịu được thời gian và tịch mịch.

Lão giả kia cười nói.

Diệp Hạo đồng ý gật đầu.

- Đúng vậy.

- Cho nên công tử không lo lắng bọn họ tiết lộ tin tức ngời có Đoạt Thiên thuật?

- Không quan trọng.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Xem ra thân phận của công tử không đơn giản.

Lão giả kia tựa hồ ý thức được điều gì.

- Thân phận của ta bây giờ là Chấp Pháp Sứ Luyện đan Tổng các Triệu Thiên.

Diệp Hạo cười nói.

- Chấp Pháp Sứ Luyện đan Tổng các?

Kim Thành hoảng sợ hô.

Nho Sùng Minh cũng bị kinh động.

Thật sự vì thân phận này quá tôn quý.

- Khó trách công tử không quan tâm Đoạt Thiên thuật bị tiết lộ?

Kim Thành nhìn Diệp Hạo nói:

- Toàn bộ Thần Vực cũng không có bao nhiêu người dám trêu chọc công tử đâu.

- Công tử còn nắm giữ Hoàng cấp công pháp mà hả?

Nho Sùng Minh nói.

- Đối với Hoàng cấp công pháp, Đoạt Thiên thuật thật không coi vào đâu rồi.

Bọn họ biết rõ Diệp Hạo chính ma đều tu.

Rồi vô ý thức cảm thấy hắn tu luyện Hoàng cấp công pháp.

Điều này cũng hợp tình hợp lí.

Nếu Chấp Pháp Sứ Trận đạo Tổng không có tư cách tu hành Hoàng cấp công pháp, như vậy thì trong toàn bộ Trận đạo Tổng các còn ai có tư cách tu luyện.

- Xem ra công pháp chính đạo của công tử thủy chung khống chế Đoạt Thiên thuật?

Kim Thành suy nghĩ một chút nói.

Diệp Hạo cười nói:

- Hai người các ngươi còn chuyện gì chưa làm xong đi làm ngay đi.

- Chúng ta làm sao liên lạc công tử?

Nho Sùng Minh nói khẽ.

Hắn đích xác còn có chuyện chưa làm xong.

- Thêm hảo hữu là được.

Diệp Hạo cười đáp.

- Ta lúc đầu nhận chứng luyện khí sư.

Nho Sùng Minh ngượng ngùng nói.

- Ta có lệnh bài luyện khí sư.

- Công tử còn là luyện khí sư?

- Không biết công tử có lệnh bài Đan sư không?

Kim Thành nhẹ giọng hỏi.

- Có chứ.

Hai người lưu lại phương thức liên lạc sau đó vội vàng rời đi.

Ngay sau đó, Diệp Hạo đi về chỗ sâu trong Minh giới.

Hợp Thần cảnh đỉnh phong Minh thú này xuất hiện làm hắn ý thức được Minh giới rất có thể đã xảy ra chuyện.

Được chiến khôi trợ giúp, Diệp Hạo một đường tiến lên đi tới một đạo phòng tuyến của nhân tộc.

Phía trên phòng tuyến đều có tướng sĩ tuần tra.

Nhưng khi Diệp Hạo đến gần lại phát hiện rất nhiều tu sĩ thông qua cửa thành bỏ chạy ra bên ngoài.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo ngăn cản một thanh niên hỏi.

- Chỗ sâu Minh giới có một tồn tại vô thượng thức tỉnh, hắn há miệng thôn phệ ức vạn sinh linh một đại vực, toàn bộ chỗ sâu Minh giới đều rung chuyển bất an.

Thanh niên kia nói ra câu này, khuôn mặt lộ vẻ bất an nồng đậm.

- Hiện tại, không ít sinh linh Minh giới đang trùng kích phòng tuyến của chúng ta, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ vọt tới phòng tuyến này.

- Tồn tại Vô thượng?

- Tồn tại kia rốt cuộc mạnh cỡ nào ta cũng không biết, ta chỉ biết Thần Vương trước mặt hắn không đáng chú ý.

Thanh niên kia nói đến đây tóm lấy cánh tay Diệp Hạo:

- Trốn đi, phòng tuyến này cũng thủ không được. Hiện tại ngay cả thủ tướng đều chuẩn bị từ bỏ.

- Cái gì?

Diệp Hạo giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận