Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1352: Kết cục tất thắng

.Cái gì gọi là lấy đức thu phục người?
.Đây là lấy đức thu phục người.
.Bọn sĩ tộc ngạo mạn, cuối cùng cũng cúi thấp cái đầu cao quý của bọn họ xuống.
.Lần này, bọn họ đã thật sự phục rồi.
.Từ phương pháp giáo dục, đến quan niệm giáo dục, bọn họ đều hoàn toàn thất bại, hơn nữa sự thực ở ngay trước mắt, cũng không dễ để bọn họ phản bác.
.Không quá lâu, bài thi của một bộ phận học sinh ở Học viện Chiêu Nghi và Học viện Sĩ Tộc được đưa đến. Mỗi người đều đang xát muối lên vết thương của Học viện Sĩ Tộc. Bởi vì liên quan đến bài thi của Học viện Sĩ tộc, hầu như mỗi người chỉ liếc xem một cái, cũng xác thực là không có gì có thể xem. Ngược lại là bài thi của Học viện Chiêu Nghi tràn đầy thú vị, nhất là đề bài cuối cùng. Đây là đề bài phát huy năng lực tưởng tượng, đáp án đều không giống nhau. Hơn nữa, tư tưởng của học sinh cũng như ngựa thần bay, xem cũng rất thú vị.
.Ngay cả Lý Hoằng cũng làm ra vẻ, cầm lấy một vài bài thi, đem so sánh với bài thi của mình.
.Nhưng mà có rất nhiều người đang học tập. Tại sao Học viện Chiêu Nghi lại có thể đạt được thành công như vậy? Một năm mà có thể bỏ xa Học viện Sĩ Tộc ở phía sau lưng, đây quả thựclà kỳ tích, phải biết là sĩ tộc đã lũng đoạn văn hóa mấy trăm năm rồi đấy nhá.
.Tuy nhiên có một điểm, bên Học viện Chiêu Nghi hoàn toàn thất bại, chính là viết chữ.
.Bài thi của Học viện Sĩ Tộc đều vô cùng sạch sẽ ngay ngắn, chữ viết cũng đẹp hơn nhiều so với Hàn Nghệ. Điều này lẽ ra có thể giúp đỡ Học viện Sĩ Tộc gỡ lại một bàn, nhưng mà điều khiến người ta buồn bực đó là, Học viện Chiêu Nghi không dùng bút lông để viết chữ mà là dùng bút than, nếu so sánh thì cũng không biết so sánh như thế nào? Nếu muốn so sánh sẽ càng mất mặt. Tại sao Học viện Chiêu Nghi thống nhất dùng bút than, không phải chính là vì bút lông rất đắt sao? Học viện mà ngay cả bút cũng không dùng nổi, bọn ngươi đã không qua nổi, các ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc tới sao?
.Đồng thời, việc này cũng đem đến cho Lý Trị rất nhiều gợi ý. Giáo dục và lựa chọn nhân tài cho triều đình, cùng với sự an ninh của xã hội, đây là vấn đề mà quân chủ của các triều đại không tránh khỏi. Nhưng mà sự thành công của Học viện Chiêu Nghi cũng khiến cho Lý Trị có lĩnh ngộ mới đối với giáo dục. Nhưng mà y cũng không triển khai thảo luận quá nhiều về việc này. Y cảm thấy sự phát triển từ từ như vậy có thể để cho y có nhiều chỗ trống để suy nghĩ, nếu như triều đình tiếp tay, nếu như xảy ra sai lầm gì, có thể sẽ dẫn đến ảnh hưởng rất lớn. Cho tư nhân đi làm, phát triển nhanh hơn nữa cũng chỉ là nhanh như thế thôi, vả lại còn có chỗ để vãn hồi.
.- Khanh đây là có chuẩn bị mà đến?
.Võ Mị Nương cầm một bài thi, đến bên cạnh Hàn Nghệ, bất động thanh sắc nói.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, nói: - Thực sự là không thể giấu được hoàng hậu điều gì.
.Võ Mị Nương nói: - Sự tranh đấu của Học viện Chiêu Nghi và Học viện Sĩ Tộc vẫn luôn âm thầm tiến hành, ai cũng đều biết. Nhưng mà ta không có nghĩ đến khanh sẽ làm lớn như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thần chỉ hy vọng càng nhiều người biết kết quả này hơn.
.- Chỉ có vậy thôi sao?
.Võ Mị Nương cười nói: - Lẽ nào khanh không nghĩ đến, hôm nay khanh đã chỉ ra hết những điều không tốt của Học viện Sĩ Tộc, một khi bọn họ hoàn hồn, dựa vào nhân lực vật lực của bọn họ, rất nhanh sẽ có thể đuổi kịp Học viện Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bọn họ nghĩ muốn theo kịp chúng ta, vậy thì bắt buộc phải học theo lối giáo dục của chúng ta. Nếu như vậy thì hai bên có gì khác biệt chứ? Nhưng mà nếu bọn họ không học, bọn họ sẽ bị bọn ta bỏ xa phía sau lưng. Kỳ thực, bọn họ muốn đuổi kịp chúng ta, cũng không phải là một chuyện dễ, bởi vì bọn họ có quá nhiều thứ cố kỵ, mà Học viện Chiêu Nghi của chúng ta có thể làm được mọi thứ đều xuất phát từ bọn trẻ.
.- Thì ra là vậy.
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng gật đầu.
.Tại sao cảm giác siêu việt của sĩ tộc mạnh như vậy? Chính vì nội tình thâm hậu của bọn họ. Nếu như họ học theo Học viện Chiêu Nghi, vậy thì có gì khác biệt so với dân chúng? Nếu như giậm chân tại chỗ, vậy thì bọn họ sẽ chết càng thảm hơn.
.Đây là một kết cục tất thắng mà Hàn Nghệ thiết kế.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, vi thần làm như vậy, còn có một nguyên nhân.
.- Nguyên nhân gì?
.- Thần dự định mở Học viện Chiêu Nghi thu học phí.
.Võ Mị Nương nghe xong nhăn mày nói: - Vấn đề này ta cũng có nghĩ qua. Lúc đầu chúng ta tuyên truyền về Học viện Chiêu Nghi cũng không có nói như vậy. Một khi áp dụng chế độ thu phí, vậy thì có thể tổn hại đến danh dự của Học viện Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vậy, vi thần mới làm như vậy. Vi thần tin rằng, qua hôm nay, nhất định sẽ có nhiều người hy vọng con của họ được học ở Học viện Chiêu Nghi. Lý do giống với việc áp dụng chế độ thu phí của Học viện quân sự và Trại huấn luyện hoàng giatrước đó. Hơn nữa, miễn phí không phải là chuyện đương nhiên, miễn phí là xuất phát tấm lòng mẹ hiền của hoàng hậu, là nhắm vào những đứa trẻ không đóng nổi học phí. Điểm này mãi mãi không thay đổi. Nhưng mà đối với nhưng gia đình chi trả được học phí, nếu như áp dụng nhập học miễn phí, như vậy ngược lại có chút đi ngược với tâm nguyện ban đầu của Học viện Chiêu Nghi. Chúng ta không thể lấy tiền quyên góp của mọi người đi phục vụ cho những người giàu đó, nhưng không nhận bọn họ, dường như lại đi ngược lại nguyện ước ban đầu của giáo dục, bởi vậy xây dựng một số học viện thu phí là xu thế tất yếu, và còn có thể thu được lợi nhuận từ những học viện này, để trợ cấp cho con nhà nghèo, ít nhất có thể để chúng dùng được bút lông.
.Võ Mị Nương nghe thấy vậy mỉm cười, nói: - Ta cho rằng là khanh cố ý không cho bọn chúng dùng bút lông.
.- Thần cũng không phủ nhận chuyện này. Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Võ Mị Nương mím môi cười.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài việc này ra, một khi con cái của quý tộc và con cái của gia đình nghèo khó học hành đều giống nhau. Chỉ là bọn họ phải xuất sắc hơn một chút, vậy thì cũng có thể rút ngắn khoảng cách giữa sĩ thứ.
.- Thông minh a.
.Võ Mị Nương nghe được trong mắt sáng ngời, cười nói: - Chuyện khanh suy nghĩ, mãi mãi đều có thể nghĩ một cách thấu đáo như vậy.
.Hàn Nghệ đáp: - Hoàng hậu quá khen rồi, đây chỉ là do thói quen của thương nhân, tận dụng triệt để giá trị của mỗi một hạt gạo.
.Võ Mị Nương cười khúc khích nói: - Được rồi, cứ làm theo lời khanh nói đi.
.Hàn Nghệ đáp: - Vi thần cho rằng hay là đợi các vị phu nhân đó đến xin hoàng hậu giúp đỡ trước rồi nói tiếp.
.Võ Mị Nương sửng sốt, liếc xéo Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy người này mãi mãi vẫn suy nghĩ chu toàn như vậy.
.Đột nhiên Hàn Nghệ nhìn thấy Lý Trị và Thôi Tập Nhận đi dạo trên hành lang, ngay cả Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ đều không có bên cạnh, hơi nhíu mày. Ai ôi, làm sao ta lại quên chuyện này rồi.
.Tối đó, Lý Trị lại thiết yến đãi các vị đại thần và người nhà của họ. Sau khi kết thúc, mọi người liền ra về, do Hành Cung của Khúc Giang Trì có lối đi trực tiếp thông đến trong thành.
.Sau khi Hàn Nghệ vào bên trong thành, ngược lại cũng không có gấp gáp trở về, mà đứng bên đường nhắm mắt dưỡng thần.
.- Ngươi đang đợi ta nói tiếng cảm ơn ngươi sao? Một bóng người bước tới, chính là Thôi Tập Nhận.
.Hàn Nghệ mở mắt ra, cười nói: - Ta không thèm lời cảm ơn của ngươi, hơn nữa ta biết ngươi cũng sẽ không cảm ơn ta. Ngươi không phải là đức hạnh này sao? Lợi dụng thành quả thắng lợi của người khác để đạt được mục đích của chính mình.
.Thôi Tập Nhận cười lạnh một tiếng nói: - Ngươi cũng đừng nói mình quá cao thượng như vậy, ta không cảm tạ ngươi, là do mọi người đều có nhu cầu của mình, ai cũng không nợ ai.
.- Nếu như đã nói như vậy rồi, hay là chúng ta nói chuyện chính sự đi.
.Hàn Nghệ nói: - Tin tưởng bệ hạ đã nói với ngươi rồi, về chuyện xây dựng bến tàu ở khu vực Bồng Lai Sơn Đông.
.Thôi Tập Nhận gật đầu.
.Đợi đến khi Hàn Nghệ trở lại Tiêu phủ, đã là canh ba rồi.
.- Phu quân, sao giờ này chàng mới trở về vậy?
.Hàn Nghệ vừa vào cửa, đã nhìn thấy Tiêu Vô Y lên đón, hắn vội vàng đáp: - Ai ôi, sao nàng không nghỉ ngơi. Hiện giờ nàng đã mang thai, phải chú ý nghỉ ngơi chứ.
.Tiêu Vô Y nói: - Nếu chàng không trở về, ta ngủ thế nào được?
.Choáng! Lúc tạo người, cũng không thấy nàng kích động như vậy. Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự xin lỗi, lúc nãy bệ hạ có chút chuyện giao phó cho ta, cũng vì vậy mà trở về muộn.
.Tiêu Vô Y chờ mong nói: - Tình hình hôm nay như thế nào? Lúc nãy Phi Tuyết đến đây, nói là bệ hạ còn điều bài thi qua đó nữa.
.- Vào phòng rồi nói sau.
.Hàn Nghệ dỗ dành Tiêu Vô Y trở vô trong phòng, mới đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nói cho Tiêu Vô Y biết.
.- Tốt. Cuối cùng cũng đã khiến những lão già đó biết sự lợi hại của chúng ta rồi. Thật sự không dễ dàng mà. Tiêu Vô Y nghe mà lệ nóng lưng tròng.
.Hàn Nghệ rất ít khi thấy Tiêu Vô Y kích động như vậy. Phải biết rằng nước mắt của Tiêu Vô Y còn đáng tiền hơn nước mắt của hắn một chút nữa. Oa một tiếng nói: - Phu nhân, nàng không cần phải như vậy chứ?
.Phải biết rằng lúc trước Tiêu Vô Y bị những trưởng bối đó chèn ép, bởi vì những chuyện nàng làm, người trẻ tuổi không để ý quá nhiều, bình thường đều là trưởng bối nhìn không được, nhất là sĩ tộc Sơn Đông. Thậm chí nói Thôi đại tỷ chính là bị bọn họ làm hư. Hiện giờ cuối cùng đã khiến bọn họ té một cú đau đớn, đương nhiên nàng vui vẻ rồi. Trên miệng lại nói: - Đây là do ta quá tức giận mà.
.- Giải thích như thế nào?
.- Chàng nên đưa ta đi theo.
.Tiêu Vô Y cũng không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ làm lớn như vậy, vậy mà mình không có mặt ở đó, chỉ sợ phải hối hận suốt đời mất.
.- Nếu như nàng có ở đó, tâm tư của ta đều để ở trên người nàng, làm sao còn có thể tạo ra một ngày hoàn mỹ như vậy. Hàn Nghệ ôm nàng vào lòng, lại nói: - Nhưng mà phu nhân yên tâm, chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nàng nên hiểu phu quân của nàng, kịch hay vẫn còn ở phía sau. Rất nhanh, chuyện này sẽ truyền ra khắp Trường An, thậm chí là ở Lạc Dương, đó mới là màn kịch hay.
.Hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, để đạt được cái gì? Không phải chính là muốn để cho người người đều biết rằng, Học viện Chiêu Nghi thắng Học viện Sĩ Tộc sao. Năm đó hai bên học viện thi đấu giáo dục, thật là giương cung bạt kiếm, náo loạn không nhỏ. Hiện giờ cuối cùng cũng có kết quả rồi, làm sao mà Hàn Nghệ có thể bỏ qua cơ hội này được chứ?
.Ngay ngày thứ hai, tin tức liền lập tức truyền đi khắp Trường An.
.Đám dân chúng nghe được đều trợn tròn mắt.
.Con nhà chúng ta, vậy mà lại thắng những đứa trẻ nhà quý tộc, việc này làm sao có thể?
.Nhưng mà vì hoàng đế, hoàng hậu đều là nhân chứng, vì vậy tin tức này tuyết đối chính xác vô cùng.
.Là không thể nghi ngờ.
.Việc này đối với tầng lớp sĩ tộc mà nói, quả thật là một đả kích trí mạng.
.Sĩ tộc dựa vào chính là ưu thế nội tình, đứng vững trên thế gian, vì vậy điều này khiến cho dân chúng đương đại liền hình thành một khái niệm thâm căn cố đế, đó chính là những đứa trẻ con nhà bình thường, về mặt học hành là không có khả năng thắng được những đứa trẻ con của nhà sĩ tộc. Không phải nói chúng ta không học, mà là bẩm sinh không có thông minh như bọn họ. Chúng ta chính là ngu ngốc, bọn họ chính là thông minh, chúng ta ắt hẳn là kém hơn so với bọn họ.
.Vì vậy, một trận thi đấu cuối học kỳ này liền thay đổi quan niệm này.
.Dân chúng hoàn toàn tỉnh ngộ. Không phải chúng ta không đủ thông minh, chỉ cần cho chúng ta học tập, chúng ta cũng có thể thắng những đứa trẻ con nhà sĩ tộc. Sĩ tộc không phải là không thể vượt qua được.
.Bởi vậy câu thơ sốt dẻo nhất của ngày hôm nay, chính là Hàn Nghệ copy được: Trời sinh ta ra ắt có chỗ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận