Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 674: Đủ loại chiêu trò.

.Rắp định cưỡi mây lên đến
.Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc
.Cao ngất lạnh lùng sao?
.Đứng múa vời thanh ảnh
.Trần thế khác chi đâu.
.Xoay gác đỏ
.Luồn song lụa
.Rọi tìm nhau
.Chẳng nên cừu hận
.Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau
.Người có buồn, vui, ly, hợp
.Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
.Tự cổ vẹn toàn đâu
.Chỉ nguyện người trường cửu
.Ngàn dặm dưới trăng thâu.
.Giọng của Thảo Nhi vốn đã rất đặc biệt, chất cảm rất tuyệt, tựa như bầu trời trong sạch thuần thúy, nghe nàng hát cứ như đang ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, đột nhiên khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
.Dưới sân khấu một mảnh lặng yên, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.
.Đàn hạc cao quý, tao nhã, dung mạo thanh tú, dáng người yêu kiều, tiếng đàn mỹ miều, giọng hát lay động lòng người.
.Cộng thêm câu trăng sáng bao giờ có mà Hàn Nghệ sao chép trong Thủy điệu ca đầu của Đông Pha tiên sinh.
.Hoàn hảo!
.Dù là thị giác hay thính giác, mọi thứ mọi thứ đều hoàn hảo biết bao.
.Có lẽ cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong mơ thôi.
.Khoảnh khắc này, trong mắt của mọi người Thảo Nhi là cao quý và tao nhã, đây là do đàn hạc đã trao nàng khí chất đó.
.Người có buồn, vui, ly, hợp
.Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
.Tự cổ vẹn toàn đâu
.Chỉ nguyện người trường cửu
.Ngàn dặm dưới trăng thâu.
.Từ ngữ đẹp biết mấy.
.Lại để lộ một nỗi chủ nghĩa lãng mạn nồng nàn.
.Đó là tình yêu mãnh liệt với cuộc sống và tinh thần tích cực hướng lên.
.Tiếng đàn dần tiêu tan.
.Thảo Nhi đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ.
.Nhưng phía dưới vẫn yên lặng, ai nấy đều đang đắm chìm trong đó, bức họa trong tâm trí của họ, còn có cảnh tượng Thảo Nhi ngồi đấy gảy đàn, không ai ý thức là Thảo Nhi đã đứng lên rồi.
.Nếu là Thảo Nhi lúc trước, phỏng chừng sẽ không biết làm thế nào, nhưng Thảo Nhi bây giờ đã có thể ung dung đối diện, dù gì đối diện với những người ở đây kinh khủng còn kém xa khi đối diện với nữ ma đầu kia, lần nữa thi lễ, lên tiếng:
.- Cảm ơn mọi người.
.Khán giả lúc này mới phản ứng lại, Phượng Phi lâu tựa như bùng nổ, tiếng vỗ tay nhưng sấm, tiếng gào rú như sói.
.Chỉ với ca khúc này, bọn họ đã cảm thấy chuyến này đúng là không tệ chút nào, ai nói Giọng hát hay Đại Đường sẽ thất bại, nay có thể thấy đó là tốt hơn nhiều a!
.Mới bắt đầu thôi đã đẩy bầu không khí hưng phấn lên cao nhất.
.Ban giám khảo phía dưới, Cố Khuynh Thành cũng nhiệt liệt vỗ tay, không khỏi kinh ngạc bảo:
.- Thảo Nhi hát quá hay.
.Lưu Nga vui mừng không ngớt nói:
.- Chỉ đáng tiếc Tào Tú không thể chứng kiến cảnh này!
.Ai ngờ Cố Khuynh Thành vốn không nghe nàng nói gì cả, tự lẩm bẩm:
.- Còn ca từ do Hàn Nghệ viết, xoay gác đỏ, luồn song lụa, rọi tìm nhau. Viết đúng là tuyệt, Hàn Nghệ quả thật là một tài tử.
.Nàng lại cứ thích ba câu ngắn củn này, chủ yếu là vì nàng thường đến dạo ở gác đỏ, ccuốn song lụa, chiếu không ngủ. Cảm thấy trong ca từ như đang nói đến chính nàng.
.Mộng Nhi đứng một bên nghiêng đầu qua, cười hì hì nói:
.- Khuynh Thành tỷ, chẳng lẽ tỷ đã thích tiểu Nghệ ca thiệt rồi chứ.
.Cố Khuynh Thành cười cười không trả lời.
.Một lúc sau, tiếng vỗ tay mới dừng lại.
.- Cảm ơn!
.Thảo Nhi ba lần thi lễ mới bước xuống sân khấu.
.- Oa!
.Thảo Nhi vừa xuống tới, Hùng Đệ lập tức nhảy dửng lên, kích động nói:
.- Thảo Nhi muội muội, muội hát hay quá, ta và Tiểu Dã nghe đến mê mẩn luôn rồi.
.- Cảm ơn! Tiểu Mập!
.Trong lúc Thảo Nhi đang nói chuyện, một đôi mắt trong veo lại cứ quay sang trái sang phải.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nàng ấy không có đến.
.Thảo Nhi nhìn Hàn Nghệ một cái, hơi có vẻ thất vọng gật đầu.
.Hùng Đệ ngơ ngẩn nói:
.- Huynh nói ai không đến?
.Tiểu Dã thấp giọng nói:
.- Có thể là Tiêu tỷ tỷ đấy.
.Hùng Đệ gãi gãi đầu nói:
.- Đệ nghĩ chắc tỷ ấy có chuyện không thể đến đó.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thảo Nhi! Vân Thành Quận Chúa không đến là vì nàng rất có lòng tin với cô, nếu không ta nghĩ nàng nhất định sẽ đến, vì Vô Y cầm là cây cầm nàng thích nhất.
.Lời tuy nói thế, nhưng Hàn Nghệ biết Tiêu Vô Y không đến đây là nàng ngại không dám đến vì lý do ban đầu Tiêu Vô Y giúp Thảo Nhi không là vì Thảo Nhi, mà là vì tiệm cầm của Vô Y thất bại, nàng biết nếu nàng ở đây, Thảo Nhi nhất định sẽ nói những lời cảm kích, nhưng nàng cảm thấy nàng không có tư cách nhận sự cảm kích đó, nên dứt khoát không đến đây.
.Thảo Nhi gật gật đầu, nhưng vẫn thấy vô cùng thất vọng.
.Hàn Nghệ cười bảo:
.- Thảo Nhi, dù Tiểu Mập đã nói qua nhưng ta vẫn phải nói một câu, cô hát rất hay.
.Thảo Nhi cười nói:
.- Cảm ơn tiểu Nghệ ca, còn phải đa tạ ca từ viết rất hay của tiểu Nghệ ca, kỳ thật Thảo Nhi chẳng qua là mượn hoa kính Phật mà thôi.
.- Xem ra chỉ số cảm xúc của cô cũng tăng không ít, đúng là kỳ tích.
.- Ơ?
.- Ta không cho rằng ở với Vân Thành Quận Chúa thì chỉ số cảm xúc có thể nâng cao.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, lại nói:
.Thảo Nhi, bây giờ cô đã lớn rồi, cô không thể ỷ lại ai nữa, cô là một cá thể, nỗ lực của cô không phải vì người khác mà là vì bản thân cô, hãy hưởng thụ những thứ này cho tốt đi, đêm nay thuộc về cô.
.Hùng Đệ gật đầu mãi:
.- Thảo Nhi muội muội, Hàn đại ca nói đúng đó, muội xem ta, không phải cũng đi bán bánh bao sao.
.Từ Du Du nói:
.- Thảo Nhi người ta là một khúc nổi danh, kẻ bán bánh bao ngươi làm được sao?
.Hùng Đệ ngạc nhiên nói:
.- Sao không được, chẳng phải cũng là tự nuôi sống bản thân thôi sao.
.Hàn Nghệ đặt một tay trên vai Hùng Đệ, hơi cong lưng dựa vào vai y, cười ha hả nói:
.- Không sai! Các người phải nhớ, nghề nghiệp không có hạ tiện cao thấp, chỉ có thông qua sự cố gắng của bản thân để bản thân sống sót thì đã đáng để kiêu ngạo rồi, đừng bao giờ xem thường sự cố gắng của bản thân, vì mùi vị của mồ hôi đều đắng chát.
.Mấy tên nhóc nhẹ nhàng điểm đầu vài cái.
.Dù Thảo Nhi đã xuống sân khấu nhưng bên dưới vẫn nghị luận không ngừng, một bài hát hàm chứa quá nhiều tin tức.
.- Lời bài hát ấy do ai viết thế, viết thật là hay.
.- Ta nghĩ tám mươi phần trăm do Hàn Nghệ viết đấy.
.- Ta xem cũng thế, Nếu đời người như lúc mới gặp chẳng phải cũng do hắn viết sao.
.- Hàn Nghệ chẳng qua là nhà nông, đáng lý không học hành bao nhiêu, sao hắn có thể viết ra những tác phẩm xuất sắc đến thế.
.- Ai mà biết.
......
.- Chậc chậc! Thảo Nhi này lai lịch gì đây? Sao lúc trước chưa từng nghe qua.
.- Ngươi nhất định là có gặp qua đấy.
.- Vậy sao?
.- Thảo Nhi vốn là nữ tỳ bưng nước trà ở Hoa Nguyệt lâu.
.- Cái gì? Thật sao?
.- Cái này mọi người đều biết hết, sau đó Thảo Nhi theo Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi lâu, lại tham gia Giọng hát hay Đại Đường, lúc đó vô cùng nổi tiếng.
.Vậy Tào giả mẫu đúng là mù mắt rồi, một cô gái tốt thế lại cho nàng đi bưng nước trà. Đáng tiếc lúc đó ta không để ý, nếu không, nói sao cũng sẽ mua nàng về, ai, đúng là tiện nghi cho Hàn Nghệ rồi.
.-... !
.- Ai ai ai! Cầm đó là cầm gì thế?
.- Có chút giống đàn Không?
.- Gì mà đàn Không, đàn này còn mắc hơn đàn Không nhiều.
.- Ha ha! Đàn này do tỷ làm đấy, mang tên Vô Y cầm.
.Đột nhiên nghe một tiếng cười to đắc ý, chỉ thấy một người đứng đó, hai tay chống hông, nghênh mặt cười to, không phải Tiêu Hiểu thì là ai nữa. Tên này bình thường thì u u ám ám, nhưng chỉ cần là liên quan để tỷ tỷ của y thì y lập tức như biến thành một người khác.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Tiêu Hiểu, ngươi đừng khoác lác nữa, đây rõ ràng là của Phó Đốc Sát, liên quan gì đến tỷ tỷ ngươi?
.Tiêu Hiểu lập tức phản bác:
.- Tỷ tỷ ta cần gì ta khoác lác, các người không tin thì đến tiệm cầm Vô Y xem thử đi, cầm này chính là Vô Y cầm, lấy tên tỷ ta mà đặt đấy, chẳng lẽ còn sai.
.- Không sai, không sai, trong ấn tượng của ta từng thấy qua cây đàn này ở tiệm cầm Vô Y, nhưng.
.- Nhưng gì?
.- Không có gì, không có gì.
.Tiêu Hiểu lập tức nói:
.- Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa.
.- Nhưng tại sao tiệm cầm Vô Y của tỷ tỷ ngươi lại dẹp tiệm vậy.
.- Ơ…tỷ tỷ của ta cao quý biết mấy, sao lại đi buôn bán, chỉ là chơi chơi thử thôi. Đương nhiên không thường mở cửa.
.Con mắt Dương Mông Hạo xoay chuyển, ha hả nói:
.- Tiêu Hiểu, nếu không ngươi đi tìm tỷ tỷ của ngươi nói một tiếng, làm một cây Vô Y cầm tặng ta đi.
.Tiêu Hiểu phản ứng:
.- Đồ của tỷ ta sao lại tùy tiện tặng người.
.Dương Mông Hạo bĩu môi, nói:
.- Thật là keo kiệt.
....
.Hàn Nghệ nghe được nghị luận bên dưới, trong lòng đắc ý mà cười, không cần nói, qua đêm nay Vô Y cầm sẽ nổi danh, trở thành danh từ thay thế cao quý, tao nhã, dùng để kiếm tiền của quý tộc, đúng là không thể thích hợp hơn.
.Lúc nói chuyện thí sinh thứ hai đã bước lên sân khấu, nhưng nàng lại nghe phía dưới đều đang bàn luận Thảo Nhi, Vô Y cầm, trong lòng đột nhiên chua xót!
.Vì đa phần thí sinh đều bỏ đi, Hàn Nghệ vì lợi dụng thí sinh có hạn mang đến lợi ích lớn nhất. Vì thế áp dụng chế độ mười chọn tám, đảm bảo đủ số lượng thí sinh, nhưng lại bảo lưu sự kịch tính của vòng đấu loại.
.Từng thí sinh đi lên sân khấu, vừa múa vừa hát, tuy rằng không sánh bằng Thảo Nhi, nhưng so với vòng sơ tuyển thì đúng là tuyệt hơn nhiều.
.Khán giả cũng rất nể mặt, vỗ tay không ngừng, dần dần quên đi những ca kỹ đã rời bỏ Giọng hát hay.
.Sự xuất hiện của Thảo Nhi mở ra một bắt đầu mới.
.Sau khi thí sinh hát xong, đột nhiên Hàn Nghệ đi lên sân khấu.
.Trong chốc lát, bên dưới sân khấu nổi lên tiếng hư thanh, càng ngày càng lớn.
.Hàn Nghệ buồn bực, nghĩ thầm gần đây hình như không làm chuyện xấu gì, sao lại hư ta, đưa mặt nhìn xem, thì ra là mấy thằng nhãi Uất Trì Tu Tịch khốn khiếp núp dưới náo loạn, không khỏi chửi thầm, mấy thằng khốn này, tinh thần quý tộc đâu.
.Cũng may là hắn đã quen rồi, đợi sau khi hư thanh tiêu tán, hắn ho nhẹ một tiếng, cười nói:
.- Đúng là màn trình diễn xuất sắc, khiến người ta chưa thỏa mãn a, ta tin mỗi một thí sinh đều vô cùng cố gắng, dựa vào sự cố gắng đó, họ lý nên ở lại trên sân khấu này.
.Nói xong, hắn không khỏi thở dài, nói tiếp:
.- Nhưng so tài là tàn khốc đấy, lát sau sẽ có hai vị thí sinh rời khỏi sân khấu này. Điều duy nhất ta có thể làm chính là trao cho họ một kết quả công bằng nhất. Vậy giọng hát thế nào là hay nhất nhỉ? Từ cổ chí kim không hề có tiêu chuẩn nào cả, vì mỗi người một cách nghĩ khác nhau, bất luận giám khảo chi ra phán đoán gì thì ta tin sẽ có người không phục, bao gồm bản thân ta, vì một kết quả công bằng hơn, ta quyết định trao quyền quyết định kết quả vòng loại cho các vị, do các vị bỏ phiếu quyết định sự đi hay ở của họ, đa số thắng tiểu số.
.Bỏ phiếu?
.Vẻ mặt khán giả đều ngỡ ngàng.
.Lúc này, một ít tôi tớ mang một số công cụ đi lên sân khấu, theo thứ tự là mười hòm gỗ, và một đống bóng nhỏ màu sắc khác nhau.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Việc này rất đơn giản, lát nữa các vị lên trên sân khấu, chúng ta sẽ trao ba quả bóng tròn này cho các vị, trên đó viết ba điểm hoặc hai điểm hoặc một điểm, các vị lần lượt đêm ba quả bóng này bỏ vào những cái hòm đại diện cho mười thí sinh, hai thí sinh điểm thấp nhất sẽ bị loại.
.Khán giả nghe xong hai mắt sáng ngời, này thú vị quá!
.Hàn Nghệ làm như vậy, đơn giản chính là để họ cũng được tham gia, tăng cường sự tương tác với họ, tăng cường sự thú vị của Giọng hát hay, dù sao Giọng hát hay vừa chịu sự ảnh hưởng mạnh, cần làm ra nhiều chiêu trò để hấp dẫn khán giả. Bảo:
.- Ta hy vọng các vị hãy suy nghĩ thận trọng, vì sự đi ở của hai thí sinh đang nằm trong tay các vị. Tiếp theo bắt đầu bỏ phiếu, từ vị bên trái đây bắt đầu.
.Mọi người lần lượt bắt đầu xếp hàng, theo thứ tự lên bỏ phiếu, trong lòng hưng phấn lại khẩn trương, họ chưa bao giờ được chơi như vậy, lúc trước họ chỉ cảm thấy mình là khán giả, nhưng nay họ cảm giác họ là một phần của Giọng hát hay, cảm giác khác hoàn toàn.
.Nhưng hầu hết tất cả mọi người đều không do dự trao điểm ba cho Thảo Nhi, còn hai lựa chọn phía sau lại suy xét nhiều, trong lòng không có chuẩn bị, lại sợ bỏ phiếu xong lại hối hận, ai nấy cũng suy nghĩ cẩn thận.
.Một vài người thậm chí còn trao đổi với bạn, người thì nói ca kỹ người thì nói vũ đạo, gần như trở thành chuyên gia vậy, một cuộc bình chọn bị họ biến thành hội nghị thảo luận của các chuyên gia, khiến Hàn Nghệ thẳng sốt ruột.
.Mãi một lúc sau tất cả mọi người mới bỏ phiếu xong.
.Tiếp theo là thời điểm công bố kết quả, đổ hết bóng ra ngay hiện trường, mười người đếm phiếu bắt đầu đếm.
.Thảo Nhi dẫn đầu vào vòng sau, hơn nữa còn đạt điểm tối đa.
.Nhưng càng về sau, không khí càng khẩn trương, còn khẩn trương hơn ban giám khảo nhiều nữa.
.Rốt cuộc có kết quả rồi, là một thí sinh mang tên Tiếu Chi và một thí sinh khác tên Thúy Bình bị loại.
.Cái trùng hợp chính là Tiếu Chi này là thiếp của Cổ Phú Quý, thiếp vào thời này không phải phu nhân chính thức, có thể mua bán hoặc trao đổi, Cổ Phú Quý mong Hàn Nghệ chỉ điểm, là vì muốn quảng cáo cho trang sức của mình, phái ái thiếp mình ra, ai ngờ vòng loại đầu là bị loại ra rồi.
.Đương nhiên, dưới đài có người tiếc hận, cũng có người vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận