Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 561.2: Tìm tìm kiếm kiếm

.- Hàn Nghệ, ngươi bây giờ là người có gia đình nha! Ôi thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dơì mà! Không không không, ta chỉ là muốn chứng minh một chút, ta vẫn có thể phong độ như trước, chỉ là ta không muốn làm mà thôi, đây chẳng qua là một loại thử nghiệm mà thôi!
.Hàn Nghệ một thân một mình đi cạnh bờ sông, vừa đi vừa thở ngắn than dài. Lúc nãy hắn vừa chuẩn bị bước lên thuyền, liền quyết định ngừng lại, nếu chẳng may lên thuyền đi theo mấy nàng kia..., thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
.Dù là như vậy, hắn còn là vô cùng căm tức bản thân. Hắn đọc bài thơ kia rõ ràng là có mục đích riêng, hơn nữa hắn quả thật cũng muốn lên thuyền đi chơi, Thế nhưng vấn đề là hắn rõ ràng là người đã có gia đình, nhận ra điều này khiến hắn rất là buồn bực.
.Kỳ thật bản tính của hắn vẫn là khá phong lưu, cũng giống như phụ thân của hắn vậy, điều này khiến hắn rất là mâu thuẫn. Hắn vốn cực kỳ oán hận phụ thân của mình, đặc biệt là thói trăng hoa của ông ta, thế mà về điểm này hắn lại cực kỳ giống cha mình. Cho nên lúc trước hắn mới chọn lựa không lập gia đình, như vậy mới có thể vẹn toàn đôi bên. Thế nhưng từ khi hắn đi tới Đường triều, không hiểu sao lại thành gia lập thất, trong khi giãy chết đã vô tình yêu Tiêu Vô Y.
.Nguyên bản hắn vốn cho rằng mình có thể bỏ được thói quen cũ này, không ngờ mới rồi hắn lại suýt nữa ngựa quen đường cũ, điều này làm cho hắn có chút mờ mịt.
.Dù sao đêm nay khắp nơi đều lộ ra dụ hoặc.
.Đi được chốc lát, Hàn Nghệ lại gặp phải Lạp Mỗ Hi Đức. Người này thì càng thêm trực tiếp rồi, kéo thẳng hắn vào trong phòng, kêu lên hai cô bé Ba Tư thân hình cao lớn, ngực tấn công mông phòng thủ, nói chung là cái gì cũng lớn. Hai nàng này vừa lên liền trái phải giáp công Hàn Nghệ, khiến cho hắn thiếu chút nữa liền không nhịn nổi. Tuy đã trái ôm phải ấp được một lúc, nhưng cuối cùng cũng không biết tìm đâu ra một cái áo khoác, khoác lên người một cô bé Ba Tư, nói ra một câu khiến cho Lạp Mỗ Hi Đức mém chút nữa thì nghẹn chết: - Vị tỷ tỷ này, thời tiết lạnh như thế, phải mặc nhiều một chút, cẩn thận không lại bị cảm.
.Đêm đã khuya.
.Hàn Nghệ mang theo một thân dục hoả tìm tìm kiếm kiếm, nhưng đáng tiếc cũng không phát hiện ra thân ảnh của Tiêu Vô Y. Nghĩ thầm có lẽ nàng đã đi tham gia thịnh yến trong cung hoặc là tụ hội của đám quý tộc rồi, làm sao có thể đi dạo lung tung bên ngoài được, cuối cùng hắn cũng đành buông xuôi. Với cái tình trạng này của hắn, nếu bị người kéo vào nơi phấn hồng, chỉ sợ rất khó thoát ra nổi, dù sao lúc này nam nhân là vô cùng kích động đấy.
.- Có phải Hàn Nghệ đấy không?
.Chợt nghe thấy tiếng người hô lên.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: - Dương nhị công tử.
.Dương Triển Phi bước nhanh tới, nói: - Hàn Nghệ, ngươi có nhìn thấy Phi Tuyết đâu không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: - Không có nha! Ta làm sao biết nàng đi đâu được?
.Dương Triển Phi nói: - Chuyện này cũng là do Tiểu Mông mà ra, lúc trước ta gặp phải mấy vị lão hữu, liền tách ra với Phi Tuyết và Tiểu Mông. Kết quả tiểu tử kia ham chơi, liền Phi Tuyết lạc mất lúc nào cũng không biết.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Bây giờ sắc trời cũng đã muộn rồi.
.Dương Triển Phi nói:
.- Đúng đấy! Thật sự làm ta lo muốn chết.
.Hàn Nghệ nói: - Trước tiên đừng có gấp gáp, chúng ta cứ phân ra đi tìm xem sao.
.Dương Triển Phi gật gật đầu
.Một thiếu nữ tay cầm một chiếc đèn lờng, cô đơn tiêu sái đi trên đường phố. Giữa dòng người hối hả, hoan thanh tiếu ngữ khắp nơi, thiếu nữ bất tri bất giác đã đi tới bờ sông. Nhìn dòng nước sông nhu hoà, trên khuôn mặt thanh xuân dào dạt của nàng chậm rãi lộ ra một tia sầu bi không phù hợp với tuổi tác chút nào.
.- Mấy ngày nữa, ta phải theo phụ thân về Dương Châu, cũng không biết sau này còn có cơ hội tái kiến hắn hay không nữa? Hoặc có khi đến khi gặp lại hắn, ta cũng đã lập gia đình rồi. Ta vốn chỉ muốn nhìn thêm hắn vài lần, nói thêm vài câu với hắn, không thể ngờ được lại còn khó khăn đến thế.
.Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, thầm thì oán giận với mặt sông, hốc mắt cũng đã có chút hồng nhuận. Bỗng nhiên quanh thân có chút tăm tối, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vầng trăng treo trên đầu cả đêm kia, nay đột nhiên lại bị một tầng mây đen che khuất. Theo một trận gió đêm thổi tới, khiến cho ngọn đèn lồng trên tay nàng lung la lung lay, ánh nến bên trong lúc chớp lúc tắt, nhưng thuỷ chung vẫn không chịu tiêu tán.
.Lại nghe bên cạnh có người nói: - Trời hình như sắp mưa rồi thì phải.
.- Chúng ta mau mau đi thôi.
.Nàng lộ ra chút oán giận xen lẫn quật cường nhìn lên bầu trời đêm, đến khi cúi đầu xuống, trong mắt chỉ còn vẻ thất vọng, sâu kín thở dài, cất bước ly khai bờ sông.
.Thế nhưng đi trong chốc lát, bầu trời đột nhiên lại bay xuống vài giọt mưa, cũng chỉ là một cơn mưa xuân nho nhỏ.
.Trên đường dòng người qua lại càng nhanh hơn.
.Riêng nàng lại dừng bước nhìn trời, vươn lên cánh tay trắng nõn, muốn thử đón giọt mưa rơi.
.Đột nhiên, trên đầu lại bung ra một chiếc dù, nàng hơi kinh hãi, quay đầu nhìn lại, liền kêu lên kinh ngạc.
.- Trời mưa thế này, sao không mau về nhà còn đừng đây làm gì?
.Nam tử bung dù chình là Hàn Nghệ.
.Mà thiếu nữ này đúng là Dương Phi Tuyết, nàng vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, trong mắt liền tràn đầy vui sướng, thầm nói: - Trận mưa này tới thật sự rất đúng lúc.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Cô nói cái gì?
.Dương Phi Tuyết nhè nhẹ lay động vầng trán, nói: - Ta là nói bây giờ trời tối như vậy, nếu đi quá nhanh, không cẩn thận sẽ bị ngã. Dù sao bây giờ chạy về nhà cũng không còn kịp rồi, nhỡ đâu lại ngã ra thì khổ, tốt nhất cứ chậm rãi mà đi, ít nhất cũng không bị ngã.
.- Ôi!
.Nàng vừa dứt lời, chợt nghe được cách đó không xa có người kêu lên..
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: - Ngươi thấy ta nói đúng không?
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Được rồi! Coi như cô nói có đạo lý. Nhưng bây giờ đêm hôm khuya khoắt. Một cô gái như cô đi một mình là vô cùng nguy hiểm đấy.
.Dương Phi Tuyết cười nói: - Ngươi cũng đừng coi khinh ta, ta từ nhỏ đã cùng cha ta học tập võ nghệ, ngươi chỉ sợ cũng không phải đối thủ của ta.
.- Vậy sao?
.- Muốn tỷ thí không?
.- Thôi đi.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Nhưng cô có biết là làm cho nhị ca của cô rất lo lắng không?
.Dương Phi Tuyết nghiêng đầu, nhẹ nhàng thở dài nói: - Xem ra lại tránh không khỏi bị nhị ca và phụ thân răn dạy một phen rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Đi thôi, ta đưa cô về nhà.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu. Hai người sóng vai hướng Quan Quốc Công phủ đi đến.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Thiếu chút nữa quên mất, đèn lồng của cô nhìn rất đẹp.
.- Ngươi thích nó à? Vậy ta tặng nó cho ngươi đấy.
.Dương Phi Tuyết đem đèn lồng đưa tới, trong đôi mắt đẹp lại chợt loé ra chút ánh sáng.
.- Tặng cho ta? Hàn Nghệ sửng sốt.
.- Đúng đấy! Ta cầm theo cả buổi tối, đau hết cả tay rồi.
.Dương Phi Tuyết hơi hơi đỏ mặt nói.
.- Hiểu rồi!
.Hàn Nghệ đưa tay tiếp nhận, cô nàng này cũng đúng là thẳng thắn mà.
.Dương Phi Tuyết xoay xoay cổ tay, nói: - Đúng rồi, mấy ngày hôm nay ngươi đi đâu thế?
.Hàn Nghệ đáp: - Có mấy chuyện buôn bán cần bàn bạc.
.Dương Phi Tuyết hơi lộ ra chút oán giận nói: - Tết nhất thế này mà còn ham buôn bán làm gì, ngươi không sợ mệt chết à?
.Hàn Nghệ đáp: - Cũng không có cách nào mà, ta còn phải nuôi mấy trăm người đấy.
.- Nói thế cũng đúng.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, nói.
.Hàn Nghệ lại hỏi:
.- Nghe nói cô đến tìm ta, có chuyện gì thế?
.Dương Phi Tuyết đáp: - Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn mời ngươi cùng đi hội chùa. Đáng tiếc ngươi lại không có ở nhà.
.Hàn Nghệ nói: - Thật sự là đáng tiếc, để lần sau vậy.
.- Lần sau?
.Dương Phi Tuyết đột nhiên lộ ra vẻ ảm đạm.
.Đúng lúc này, phía trước chợt truyền đến tiếng người hô: - Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Dương Triển Phi đang dẫn theo hai tuỳ tùng vội vàng chạy tới.
.- Phi Tuyết, muội... !
.Dương Triển Phi vừa tiến đền, liền chuẩn bị mở miệng giáo huấn. Thế nhưng Dương Phi Tuyết đã dành nói trước: - Nhị ca, việc này huynh cũng không thể trách muội, tất cả đều tại Tiểu Mông, là nó không để ý đến muội.
.- Muội!
.Dương Phi Tuyết lại tiếp tục ngắt lời, quay về Hàn Nghệ hỏi: - Hàn Nghệ, ngươi nói có đúng không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Rất có lý, tuyệt đối đều là do Tiểu Mông.
.Dương Triển Phi nghe thế liền cảm thấy buồn cười, đành nói: - Hai người các ngươi tự đi mà tranh cãi với Tiểu Mông ấy, chính miệng nó nói là do muội tự ý bỏ đi. Nói xong lại quay sang nhìn Hàn Nghệ mới nói tiếp:
.- Hàn Nghệ, lại làm phiền đến ngươi rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiện tay mà thôi, không cân phai như thế. Lệnh muội đã tìm được rồi, vậy ta xin cáo từ trước.
.Dương Triển Phi nói: - Trên đường về cẩn thận một chút.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại đem đèn lồng đưa về phía Dương Phi Tuyết, nói: - Của cô này!
.Dương Phi Tuyết lập tức nói: - Đã nói tặng cho ngươi rồi, coi như thù lao chuyện ngươi tìm được ta.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, lập tức cười nói: - Nhớ kỹ, về đến nhà phải giáo huấn Tiểu Mông nặng vào nhé.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười gật đầu.
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ hơi khẽ vuốt cằm, liền xoay người ly khai.
.Dương Phi Tuyết ngơ ngác nhìn bóng lưng của Hàn Nghệ, trong mắt đầy vẻ không muốn.
.- Phi Tuyết!
.Dương Triển Phi lên tiếng kêu gọi, nhưng không thấy Dương Phi Tuyết đáp lại, y bèn vòng sang nhìn kỹ muội muội cùa mình. Khi thấy Dương Phi Tuyết vẫn thẫn thờ nhìn về phía trước, y cũng ngẩng đầu nhìn theo, trong mắt lại lộ ra mấy phần u sầu.
.Tối này thành nam An Bắc môn được phép mở ra, bởi vậy trước cửa thành vẫn là cảnh đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy một vài binh lính giơ đuốc đi tuần, chiếu sáng cho người dân ra vào cổng thành.
.- Cứu mạng! Cứu mạng...
.Bất chợt xa xa có tiếng người kêu cứu vang lên.
.Thủ vệ trưởng lập tức đi ra, nói: - Hình như có ai hô cứu mạng thì phải.
.- Cứu mạng!
.Lại nghe được tiếng người kêu cứu vang lên.
.Một danh binh lính vội vàng nói: - Hình như là từ phía kia truyền sang.
.- Đi, mau qua xem thế nào.
.Thủ vệ trưởng vội vàng dẫn theo bốn tên lính chạy tời.
.Vừa chạy được hơn mười bước, chợt có một tên binh lính chỉ vào bụi cỏ, nói: - Mọi người nhìn kìa!
.Chỉ thấy một người ngã xấp trên bãi cỏ.
.Thủ vệ trưởng vội vàng tiến lên, lật lại người đang nằm. Dưới ánh đuốc chiếu sáng, thủ vệ trưởng lộ ra biểu tình sợ hãi, kêu lên: - Đây không phải là Tưởng Ngự Sử của Ngự Sử Đài à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận