Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 747.1: Rượu thịt trôi qua ruột

.Lời này nói không sai a!
.Trịnh Bá Ngung, Thôi Tư, Lư Thu Tử ba người vẻ mặt đầy nghi hoặc, đã nói lợi dụng Khổng Tử kiếm tiền mà?
.Trịnh Bá Ngung mờ mịt nói: - Vậy còn những tin tức bên ngoài?
.Hàn Nghệ thở dài: - Ta không biết làm sao bọn họ biết Phượng Phi lâu chúng ta sắp diễn xuất vở kịch liên quan đến Khổng thánh nhân, đây thực sự là thật, chúng ta vẫn đang luyện tập, nhưng nếu nói lợi dụng Khổng thánh nhân kiếm tiền, hoặc là đề cao danh vọng của mình, đây tuyệt đối là giả dối. Vé kịch của Phượng Phi Lâu chúng ta vẫn luôn là một văn, trước giờ chưa từng thay đổi, hơn nữa Ngõ Bắc chúng ta làm ăn đã ổn định rồi, nói câu không thỏa đáng, ta diễn chuyện con khỉ còn kiếm được nhiều tiền hơn diễn Khổng thánh nhân nhiều. Còn về danh vọng, nếu như vậy là có thể đề cao được thì cũng không khỏi quá đơn giản rồi.
.Nói thẳng ra, khi ta quyết định kế hoạch diễn vở kịch Khổng thánh nhân, thủ hạ của ta có rất nhiều người đã phản đối, bởi vì bọn họ đều nghĩ đây là việc không thể kiếm được lợi nhuận, ngược lại còn dẫn đến tác dụng ngược vô cùng lớn, bọn họ mong diễn chuyện về con khỉ, dù sao thì hiện giờ chuyện con khỉ đang nổi tiếng như vậy, mọi người đều thích nghe. Ta làm như vậy, hoàn toàn chỉ là vì cá nhân ta tôn sùng Nho giáo, ta hy vọng có thể mượn việc này để quảng bá Nho giáo, nhưng ta thật không ngờ rằng sẽ diễn biến thành như thế này, đây có thể cũng là ta suy nghĩ không chu toàn, cho nên để người khác thừa cơ hãm hại. Thật ra lúc nãy ta đã quyết định không diễn Khổng thánh nhân rồi, nhưng ta sợ ra ngoài giải thích sẽ dẫn đến bạo động, vẫn mong ba vị trưởng bối giúp ta nói với những nho sinh bên ngoài một tiếng, ta đã biết lỗi rồi, vẫn mong bọn họ tha thứ cho ta lần này.
.Trịnh Bá Ngung, Thôi Tư, Lư Thu Tử không ngừng dùng ánh mắt trao đổi.
.Mấu chốt bây giờ không phải là vấn đề làm nhục hay không nữa, mà là hiện thực tranh chấp của tứ giáo Nho, Đạo, Pháp, Phật tứ giáo.
.Nguyên nhân chủ yếu chính là vì Lý Đường vương triều coi Lão Tử là tổ tiên để ổn định chính quyền của mình, bất luận thực tế làm thế nào, bề ngoài nhất định phải thúc đẩy Đạo gia đầu tiên, Lý Đường vương triều cũng vẫn luôn làm như vậy. Chỉ là bởi vì tư tưởng của Đạo gia vẫn có chỗ khiếm khuyết trên phương diện thống trị, trị quốc, làm quan, Đạo gia chủ trương vô vi nhi trị, áp dụng sách lược mềm mỏng, nhưng Lý Thế Dân ông ta giết huynh giết đệ, cướp được hoàng vị, sao có thể áp dụng vô vi nhi trị, chắc chắn là phải áp dụng cường quyền thống trị, ở phương diện này thì thật ra tư tưởng của Nho giáo là thích hợp nhất, nhưng nếu nhìn từ mặt đạo đức mà nói thì hoàn toàn đối lập, bởi vì Lý Thế Dân áp dụng việc thúc đẩy Đạo gia trước tiên, bao dung chính sách vạn giáo, thong thông thường mà nói, trong thời gian chấp chính, quan viên vẫn lấy Nho gia làm chủ, sau khi nghỉ hưu thì lấy Đạo gia làm chủ, tư tưởng khác nhau thỏa mãn giai đoạn cuộc đời khác nhau.
.Nhưng bất luận nói thế nào, tư tưởng Nho gia vẫn chịu đả kích không nhỏ ở thời Tùy Đường, triều Tùy tôn sùng Phật giáo, triều Đường tôn sùng Đạo giáo, nhưng thật ra thế lực của Phật giáo cũng hết sức lớn, triều Đường cũng rất tự do ở phương diện này, tuy Lý Thế Dân có chèn ép tư tưởng của Phật giáo, nhưng vẫn là bao dung nhiều hơn, chùa miếu ở Trường An còn nhiều hơn đạo quán rất nhiều.
.Còn sĩ tộc Sơn Đông thì là gia tộc Nho học thuần chủng, bọn họ kiên trì bãi truất bách gia, độc tôn Nho thuật.
.Hiện nay Đạo gia, Phật giáo thế mạnh như vậy, trong long lòng Nho giáo cũng căng thẳng, sợ địa vị của mình bị uy hiếp, cho nên bọn họ nghe được Hàn Nghệ đề xuất sách lược lợi dụng kịch nói để quảng bá Nho giáo, không khỏi mắt sáng ngời, đây là một phương pháp hay a, bách tính đọc Luận Ngữ không hiểu, nhưng bọn họ xem kịch thì hiểu a.
.Khi bọn họ đến, sở dĩ tức giận như vậy, nguyên nhân cũng giống như những người ở bên ngoài, bị ảnh hưởng bởi những tin tức kia, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như không phải chuyện như vậy, trong lòng lại đang nghĩ, đây chắc chắn là có người mượn chuyện này để công kích Hàn Nghệ.
.Vậy là lung túng rồi.
.Thật ra ba người đều đã tán thành đề nghị của Hàn Nghệ, nhưng không ai muốn đánh vào mặt mình, dùng ánh mắt bảo nhau nói.
.Hàn Nghệ hoàn toàn nhìn ra, trong lòng cười thầm.
.Cuối cùng vẫn là Trịnh Bá Ngung mở miệng nói: - Hàn Nghệ, như vậy là xem ra, chúng ta đã hiểu lầm ngươi rồi, chúng ta cũng thật không ngờ rằng, thì ra ngươi tôn sùng tư tưởng Nho gia như vậy. Khụ khụ, lão phu cho rằng suy nghĩ của ngươi hết sức không tồi, đó gọi là suy nghĩ rất cặn kẽ a, nên tiếp tục kiên trì.
.Hàn Nghệ liên tục lắc đầu nói: - Không được, không được, không giấu ba vị, thật ra ta chỉ muốn cố hết sức lực yếu kém, nhưng ta không ngờ rằng sẽ dẫn đến tác dụng ngược lớn như vậy, tình hình bên ngoài, trong lòng ta cũng rất sợ, bây giờ bản thân ta còn khó bảo vệ, lỡ như có người nhân cơ hội đối phó với ta, vậy thì ta không thể bù đắp nổi, ta chẳng qua chỉ là một nông dân, những nho sinh bên ngoài thông minh hơn ta gấp mấy trăm lần, Nho gia đại sự này, ta tham gia không được thì ta sẽ không miễn cưỡng, đâu phải thiếu ta rồi thì Nho gia sẽ không ổn.
.Thôi Tư khoát tay, nói: - Lời này sai rồi a! Các nho sinh bên ngoài cũng là đã hiểu lầm ngươi mới kích động như vậy, chuyện này giải thích rõ ràng là được, ngươi không cần phải sợ, nho sinh chúng ta hiểu lễ nghĩa, minh thị phi, tâm hoài nhân thiện, là người giao tiếp rất tốt.
.Hàn Nghệ thở dài: - Đương nhiên ta biết điều này, nhưng một nông dân như ta đi giải thích với bọn họ, bọn sẽ không nghe a!
.Lư Thu Tử cười ha hả nói: - Chuyện này đơn giản, chúng ta đi giải thích giúp ngươi một chút là được rồi.
.Ba người bọn họ đức cao vọng trọng, có danh vọng cực cao trong xã hội, trong Nho gia, bọn họ nói một câu, còn có tác dụng hơn lời của hoàng đế một chút.
.Nói như vậy, các ông còn dễ lừa hơn con cháu của các ông nhiều. Hàn Nghệ thụ sủng nhược kinh, nói: - Vậy thì không dám đâu, Hàn Nghệ ta có tài đức gì, đâu dám làm phiền ba vị trưởng bối!
.Trịnh Bá Ngung cười ha hả nói:
.- Không sao, không sao, một tên tiểu tử ngươi đã muốn bỏ ra một phần sức lực vì Nho gia, trong lòng chúng ta thực sự là xấu hổ, theo lý thì nên ủng hộ ngươi.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ đột nhiên đi đến, nói: - Tiểu Nghệ ca, Tống Quốc Công đến. Cha vợ của ta! Hàn Nghệ đứng phắt dậy, vốn định đích thân đi nghênh đón, nhưng lại nhớ lúc nãy ba người bọn họ đến, mình cũng không đích thân đi nghênh đón, nịnh bợ lộ liễu như vậy cũng không tốt lắm, vì thế nói: - Mau mau mời vào.
.Trịnh, Lư, Thôi ba người thấy vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, chuyện này còn kinh động đến cả Tống Quốc Công à! Một lát sau, chỉ thấy Tiêu Nhuệ đi vào, nhưng bên cạnh ông ta còn có một vị tăng nhân mày trắng đi theo, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặt mũi hiền từ, vẻ mặt thương tang, người mặc tăng phục giản dị.
.Tiêu Nhuệ vào đại sảnh, chợt thấy đám người Trịnh Bá Ngung, ai ôi một tiếng, chắp tay nói: - Ba vị tiền bối cũng ở đây a! Tiêu Nhuệ dầu gì cũng là quốc công, nhìn thấy ba người bọn họ cũng phải cung kính hữu lễ, có thể uy vọng của ba người bọn họ. Trịnh Bá Ngung vuốt râu cười: - Tống Quốc Công đã lâu không gặp rồi. Ánh mắt chợt thấy vị tăng nhân kia, đều giật mình, vội vàng hành lễ phật, nói: - Đại sư, đã lâu không gặp.
.Tăng nhân kia đáp lại phật lễ: - Đã lâu không gặp, ba vị thí chủ vẫn còn tinh thần quắc thước, thật là đáng mừng.
.- Đại sư quá khen.
.Ba người này cũng tất cung tất kính.
.Đệt! Tăng nhân này ghê gớm như vậy? Hàn Nghệ thầm cả kinh, tiến lên hành lễ nói: - Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Tống Quốc Công.
.Tiêu Nhuệ hiếu kỳ nói: - Hàn Nghệ, tại sao bên ngoài nhiều nho sinh như vậy?
.- Đây đều là vì một hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã giải thích rõ ràng rồi.
.Hàn Nghệ cũng không nói chi tiết, bởi vì hắn biết Tiêu Nhuệ cũng sẽ không hứng thú với chuyện này. Tiêu Nhuệ lại liếc nhìn đám người Trịnh Bá Ngung, trong lòng lại có chút tò mò, nhưng ông ta trời sinh tính không màng danh lợi, đối với việc phân tranh, thực sự là không hứng thú, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, vội hướng tay sang vị cao tăng bên cạnh, nói: - Hàn Nghệ, hôm nat ta giới thiệu với ngươi một vị đại sư, vị cao tăng này chính là đại sư Huyền Trang đi Tây Phương lấy kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận