Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1403: Không sớm không muộn.

.Phù dung dưới trướng, đỏ mặt quay cuồng, xuân ý dạt dào, đúng là: Hôm qua tiếng mưa gió, hoa rơi biết bao nhiêu.
.Không có gì hơn khoái lạc khuê phòng, có thể kể hết nỗi khổ tương tư.
.Có những lúc thật sự không có nói quá nhiều lời.
.Hôm sau!
.Khi Hàn Nghệ mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, chỉ cảm thấy hết thảy của hết thảy đều vô cùng đẹp đẽ, giống như nằm mơ vậy, hắn chưa bao giờ có cảm giác này, cứ ngẩn người như vậy nhìn rèm trướng lụa màu trắng.
.- Chàng đang nhìn gì vậy?
.Chợt nghe bên cạnh có người nhẹ giọng hỏi.
.Lại cảm thấy một sự mềm mại, Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, hóa ra Tiêu Vô Y lại rúc vào lòng hắn, dính chặt vào người hắn, trán vùi trong hõm cổ hắn, lại thấy đôi mắt đẹp của Tiêu Vô Y hé mở, một dáng vẻ còn chưa ngủ đủ giấc, dường như cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không cần thiết phải trả lời, nhưng mỹ nhân thì bất kể là trạng thái nào đều sẽ cho người ta một cảm giác phong tình khác, mỉm cười một cái, một tay vòng qua ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.- Ta chỉ cảm thấy mình rất hạnh phúc.
.- Chẳng lẽ trước đây chàng không cảm thấy hạnh phúc sao? Tiêu Vô Y nói xong lại phát ra một tiếng rên khẽ.
.- Đương đương nhiên không phải!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, tư duy của nữ nhân luôn cổ quái như vậy, trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng mà nói thế nào đây, ta đã rất thỏa mãn rồi, nếu như lúc này Hứa Kính Tông chửi ta đôi câu, ta có thể cười mà nói với lão một tiếng, xin lỗi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy phì cười một tiếng, lại nói: - Vậy nếu Hứa Kính Tông cho người ám sát chàng thì sao?
.- Vậy thì lão chết chắc rồi, con trai ta vừa mới ra đời, lão đã Nói đến đây, Hàn Nghệ bỗng nhiên kịp phản ứng, nói: - Nàng đã biết rồi?
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Phu quân, chàng có cách nào khiến bệ hạ gọi Lộc Đông Tán đến Trường An không?
.Hàn Nghệ nói: - Nàng muốn làm gì?
.- Ám sát lão! Tiêu Vô Y hừ nói: - Đường đường là Tể tướng, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, ta cũng muốn cho lão nếm thử xem.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Câu hỏi này nàng có thể đợi ta một thời gian rồi hãy nói không.
.- Tại sao?
.- Hiện tại tâm trạng ta quá tốt, trong lòng không hận nổi, không thể cùng nàng chung mối thù.
.Tiêu Vô Y khẽ cười, đột nhiên nằm sấp trên người Hàn Nghệ, chớp đôi mắt đẹp sáng ngời, hỏi: - Đúng rồi, nghe nói công chúa Hoằng Hóa đã trở thành khả hãn Thổ Dục Hồn?
.- Biết ngay là nàng sẽ hỏi vấn đề này mà. Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói: - Nàng sẽ không lại muốn làm khả hãn chứ.
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Ta chẳng thèm làm khả hãn, việc này quá mệt, nói chuyện cũng phải suy nghĩ vài lần mới được, hơn nữa có những lúc trong lòng rõ ràng ghi hận ai đó, nhưng lại không thể nói ra, còn phải ôn tồn mà nói, ta vẫn thích cảnh sát hoàng gia, có thể giương thiện trừng ác. Nói tới đây, nàng lại nói: - Nhưng nàng nói công chúa Hoằng Hóa có thể khống chế được người bên dưới không?
.Hàn Nghệ nói: - Ta rất có lòng tin với nàng ấy, bởi vì nàng ất quả thực không giống nữ tử bình thường
.Tiêu Vô Y xì một tiếng, nói:
.- Cái gì mà không giống với nữ tử bình thường, bà ấy chính là nữ tử bình thường được không, chỉ là nam nhân các chàng trước giờ vốn khinh thường nữ nhân chúng ta, cái gì cũng không có nữ nhân chúng ta làm, thỉnh thoảng có một nữ nhân khác làm ra chuyện gì đó, các chàng liền nói nữ anh hùng không thua đấng mày râu, đây đều là thành kiến do nam nhân các chàng ngạo mạn mà thành thôi.
.Choáng! Quên mất nàng là một người theo chủ nghĩa nữ quyền. Hàn Nghệ cười khổ gật gật đầu, nói: - Nàng nói cũng không phải không có lý, hơn nữa nàng biết là ta ủng hộ nàng, khuyến khích thêm nhiều nữ nhân tham gia lao động, nhưng mà, chuyện này không có đơn giản như vậy, sở dĩ xuất hiện tình huống này phần nhiều là để hài hòa, nếu như nam nữ cạnh tranh lẫn nhau, gia đình sẽ xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn, ai sẽ chăm sóc gia đình đây? Bởi vậy ta cảm thấy cẩn phải tôn trọng phái nữ, giảm bớt áp bức bất công đối với giới nữ, nhưng đồng thời cũng phải tôn trọng truyền thống, bởi vì truyền thống sẽ không tự tạo ra, nói vẫn có đạo lý nhất định, nam nữ nhất định phải phân công rõ ràng, nữ nhân vẫn phải lấy gia đình làm chủ.
.- Chàng đang châm chọc ta!
.- Trời ạ!
.Hàn Nghệ kinh sợ nói: - Ta tuyệt không có ý này, kỳ thật ta cảm thấy vị mẫu thân như nàng làm cũng rất không tệ.
.- Thật sao? Vậy ngươi nói nghe xem. Tiêu Vô Y chớp mắt nói, nàng rất thích Hàn Nghệ khích lệ.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Cái khác thì không nói, ít nhất nàng có thể bế con trai của chúng ta đi nhà xí, đây chính là mổ kiểu tình yêu vô tư, ta tin rằng nếu như không có người khác giúp đỡ, nàng cũng có thể làm vô cùng tốt, thật ra nàng còn ưu tú hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, chỉ là nàng luôn nhìn bản thân mình với thành kiến, như vậy là không được.
.Tiêu Vô Y nghe vậy mím môi cười, nói: - Coi như chàng biết ăn nói, lần này không tính toán nữa.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Chẳng lẽ không có thưởng sao?
.- Chàng bớt ý kiến đi, đừng tưởng là ta không biết chàng đang nghĩ gì, bây giờ ta muốn dậy đi thăm con trai rồi.
.- Đúng! Chúng ta cùng đi! Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra mình là một người làm cha.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt đáng yêu của hắn, không khỏi bật cười khanh khách.
.Sau khi được Hàn Nghệ khen ngợi một phen, Tiêu Vô Y đột nhiên bộc phát tự tin, cảm thấy mình là một mẫu thân tốt, vừa ngâm nga hát vừa đi đến bàn trang điểm chuẩn bị.
.Hai vợ chồng rửa mặt xong liền vội vàng đến chỗ nhị thẩm, thăm Hàn Huyền Tẫn.
.Nhưng tiểu Nháo Nhi vừa mới ngủ, tiểu tử này lại thích giày vò người khác, buổi tối thì tinh thần hứng khởi, ban ngày thì ngủ li bì, đây cũng là chỗ khiến người ta đau đầu nhất.
.Hàn Nghệ bảo nhị thẩm bọn họ đi nghỉ ngơi trước, mình cùng Tiêu Vô Y ngồi bên cạnh Hàn Huyền Tẫn, nhẹ nhàng đưa nôi, thì thầm to nhỏ với Tiêu Vô Y, bất kể con trai ngũ quan giống ai, dáng vẻ giống ai, đều cảm thấy hết sức hạnh phúc. Thật ra hai đứa con của hắn phần lớn mọi người đều nói giống mẫu thân hơn, ban đầu Hàn Nghệ cũng cho là như vậy, nhưng hôm nay hắn tỉ mỉ quan sát con trai mình, cũng cảm thấy có chút giống hắn của kiếp trước, nhất là lông mi, tuy không thanh tú, nhưng không giống lông mi của Tiêu Vô Y, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
.Đương nhiên, điều này cũng không thể nói được.
.Nửa canh giờ trôi qua, đại cô cô đến thay ca, Hàn Nghệ lại cùng Tiêu Vô Y đi ăn bữa sáng cùng Tiêu Nhuệ. Tiêu Nhuệ dường như cũng biết bọn họ trở về, bởi vậy vẫn luôn đợi vợ chồng bọn họ.
.Hiện giờ Tiêu Nhuệ cũng coi như là hưởng hết niềm vui gia đình rồi.
.Nhưng vừa mới ăn bữa sáng xong, một hạ nhân đi vào, bẩm báo: - Khởi bẩm lão gia, Cục Dân An Trình tổng cảnh ti, Lý cảnh vụ ti, Vi cấp sự, Trưởng Tôn thiếu giám ở bên ngoài cầu kiến, nói là đến chúc mừng cô gia.
.Hàn Nghệ nghe vậy mặt đần ra, nói: - Wow! Con trai đã ra đời lâu như vậy rồi, bây giờ bọn họ mới đến chúc mừng, thế này cũng hơi sớm quá rồi đấy!
.- Không sớm Không không không, là không muộn, cũng không đúng, là vừa vặn. Tiêu Nhuệ bị Hàn Nghệ làm cho không nói được rõ ràng, suýt nữa đã cắn cả vào lưỡi mình.
.Tiêu Vô Y vui sướng khi người gặp họa cười trộm vài tiếng, lại nói: - Phu quân, khi tiểu Nháo Nhi vừa ra đời, bọn họ đều là phái nữ quyến đến, còn có đại bá bọn họ, cùng với hảo hữu của cha ta nữa, bằng hữu của chàng đều chưa đến.
.Hàn Nghệ nháy mắt đã hiểu ra, nếu hắn không ở đây, mọi người đến cũng chẳng có ý nghĩa gì a, cho dù là đến, nói không chừng hắn cũng chẳng biết đối phương đã đến, một cơ hội giao tình tốt như vậy, sao bọn họ có thể để lãng phí vô ích được chứ.
.Tiêu Nhuệ đứng dậy, phủi phủi mông nói: - Vừa hay hôm nay lão phu đã hẹn đại sư Huyền Trang nghiên cứu thảo luận kinh Phật, lão phu đi trước đây.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Cha vợ, không có trùng hợp như vậy chứ!
.- Chuyện này lão phu lừa con làm gì.
.Tiêu Nhuệ cười ha hả liền đi ra ngoài.
.Tiêu Vô Y nói thầm: - Cha càng ngày càng giảo hoạt.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng cũng đã nhìn ra rồi.
.- Đều là tại chàng làm hư rồi. Tiêu Vô Y liếc mắt lườm.
.Ta làm hư cha vợ? Đệch! Ngay cả thanh lâu ta còn chưa từng mời ông ấy đi nữa là! Hàn Nghệ cảm thấy rất oan uổng, hắn phiền nhất là tiếp đãi mấy người này, nếu Tiêu Nhuệ ở đây thì còn có thể giúp hắn gánh đỡ một chút, hơn nữa, bây giờ hắn muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc mà gia đình mang đến hơn, đâu có muốn đụng đến mấy chuyện thế tục này.
.Nhưng không có cách nào, người đã đến rồi, hắn chỉ có thể ra ngoài nghênh đón, Tiêu Vô Y cũng trở về hậu viện, nhường chỗ lại cho Hàn Nghệ.
.- Ha ha! Hàn Nghệ, đã nói đại nạn không chết, tất cả hậu phúc, câu này quả nhiên không sai a!
.Hàn Nghệ vừa mới ra đón, đã nghe thấy tiếng cười tục tằn của Trình Xử Lượng.
.Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Cái gì mà đại nạn không chết, đâu có khoa trương như vậy.
.Lý Tư Văn nói: - Nhưng chúng ta nghe được tin tức thì kinh sợ vô cùng a!
.Hàn Nghệ thuận miệng nói: - Đó là tin đồn bậy bạ thôi. Hắn không muốn nói nhiều gì, có chuyện gì thì nói, không có thì các người khẩn trương biến.
.Vi Đãi Giới cười nói: - Ta thấy không hẳn chứ, công chúa Hoằng Hóa đã lên làm khả hãn rồi, tiến trình chuyện này nhất định là rất ly kỳ.
.- Đúng đúng đúng! Trình Xử Lượng sán lại gần, nói: - Ngươi mau nói cho chúng ta nghe chuyện này rốt cuộc là thế nào.
.Hey! Các ngươi là đến chúc mừng, hay là đến nghe kể chuyện! Hàn Nghệ nhìn thấy khuôn mặt mãng phu tò mò này mà không nói nổi gì nữa.
.Vẫn là Trưởng Tôn Diên người biết điều, điều, chắp tay cười nói:
.- Hàn Nghệ, chúc mừng, chúc mừng.
.Vi Đãi Giới bọn họ mới lập tức phản ứng lại, vẻ mặt ngượng nghịu nói chúc mừng Hàn Nghệ.
.Cuối cùng cũng kéo về chuyện chính rồi, lúc này Hàn Nghệ mới mời bọn họ vào trong phòng khách, nghĩ bụng, phải hành động trước để kiềm chế đối phương, bằng không bọn họ sẽ lại hỏi đông hỏi tây, thế thì phải mất bao lâu a. Vì thế hỏi: - Các vị, gần đây bên Cục Dân An và Trại huấn luyện hoàng gia vẫn tốt chứ?
.Lý Tư Văn cười nói: - Trại huấn luyện hoàng gia tiến hành rất tốt, nhưng chỉ là ngươi không đến, lúc trước hứa là chiêu sinh thêm mà vẫn chưa có bắt đầu, rất nhiều người đều có oán giận.
.- Đây đều là việc nhỏ! Trưởng Tôn Diên nói: - Chủ yếu nhất vẫn là việc xây dựng Cục Dân An ở địa phương.
.Gã ta là người vụ thực, đối với gã ta mà nói, chúc mừng chỉ là một câu chúc mừng, không có gì đáng để nói, lễ vật cũng đã gửi đến từ lâu, gã ta đến nhất định là có mang mục đích công vụ.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày nói: - Sao thế? Chẳng lẽ lại có chuyện rồi sao?
.- Cũng không phải không có chuyện, chỉ là hồi đầu năm nay, chúng ta cho rằng Trường An đã có thể ung dung đối diện, bởi vậy chúng ta tiến thêm một bước mở rộng Cục Dân An, trong đó cũng bao gồm Lạc Dương, nhưng ở trong một số huyện, nhất là huyện thành giàu có, quan huyện và hương thân liên hợp với nhau để gây áp lực cho Cục Dân An. Trưởng Tôn Diên nói.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Quan huyện và hương thân liên hợp?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: - Trong đó nghiêm trọng nhất chính là huyện Vĩnh Ninh, bởi vì huyện Vĩnh Ninh vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, liên thông Lạc Dương và Trường An, chỉ quan đạo đã có hai con đường qua nơi đó, hơn nữa đường thủy phát đạt
.Không đợi gã ta nói xong, Hàn Nghệ đã nói: - Dưới lợi ích luôn có chỗ đen tối, nơi giống như huyện Vĩnh Ninh, chắc chắn là chỗ lợi ích dây dưa phức tạp, nếu như giao quyền tư pháp cho Cục Dân An, bất luận bọn họ có từng làm chuyện phạm pháp hay không, cũng sẽ tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của bọn họ.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Đúng là như thế.
.Hàn Nghệ lại nhìn về phía Trình Xử Lượng, nói: - Tổng cảnh ti, chẳng lẽ ngươi không có hổ khu nhất chấn?
.Trình Xử Lượng vừa nghe liền hiểu, Hàn Nghệ lại đang châm chọc y chẳng làm việc gì cả, hết sức giận dữ.- Chấn cái gì mà chấn, bọn họ ngấm ngầm thông đồng, không lộ liễu giống như huyện Kính Dương, chúng ta cũng không có chứng cứ a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận