Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 532.2: Lại có việc vui dâng tới cửa

.Hàn Nghệ cười cười, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Chuyện về tình cảm này vốn không thể nào chỉ có nguyên nhân đơn phương như vậy, một khi xảy ra vấn đề, khẳng định song phương đều có lí do đấy, với cái tính Vương Hoàng Hậu, trừ phi trượng phu của nàng là một kẻ cam chịu, bằng không rất khó chịu được nàng, mặc dù nàng là phong hoa tuyệt đại như vậy.
.Tuy nhiên mỗi khi bọn họ bàn luận đến vấn đề này, không khí luôn có vẻ có chút quái dị, bất kể thế nào, Vương Hoàng Hậu là thê tử Bệ hạ cưới hỏi đàng hoàng. Cũng không có phạm sai lầm gì quá lớn, mà Võ Chiêu Nghi có thể xem như mẹ kế của Lý Trị, trợ giúp một mẹ kế đi cướp lấy vị trí chính cung, đừng nói quân tử, từ bản chất không khác gì giúp kẻ xấu làm điều ác đấy.
.Nhưng việc thiên hạ, sao có thể mọi chuyện như ý.
.Có được tất có mất.
.Chỉ xem ngươi lựa chọn ra sao.
.Nhưng hiện tại, hai người Trịnh, Vương hiển nhiên vô cùng mâu thuẫn.
.Mà mâu thuẫn của bọn họ, lại hoàn toàn là nguyên nhân duy nhất Hàn Nghệ đồng ý hợp tác cùng bọn họ, Hàn Nghệ luôn cho rằng một người vì ích lợi có thể bỏ hết nguyên tắc và ước mơ của mình, người như thế có thể làm bạn, nhưng không thể thâm giao.
.Ba người lại tùy tiện hàn huyên tán gẫu, đột nhiên Hình Ngũ đi tới, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nghe xong gật gật đầu, vừa mới định mở miệng, Trịnh Thiện Hành liền cười nói:
.- Nếu như ngươi có việc phải đi thì mau lên, không cần phải lo cho chúng ta, hơn nữa giờ cũng không sớm, đợi lát chúng ta đi nói một tiếng với Trưởng Tôn, bèn trở về.
.Hàn Nghệ cũng không có già mồm cãi láo, nói:
.- Lý giải vạn tuế. Ta đây xin cáo từ trước.
.- Xin cứ tự nhiên.
.Sau khi từ biệt hai người, Hàn Nghệ lập tức hỏi Hình ngũ:
.- Việc này có điều tra rõ chưa.
.Hình Ngũ trả lời:
.- Không sai đấy, chỉ cần phó Đốc sát ra lệnh một tiếng, chúng ta có thể bắt người rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ngàn vạn lần không được, ta vì ngại chuyện Tiêu Hiểu, kết thúc quá nhanh, hơn nữa lây lan không rộng thật là không thú vị, ta phải tìm một chút việc vui, bằng không đợi ở chỗ này rất nhàm chán, ta sợ ta kiên trì không nổi, lần này ta nhất định phải khiến cho y... Ha ha!
..
.- Thiên Sát Tiêu Hiểu, thực là vô dụng, chính mình bị phạt thì thôi, còn làm hại lão tử quét rác ở trong này, con mẹ nó chứ, trước kia ta còn tưởng y nhiều có biện pháp, chẳng qua là một người nhu nhược ngu xuẩn thôi, nhanh như vậy đã bị thằng nhóc Hàn Nghệ kia đùa đến thở cũng không dám, tên không tiền đồ.
.Uất Trì Tu Tịch vừa huy động cái chổi, vừa tức giận bất bình mắng.
.Một bên Lư Khai Minh đột nhiên nói:
.- Tu Tịch ca, ngươi cũng đừng oán Tiêu Hiểu, y đáng thương hơn so với chúng ta, ta còn nghe người ta nói y đang quét nhà xí đấy.
.Uất Trì Tu Tịch cả kinh, nói:
.- Ngươi nói cái gì? Tiêu Hiểu quét nhà xí?
.Lư Khai Minh gật gật đầu.
.- Điều này sao có thể?
.Uất Trì Tu Tịch lúc này quăng cái chổi ra, nói:
.- Ta không tin, Châu Hàng, đi, chúng ta đi xem.
.Mộ Dung Châu Hàng sửng sốt, chợt thấy Uất Trì Tu Tịch nháy mắt, y lập tức hiểu, ồ một tiếng, hai người liền đi theo hướng nhà xí bên kia.
.Bùi Thiếu Phong thấy vậy, vội vàng hô:
.- Tu Tịch, Châu Hàng, các ngươi coi chúng ta là đồ ngốc sao, các ngươi đừng nhân cơ hội lười biếng, quét nhanh lên.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ta cũng không phải không quét, ta đi nhà xí chẳng lẽ cũng không được sao.
.Lúc nói chuyện, lôi kéo Mộ Dung Châu Hàng đi nhanh hơn.
.Cái gì quét rác, giặt quần áo. Cả đời y hận nhất.
.Bùi Thiếu Phong lời nói đến bên miệng, nhưng Uất Trì Tu Tịch bọn họ đã đi xa, không khỏi mắng:
.- Tên vô lại này.
.Nhưng khi Uất Trì Tu Tịch và Mộ Dung Châu Hàng đến nhà xí, thật đúng là bị cảnh tượng trước mắt hù đến chết rồi. Chỉ thấy đám người Tiêu Hiểu, Nguyễn Văn Quý cầm thùng nước, lau súc nhà xí, tuy rằng còn chưa tới nông nỗi rửa bồn cầu, nhưng đối với quý tộc, rửa nhà xí cũng đã là nhục nhã lớn, nhưng dường như bọn họ cũng không có chút oán hận. Thành thành thật thật làm lấy, không khác gì tôi tớ bình thường.
.- Châu Hàng, ta không có hoa mắt chứ!
.Uất Trì Tu Tịch day day hai mắt.
.Mộ Dung Châu Hàng ngơ ngác nói:
.- Ta nghĩ không có.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Tiêu Hiểu sao thế này? Này ——rất không giống y. Chẳng lẽ —— chẳng lẽ Hàn Nghệ thật sự biết yêu pháp?
.- Ta xem có khả năng.
.Mộ Dung Châu Hàng nuốt một hớp, một nỗi sợ hãi theo đáy lòng toát ra, trong thoáng chốc, dường như y thấy được bóng của mình, một giọt mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt chảy xuống.
.Bỗng nhiên, hai người chậm rãi xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn nhau.
.Mộ Dung Châu Hàng ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Tu Tịch. Ta cảm thấy còn nhiều thời gian, chúng ta không cần thiết nóng lòng nhất thời, nếu không —— trước hết chúng ta đem việc này làm rõ trước, ngươi xem được không?
.Uất Trì Tu Tịch ừ một tiếng nói:
.- Ngươi nói rất có lý, việc này không cần nóng vội.
.Mộ Dung Châu Hàng ừ một tiếng:
.- Ta đi nói một tiếng với bọn người kia.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ngươi mau đi đi, để ta quét giúp ngươi.
.Nghĩ thầm rằng, má ơi, thật sự là quá kinh khủng.
.Hai người vội vàng xoay người sang chỗ khác, chợt nghe có người hô:
.- Tu Tịch ca, Châu Hàng ca.
.Chỉ thấy một hậu sinh mười lăm mười sáu tuổi hưng phấn chạy tới.
.- Tiểu Vân?
.Hậu sinh tên là Thượng Quan Vân. Xuất từ Lũng Tây Thượng Khuê, cũng là danh môn vọng tộc của Quan Trung.
.Thượng Quan Vân chạy tới, một đôi con ngươi thông minh liếc nhìn trái phải, lập tức hạ giọng nói:
.- Tu Tịch ca. Cái ngươi sai người mang vào đã mang tới.
.Nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý hưng phấn.
.- Cái gì?
.Uất Trì Tu Tịch kinh hô một tiếng, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, kích động nói:
.- Là ai kêu ngươi xách vào?
.Thượng Quan Vân sửng sốt nói:
.- Là ngươi kêu ta phụ trách tiếp ứng đó a!
.Uất Trì Tu Tịch nghe được sửng sốt, cùng Mộ Dung Châu Hàng ngơ ngác nhìn nhau.
.Này thật sự là tự gây nghiệt nha!
.Thượng Quan Vân nhỏ hơn họ vài tuổi, lại thích theo sau họ, cho nên bọn họ thường ức hiếp Thượng Quan Vân tuổi nhỏ. Chuyên môn sai người ta đi làm ít việc chân tay, lần này tốt rồi, chạy đến trong khe núi.
.Uất Trì vẻ mặt đưa đám nói:
.- Nhưng tốt xấu ngươi cũng nói với ta một tiếng a!
.Thượng Quan Vân nói:
.- Ta muốn nói với Tu Tịch ca ngươi, nhưng lúc ấy ngươi lại đang quét rác, hơn nữa bốn phía vô cùng nghiêm, chỉ có thể lấy vào trước, rồi nói với Tu Tịch ca.
.Mộ Dung Châu Hàng bảo:
.- Vậy bây giờ vật đâu?
.Thượng Quan Vân nói:
.- Ồ, ta giấu ở đằng sau đống gỗ ở phía đông, tạm thời không có ai phát hiện cả.
.Mộ Dung Châu Hàng:
.- Tu Tịch, hiện tại đừng nói nhiều nữa, khẩn trương làm hỏng vật kia, nếu chẳng may người khác phát hiện, vậy hỏng bét.
.Thượng Quan Vân kinh ngạc nói:
.- Vì sao, vất vả mới đưa vào.
.- Tiểu tử ngươi dông dài quá, mau dẫn đường.
.Ba người vội vàng đi vào một ngõ nằm ở phía đông trại huấn luyện, nơi này mặc dù thuộc trại huấn luyện, nhưng hầu như không có người nào tới nơi này, bốn phía chất đống một ít gỗ mục nát.
.Thượng Quan Vân chỉ vào đống gỗ bên trái phía trước:
.- Đồ vật liền ở phía sau.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn chung quanh, không thấy ai, một chân bước ra, đột nhiên lại thu trở về, hướng Thượng Quan Vân nói:
.- Ngươi đi lấy ra.
.Thượng Quan Vân hì hì cười nói:
.- Tu Tịch ca, ngươi yên tâm, ta kẹp chặt miệng túi đấy, lũ rắn nhất định chạy không ra, cho dù bò ra cũng không sao, răng rắn nanh đều bị rút hết, cắn không được người đấy, tuy nhiên hơn mười mấy con nhìn cũng là làm cho người ta sợ hãi, nếu bỏ trên giường Hàn Nghệ, bảo đảm hắn sợ tới mức chết khiếp.
.Uất Trì Tu Tịch câm nín với lời của Thượng Quan Vân, tiểu tử này làm chuyện thất đức đúng là có một tay, không thể chê, nhưng vấn đề là lúc này người tài giỏi như thế là dùng để hại người hại mình đấy, cũng không quan tâm nhiều như vậy, bước nhanh đến phía trước, đi đến sau bó củi, nghiêng đầu vừa thấy, cau mày nói:
.- Tiểu Vân, đồ vật ở nơi nào?
.- Liền ở phía sau kia a! Lớn như vậy không có khả năng nhìn không thấy.
.Thượng Quan Vân vội vàng chạy tới, nghiêng đầu nhìn, hai mắt trợn tròn, nói:
.- Này —— này —— đâu rồi? Ban nãy rõ ràng để ở chỗ này đấy, sao mới lát, đã không thấy tăm tích đâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận