Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1022.2: Trời cũng giúp ta

..
.Hàn Nghệ một tay ôm Tiêu Vô Y, khóe miệng mang ý cười, dường như vẫn đang tận hưởng, hắn cũng không biết là di chứng do xuyên không mang lại, hay là Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn quá quyến rũ, tóm lại, ở bên cạnh họ, hắn luôn cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng, nhưng nếu cho hắn lựa chọn, hắn mong là di chứng.
.- Hàn Nghệ!
.Tiêu Vô Y đột nhiên khẽ giọng gọi.
.- Sao vậy?
.Hàn Nghệ cúi nhìn mỹ nhân trong lòng.
.Tiêu Vô Y ngập ngừng nói: - Nếu ta không mang thai con cái, chàng có ghét bỏ ta không?
.Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại1, sinh con và nuôi nâng con cái và thiên chức của nữ nhân, nữ nhân không thể sinh nở thì tuyệt đối bị ghét bỏ giống như phân chó, bởi vì xã hội nam quyền là thế nào cũng sẽ không đổ trách nhiệm lên đầu nam nhân, đương nhiên, thái giám không tính là nam nhân, bởi vậy Tiêu Vô Y cũng không thể ngoại lệ, trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng. (1: Có 3 tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất)
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó thâm tình chân thành nói: - Ngốc, bất luận như thế nào, nàng mãi mãi vẫn là nữ nhân ta yêu nhất, bất cứ sự vật gì cũng không thể thay đổi điều này, bao gồm cả thời gian.
.Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng hết sức cảm động, đây là vì tư tưởng quan niệm của nàng và Hàn Nghệ khác nhau, Hàn Nghệ thấy có con hay không cũng không quá quan trọng, chỉ là hắn yêu Tiêu Vô Y, chỉ đơn giản như vậy.nhưng Tiêu Vô Y cảm thấy nếu như không có con, Hàn Nghệ vẫn có thể yêu mình, đó tuyệt đối là chân tình, mắt rưng rưng nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, hôn ta.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nhanh như vậy đã lại muốn rồi?
.Tay ngọc của Tiêu Vô Y nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn một cái, đỏ mặt sẵng giọng nói: - Chàng nói bậy cái gì, ta chỉ chỉ bảo chàng hôn ta.
.Nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, yêu cầu này thực sự là quá thân dân rồi, Hàn Nghệ lập tức hôn lên nó, lại một phen miệng lưỡi giao hòa.
.Phu thê hai người ở trong phòng thân mật cả một ngày trời, Nguyên Mẫu Đơn xuất hiện không những không khiến tình cảm của hai người phai nhạt, ngược lại còn khiến họ càng thêm yêu đối phương sâu đậm, tình cảm cũng càng mãnh liệt hơn.
.Nhưng Hàn Nghệ của bây giờ dù sao cũng không phải là Hàn Nghệ trước kia, có thể thong dong lười biếng.
.Buổi chiều ngày hôm sau, hoàng đế đã đích thân phái người triệu hắn lập tức vào cung.
.Khi hắn đến nơi, Lý Tích, Đỗ Chính Luân, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Cao Lý Hành đã ngồi ở đó, Thôi Nghĩa Huyền vẫn đang nghỉ dưỡng bệnh, hắn cảm thấy để cho Thôi Tập Nhận xông lên phía trước, mình có thể nắm rõ thế cục trong tay hơn, còn có thể cho Thôi Tập Nhận cơ hội thể hiện.
.Hiện giờ Hàn Nghệ đã ổn định hậu cung, người ta có chuyện vui tinh thần sảng khoái, thấy ai cũng vừa mắt, bước lên hành lễ một cái, thuận tiện cười với Lý Nghĩa Phủ một cái, dọa cho Lý Nghĩa Phủ âm thầm suy nghĩ, thằng nhãi này lại có chủ ý xấu gì?
.- Miễn lễ! Miễn lễ! Lý Trị khoát tay, nói: - Sáng hôm nay Tô Định Phương đã gửi một bức thư khẩn đến Trường An, bên phía An Tây Đại đô hộ phủ vì chiến loạn liên miên, cộng thêm trận tuyết lớn năm ngoái, dẫn đến bách tính nơi đó sống vô cùng gian khổ, nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ lại xảy ra loạn, vậy nhưng, hiện giờ bách tính nơi đó đã ký thác hậu vọng rất lớn cho triều đình, hy vọng triều đình có thể giúp đỡ bọn họ.
.Tây Đột Quyết trải qua mấy lần động loạn, thương tổn cực lớn, không những bị quân Đường giết không ít, còn có không ít bộ lạc đều đã di chuyển đến Tây Vực, bởi vậy nơi đó vô cùng hỗn loạn, may mà trước đây Hàn Nghệ bắt bọn họ ký kết hiệp nghị bãi chăn thả, lại có đại tướng văn võ song toàn như Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm đóng giữ ở địa phương, nếu không thì chỉ sợ không được bao lâu, Tây Đột Quyết sẽ lại ngóc đầu lên.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong mắt thoáng hiện lên một ý vui mừng, đây cũng đúng là trời giúp ta a!
.Nói xong, Lý Trị ho nhẹ một tiếng, nói: - Không biết các vị ái khanh thấy thế nào về chuyện này?
.Lý Nghĩa Phủ đứng ra nói: - Hồi bẩm bệ hạ, những bộ lạc này quanh năm đánh trận, hơn nữa nạn tuyết cũng không phải là hai năm nay mới có, không phải trước đây chúng ta cũng từng có đó sao. Thần cho rằng đối với vương triều Trung Nguyên ta mà nói thì đây là chuyện tốt, các bộ lạc tây bắc càng yếu, đối với Trung Nguyên ta mà nói, mối uy hiếp sẽ càng nhỏ, triều đình phái một Tuần sát ngự sử mang một ít lương thực đến đó, thể hiện tâm ý là được.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy suýt nữa đã bật cười thành tiếng, thể hiện tâm ý, lão tiểu tử ngươi đúng tuyệt a!
.Đỗ Chính Luân lập tức đứng ra nói: - Lý thị lang không khỏi nghĩ quá đơn giản rồi, từ xưa đến nay, hơn nửa đều là đói khát thành loạn, nếu như bách tính nơi đó không có cơm ăn thì bọn họ chỉ có một đường thoát, đó là đến Trung Nguyên ta giành đồ ăn, như vậy sẽ lại khiến cho Tây Đột Quyết tro tàn lại cháy, đại quân ta khó khăn lắm mới tiêu diệt Tây Đột Quyết, cần phải trân trọng thành quả không dễ gì mà có được này.
.Lý Nghĩa Phủ cười khẩy, nói: - Đỗ thị lang cũng không khỏi quá coi trọng những người Hồ đó rồi, hiện giờ những bộ lạc đó kéo dài hơi tàn, Đại Đường ta đóng quân ngay đó, ai dám sinh loạn? Hơn nữa Tây Đột Quyết nhiều người như vậy, triều đình phải bỏ ra bao nhiêu lương thực để cứu tế bọn họ?
.Đỗ Chính Luân nói: - Nhưng chó cấp bách rồi thì cũng sẽ nhảy tường.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Vậy thì sao, không phải chỉ là con chó thôi sao?
.Đỗ Chính Luân tức giận chỉ vào Lý Nghĩa Phủ nói: - Ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, nếu bởi vậy mà sinh động loạn, ngươi lãnh binh đi trấn áp sao, đánh trận là phải chết người, giống Hán Vũ Đế không phải chính là đánh trận mà đánh đổ cả quốc gia sao.
.Lý Nghĩa Phủ ưỡn cao ngực bước lên, nói: - Còn ngươi nói vậy là thế nào, nếu như vậy, năm nay bọn họ đòi lương thực, sang năm đòi vải vóc, triều đình lấy gì mà cho.
.Y không dám nhắm vào Hàn Nghệ, Hàn Nghệ trẻ tuổi, Đỗ Chính Luân đã lớn tuổi như vậy rồi, đánh cũng không đánh lại y.
.Hàn Nghệ nhìn hai người đã sắp muốn động thủ rồi, trong lòng hết sức kích động a!
.Nên biết là hai người bọn họ thường xuyên tranh cãi, nguyên nhân là Đỗ Chính Luân từng là thầy của Lý Thừa Càn, cùng lứa với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích bọn họ, theo ông ta thấy, Lý Nghĩa Phủ chỉ là một vãn bối, hơn nữa còn là xuất thân hàn môn, cho rằng Lý Nghĩa Phủ phải thấp hơn ông ta một bậc. Lý Nghĩa Phủ hiện giờ đã trở mình rồi, hận nhất người khác xem thường y, hơn nữa theo Lý Nghĩa Phủ thấy, Đỗ Chính Luân hoàn toàn chỉ là kẻ đi nhờ xe bọn họ để làm lên chức Tể tướng này, ngươi dựa vào cái gì mà lên mặt trước mặt ta, bởi vậy hai người đều không vừa mắt đối phương.
.- Được rồi, được rồi!
.Lý Trị nghe mà đau đầu, nói: - Hai người các khanh bớt nói vài câu, trẫm gọi các khanh đến, không phải là để cãi nhau, mà là để bàn bạc kế sách ứng đối.
.Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân mặt đối mặt tức giận hừ một tiếng, đồng thời vung tay áo, lui trở về.
.Lý Trị cũng nhìn quen nên không trách, tình huống kiểu này thường xuyên xảy ra ở triều Đường, đặc biệt là giữa võ tướng và văn thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận