Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 809: Đại nội mật thám Linh Linh Nhất

.Chử Toại Lương này tuyệt đối có thể nói là phụ tá đắc lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ, thậm chí có thể nói là một nửa mạng sống của Trưởng Tôn Vô Kỵ, bất kể là ai muốn công kích Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì trước hết phải bước qua cửa ải Chử Toại Lương này, hơn nữa tình hữu nghị của bọn họ đã vượt qua cả bản thân chính trị rồi. Một khi Chử Toại Lương xảy ra chuyện, thì chẳng khác nào Trưởng Tôn Vô Kỵ bị lột trần ở bên ngoài.
.Người này không giống với Liễu Thích, Bùi Hành Kiệm, bởi vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định sẽ dốc hết toàn lực để cứu Hữu phó xạ.
.Vì thế, trong thế cục căng thẳng như thế, ông ta không tiếc bí mật hẹn gặp Hàn Nghệ.
.Ông ta nhất định phải biết rốt cuộc Lý Trị thật sự định xử phạt Chử Toại Lương, hay là đang hành động theo cảm tính, hoặc là có dự tính khác.
.Vẫn là trong con thuyền nhỏ hết sức bình thường đó.
.- Thái úy, ta thật sự không hiểu Hữu phó xạ, lúc đó đã là trường hợp tất thắng rồi, tại sao Hữu phó xạ còn muốn gây sự ép người, nếu không thì, chúng ta đã thắng rồi.
.Hàn Nghệ vừa nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, có vẻ hết sức kích động, thậm chí còn có một chút tức giận.
.Sự phẫn nộ của hắn, chẳng những không dẫn đến sự phản cảm của Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngược lại còn khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút cộng hưởng, trước đó ông ta còn tức đến nỗi không nuốt trôi cơm, thở dài nói: - Việc đã đến nước này, có oán giận cũng chẳng làm được gì. Nói xong, ông ta đột nhiên nói: - Sao ngươi biết rõ như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Lúc đó ta và Võ chiêu nghi đứng ở phía sau tấm bình phong.
.- Ngươi cũng ở đó? Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Một mình bệ hạ đối mặt với ba người các ngài, vẫn là hết sức lo sợ, mà ta đến nay đã chiếm ưu thế trước Hữu phó xạ mấy lần, nhưng vì chức quan của ta khá thấp, không thể tham dự hội nghị kiểu này, bởi vậy bệ hạ sắp xếp ta đứng sau tấm bình phong, và còn cho phép ta lên tiếng lúc quan trọng. Còn về Võ Chiêu nghi, lúc đến rồi ta mới biết cô ta cũng ở đó.
.Tất cả đều là nói thật, không có nửa câu nói dối.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: - Nhưng lão phu cũng thật sự đã coi thường nha đầu Võ Chiêu nghi kia rồi, một câu nói đó của cô ta thật sự khiến lão phu cũng không thể không bội phục cô ta!
.Thật ra mấu chốt cũng không phải ở sự lợi hại mà câu nói này mang lại, điều Trưởng Tôn Vô Kỵ bội phục là Võ Mị Nương dám lên tiếng vào lúc này, hậu cung không thể can chính, đây là quy định rõ ràng, ngươi ngồi đằng sau nghe đã là vi phạm quy định rồi, ngươi còn dám lên tiếng vào lúc này, cho dù là Trưởng Tôn hoàng hậu cũng quyết không dám lên tiếng vào lúc như vậy, hơn nữa còn nói ra một câu dọa người như vậy, đây rõ ràng đã vượt qua cả buông rèm nhiếp chính rồi.
.Không phải lão hồ ly này đang thăm dò ta đấy chứ? Hàn Nghệ nói thầm một câu, ngoài miệng lại nói: - Cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng ta cho rằng hơn nửa là hành động vô ý, bởi vì khi Hữu phó xạ nhắc đến Thái Tông thánh thượng, Võ Chiêu nghi đã hết sức phẫn nộ rồi, nếu không phải vì phẫn nộ, ta tin là một Võ Chiêu nghi bình tĩnh sẽ không dám nói ra câu này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ như thoáng chút suy nghĩ ừ một tiếng, nói: - Ngươi nói cũng có lý, tình huống lúc đó, cô ta gần như đã đến tuyệt cảnh rồi.
.Nói xong, ông ta đột nhiên thở dài, tuy rằng ngoài miệng ông ta không nói, nhưng trong lòng thì lại vô cùng buồn bực, ván bài tuyệt thắng, đã bị Hữu phó xạ chơi thua rồi, chỉ có thể nói thời biến, vận mệnh cũng biến đổi theo. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ dù sao cũng là Trưởng Tôn Vô Kỵ, đã trải qua quá nhiều cuộc tranh đấu, một chút trở ngại này cũng không đến mức làm ông ta sợ, hỏi: - Bệ hạ định xử trí Hữu phó xạ thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Võ Chiêu nghi và đám người Lý Nghĩa Phủ đều đề nghị bệ hạ nghiêm trị Hữu phó xạ, nhưng bệ hạ nghe theo đề nghị của ta, quyết định trước thả Hữu phó xạ.
.Trước đó Lý Trị lại triệu tập Lý Nghĩa Phủ bọn họ đến họp, bọn họ hận Chử Toại Lương muốn chết, đều góp lời bảo Lý Trị nghiêm trị Chử Toại Lương, nhưng xuất phát từ suy nghĩ của bản thân, Lý Trị cũng không muốn phát sinh xung đột trực diện với Trưởng Tôn Vô Kỵ, vì thế vẫn lựa chọn đề nghị của Hàn Nghệ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ một tiếng, kinh ngạc nói: - Làm thế nào mà ngươi làm được?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Liên quan đến điều này, ta có thể hơi có lỗi với thái úy, mong Thái úy thông cảm.
.- Chỉ cần Hữu phó xạ không sao, bất luận kết quả gì lão phu cũng có thể chấp nhận. Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, Hàn Nghệ có thể có bao nhiêu năng lực, chưa chắc còn có thể phá thiên.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói như thế này, nếu nghiêm trị Hữu phó xạ, Thái úy ngài nhất định sẽ phát sinh xung đột trực diện với bệ hạ, mà hiện giờ thực lực của bệ hạ không đủ để đối kháng với thái úy, ta nói Hữu phó xạ là người quan trọng, nếu có Hữu phó xạ thì có thể tránh được việc bệ hạ và thái úy xung đột trực diện, bởi vậy ta kiến nghị bệ hạ thả Hữu phó xạ về nhà, giam lỏng trong nhà trước, tạm thời miễn trừ tất cả chức vụ của ông ta, cho thái úy biến là Hữu phó xạ an toàn, sau đó lại lấy Hữu phó xạ làm điều kiện để chu toàn với thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nheo mắt, ánh sáng lóe lên, không thể không kinh ngạc nói: - Hiếm có a! Hiếm có! Ngươi trẻ tuổi như vậy, mà lại phân tích thấu triệt quan hệ lợi hại trong đó như vậy, khi ở độ tuổi của ngươi, lão phu cũng không theo kịp ngươi a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Thái úy nói quá lời, tiểu tử không dám so sánh với Thái úy, chỉ là tiểu tử dù sao cũng có thân phận đặc thù, nhìn rõ ràng hơn người bình thường một chút, lúc đó tiểu tử băn khoăn một điều duy nhất đó là nếu làm như vậy, sẽ khiến thái úy ngài càng thêm khó khăn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười nói: - Trước mắt mà nói, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng Hữu phó xạ, lão phu chỉ sợ trong lúc tức giận, bệ hạ giết Hữu phó xạ thôi, ngươi làm vô cùng tốt, quả nhiên lão phu không nhìn lầm người.
.Hàn Nghệ khẽ thở phào, nói: - Nếu là như vậy, thì thật là không còn gì tốt hơn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói:
.- Nếu ngươi đã nghĩ đến điều này, vậy nhất định ngươi cũng có cách phá giải chứ!
.Trong chớp mắt, trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút chần chừ, nhưng vô cùng nhanh, cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phát giác được, dù sao thì Hàn Nghệ cũng xuất thân là kẻ lừa đảo, đâu thể dễ dàng để lộ dấu vết, nói: - Ta cho rằng đi đến nước này rồi, có thêm âm mưu quỷ kế nữa cũng là vô nghĩa, hiện giờ chính là đối kháng thực lực, mà bây giờ thực lực của bệ hạ còn xa mới bằng thái úy ngài, biến số duy nhất hiện giờ nằm trên một người.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi nói Tư không Lý Tích.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Trước mắt thái độ của Lý Tư không là trung lập, cũng là người duy nhất bệ hạ có thể tranh thủ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu chặt lông mày không nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu Thái úy có thể tranh thủ sự ủng hộ của Tư không, thì gần như có thể nói là chắc thắng rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc hồi lâu, nói: - Ngươi đã nghe năm đó tiên đế đánh giá lão phu như thế nào chưa?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Cũng từng nghe qua, bệ hạ nói Thái úy thiện tị hiềm nghi, ứng đối mẫn tốc, từ xưa đến nay, khó có ai hơn được, nhưng tổng binh công chiến, không phải là sở trường.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Nhưng thật ra lão phu cũng không phải là người thiện tị hiềm nghi nhất, người biết tị hiềm nhất chính là Lý Tích. Lão phu và ông ta cùng làm thần trong triều cũng đã hai, ba mươi năm rồi, cho dù không thân quen lắm, nhưng cũng biết gốc biết rễ. Vốn dĩ quan hệ của Lý Tích và Vệ Quốc công Lý Tĩnh vô cùng tốt, thậm chí có thể nói Lý Tĩnh là ân sư của Lý Tích, nhưng từ sau khi Lý Tích có thể đảm đương công việc một mình, thì quan hệ với Lý Tĩnh dần dần xa cách. Ngươi hiểu đạo lý trong đó không?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Năm đó Đại Đường ta dốc lực toàn quốc bắc phạt Đột Quyết, hơn nữa là quanh năm chinh chiến, cũng đã tạo thành cục diện nội khinh ngoại trọng, điều này khiến quân mệnh có chút không thỏa ở bên ngoài, Thái Tông thánh thượng tất nhiên không hy vọng tướng quân các lộ qua lại mật thiết, hơn nữa ta nghe nói Vệ Quốc công lúc đầu là đại nguyên soái, nếu như quan hệ của Tư không và Vệ Quốc công quá mức mật thiết, không những sẽ hại bản thân, mà còn sẽ hại Vệ Quốc công.
.Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng, cười nói: - Thông minh! Đạo lý giống như vậy, hiện giờ lão phu là thái úy, còn Lý Tích ngồi ở vị trí Tư không, mặc dù cũng không có thực quyền, nhưng ông ta rất có sức ảnh hưởng trong quân, nếu như hai người chúng ta liên hợp lại, có thể còn vượt qua cả Lý Tích và Lý Tĩnh năm đó.
.Hàn Nghệ nghe nói vậy khẽ nhíu mày, quả thật cũng là như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ quyền nghiêng triều dã, còn Lý Tích lại là nhân vật đại diện bên quân đội, nếu hai người bọn họ liên hợp lại, thì có thể chỉ có một con đường để đi. Nhưng Hàn Nghệ cảm thấy câu nói này vô cùng có ý vị sâu xa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Tình hình tốt nhất chính là trong lòng Lý Tích cũng có ý phản đối, hơn nữa lão phu cũng tin là ông ta sẽ giống như trước đây, tiếp tục duy trì trung lập. Đúng rồi, chắc bệ hạ có bảo ngươi đi du thuyết Tư không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Cũng có đề cập, nhưng đã bị ta lấy xuất thân bần hàn để từ chối rồi, ta chỉ sợ ta mà không cẩn thận sẽ du thuyết thành công, vậy thì thái úy ngài không giết ta không được, có thể bệ hạ sẽ phá Hứa Kính Tông bọn họ đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha hả nói:
.- Ngươi không khỏi cũng quá đề cao bản thân ngươi rồi, nếu Lý Tích không đồng ý, cho dù bệ hạ đích thân đi, ông ta cũng sẽ không chấp nhận, nhưng nếu Lý Tích có dự tính khác, ai đi cũng như nhau, cho nên ai đi không quan trọng, mấu chốt vẫn là ở chỗ Lý Tích nghĩ như thế nào, nếu như bệ hạ bảo ngươi đi du thuyết, ngươi cứ tận lực đi du thuyết ông ta, không cần ngại lão phu, tránh để người khác nhận ra gì đó, Lý Tích đó không phải là lương thiện a!
.- Vâng! Hàn Nghệ khẽ gật đầu, trong mắt lại hiện hào quang khác thường, lại hỏi: - Vậy nếu Lý Tích ủng hộ hạ thì sao? Chắc Thái úy ngài có kế sách ứng đối?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cụp mắt nghĩ ngợi, không lên tiếng.
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Hàn Nghệ lắm lời rồi, xin thái úy thứ lỗi.
.- Không sao! Không sao! Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Chỉ mong đừng xuất hiện tình huống này.
.Thật ra hắn vẫn cho rằng không có quá nhiều khả năng Lý Tích đứng về phía nào, bởi vì cho dù Lý Tích ủng hệ Lý Trị, cũng chưa chắc sẽ thắng ông ta, người cẩn thận tỉ mỉ giống như Lý Tích, không thể nào lại đưa ra quyết định to gan như vậy trong tình hình này.
.Ông ta đã nói như vậy, Hàn Nghệ còn có thể nói gì.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hỏi:
.- Ngươi vẫn chưa nói làm sao cứu Hữu phó xạ ra?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Thật ra bệ hạ cũng không dám thực sự động đến Hữu phó xạ, mấu chốt của sự việc vẫn là ở Võ Chiêu nghi, bệ hạ nhất định sẽ lấy đây làm điều kiện trao đổi, biện pháp tốt nhất, chính là ngăn cản Võ Chiêu nghi làm hậu, chỉ cần ngăn cản chuyện này rồi, vậy thì Hữu phó xạ tự nhiên không cần lo. Với lại, cho dù Thái úy ngài lao lực trăm cay nghìn đắng cứu Hữu phó xạ ra, tạm thời Hữu phó xạ cũng không thể tiếp tục phát huy vai trò nên có, hơn nữa trong quá trình ngăn cản Võ Chiêu nghi làm hậu, còn có thể mượn chuyện này để chứng tỏ Hữu phó xạ thực ra là trung thành đáng khen.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Ngươi nói hết sức có lý.
.Dừng chốc lát, ông ta lại nói: - Hàn Nghệ, trong chuyện này, ngươi thực sự đã giúp lão phu không ít việc, đây là điều mà lúc đầu lão phu không nghĩ đến, ngươi yên tâm, những điều này lão phu đều ghi nhớ trong lòng, đợi đến khi thời cơ chín muồi, lão phu nhất sẽ đề bạt ngươi. Haiz, dù sao thì lão phu và Hữu phó xạ bọn họ đều đã già rồi.
.Ngụ ý là, muốn để Hàn Nghệ kế nhiệm bọn họ a, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã động đến tình cảm thật rồi, vốn dĩ ông ta tìm Hàn Nghệ, chỉ là bảo Hàn Nghệ làm nội gián, thông phong báo tin, nếu như Hàn Nghệ có thể làm tốt điều này, ông ta đã vô cùng hài lòng rồi, nhưng Hàn Nghệ đã thể hiện tài trí phi phàm, không những thông phong báo tin, còn có thể giúp ông ta bày mưu tính kế, thậm chí còn trợ giúp ông ta bố cục, đây quả thực là khiến ông ta hết sức vui mừng, công sức lúc đầu, đổi lấy hồi báo như vậy, thật lòng không thể yêu cầu xa vời quá nhiều.
.Hàn Nghệ vẫn hết sức khiêm tốn nói: - Nếu không phải lúc đó thái úy nhắc nhở, e là bây giờ Hàn Nghệ vẫn là tiểu tốt vô danh, thật ra có thể làm việc cho thái úy, Hàn Nghệ đã vô cùng hài lòng rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận