Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1337.1: Chính là muốn hiệu quả này

.Hàn Nghệ hao phí mất cả ngày nghỉ của mình, mới đi dạo hết vùng xưởng ngoại ô một lượt, mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng tham quan ngành sản xuất triều dương, vĩnh viễn là một chuyện làm người ta sung sướng, làm cho nội tâm người ta tràn đầy hy vọng, tràn đầy động lực.
.Xưởng lớn lớn nhỏ nhỏ giống như măng mùa xuân vậy, lặng yên sinh trưởng không một tiếng động.
.Hiện giờ có thể nói như vậy, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều tương quan với hơi thở của nhịp sống đều có xưởng sản xuất ra, điều này cũng tuyên bố hình thức sản xuất gia đình ở Trường An hoàn toàn đi đến diệt vong, đây là điều tất nhiên phải phát sinh, không thể ngăn cản được.
.Dưới sự dẫn dắt của Hàn Nghệ, kinh tế hàng hóa đã bắt đầu có quy mô ở Trường An, nhất là thành công của xưởng may đã dẫn dắt rất nhiều thương nhân, ban đầu xưởng may vô cùng gian nan, gần như đều là lỗ nặng, nhưng mới có vài năm, dân chúng Trường An, dù là quan to hiển quý, hay là người buôn bán nhỏ, trên cơ bản đều không có thói quen may y phục nữa, tối đa cũng chỉ là khâu khâu vá vá, còn lại đều là dùng tiền mua, bởi vậy một hai năm trở lại đây, xưởng may là ngày nào cũng như nhau, không lúc nào là ngừng khuếch đại, đồng thời cũng có thêm nhiều xưởng may xuất hiện hơn.
.Mặt khác, chủ của mấy xưởng này, chỉ có rất ít là đại địa chủ chuyển qua, hơn phân nửa đều là tiểu địa chủ có chút tiền tích góp, có thợ thủ công kỹ thuật, thuộc loại nhân sĩ trung hạ tầng. Đương nhiên, bọn họ có thể phát triển nhanh như vậy, đều là nhờ Kim Hàng hỗ trợ, bởi vậy hiệu quả và lợi ích của Kim Hàng, cũng liên tiếp được nâng lên, thúc đẩy lẫn nhau.
.Mà như những đại địa chủ kia, tư tưởng của bọn họ vô cùng cổ hủ, bọn họ chỉ biết bóc lột và áp bức, bọn họ thậm chí không có khái niệm trả tiền công, họ chỉ biết thu tô kim, vô cùng cứng nhắc vấn đề đó, họ đều cho rằng phát tiền công là một hành vi vô cùng ngu xuẩn, thu tô kim ổn định bao nhiêu, phải biết là trước mắt tiền công còn đang trong thời kỳ thay đổi, bọn họ không muốn thay đổi hình thức, chỉ là có vài đại quý tộc cá biệt thay đổi hình thức theo hướng này, đó cùng bởi vì quan hệ giữa Nguyên gia và Trịnh Thiện Hành. Tô kim: tô thuế bằng vàng. Tô thuế thời phong kiến có thể là thóc lúa, tiền, vàng, muốiv.v
.Nhưng mà, những người này là may mắn, bởi vì họn họ đều sống dưới ánh bình minh, chứ không phải lúc hoàng hôn, chỉ cần bản thân bọn họ không phạm phải điều ngốc nghếch, không bao lâu nữa, họ cũng sẽ giống như Đào Thổ, trở thành một đại phú thương.
.Có lẽ không bao lâu nữa, một nhóm người này sẽ trở thành quý tộc mới của Đường triều.
.Nhưng Hàn Nghệ lại không có công phu chú ý những thứ này, mục đích chủ yếu của hắn trong chuyến đi này vẫn là quy hoạch thành trấn.
.Kỳ thực kế hoạch này sớm đã được sắp đặt xong, Hàn Nghệ có thói quen làm việc phải lên kế hoạch ổn định cho mỗi bước đi của mình, cứ như vậy, mặc dù xuất hiện biến số, hắn cũng có thể xoay chuyển, không đến mức tay chân luống cuống.
.Hắn dự định xây dựng thành trấn thương nghiệp lấy nhà nghỉ là chính ở tây ngoại ô, bởi vì hiện giờ ngoại thương vẫn lui tới ở phía tây, chợ cũng sẽ ở phía tây, cũng không cần vào thành, thương nhân liền trực tiếp ở đây luôn. Mà nam ngoại ô kia là để giải trí, thư nhàn là chủ yếu, bởi vì Khu vui chơi ở đó, đây là đặc sắc chủ yếu của ngoại ô phía nam. Ngoại ô phía tây lại là lấy đường sông làm điểm đặc sắc.
.Hơn nữa, Hàn Nghệ còn định xây dựng hai quảng trường lớn ở nam ngoại ô và tây ngoại ô, chủ yếu chính là thu hút người đến, có người đến sẽ có buôn bán. Chẳng qua, hắn không có kế hoạch làm liền trong một bước, điều đầu tiên vẫn là ký túc xá, đường xá làm chủ, đầu tiên phải để người đến ở. Bước thứ hai, mới là kiến thiết quảng trường thương nghiệp và phố thương nghiệp.
.Đây là một công trình to lớn, đồng thời cũng sẽ sáng tạo rất nhiều cương vị nghề nghiệp.
.Đoàn hội xây dựng, Hàn Nghệ thực không lo lắng đông người, chỉ sợ không có ai, bởi vì tương lai còn phải xuôi nam, lên bắc, chỗ cần dùng người rất nhiều.
.Nhưng hắn chỉ là tổng thiết kế mà thôi, sau khi thiết kế xong, thì ném mọi thứ cho Tang Mộc, tối đa hắn cũng chỉ là thỉnh thoảng đến xem tiến độ.
.Phượng Phi Lâu.
.Đèn đuốc sáng trưng, thành viên cốt cán của Phượng Phi Lâu gần như đều đến đông đủ, ngồi ở hai bên đại sảnh, Hàn Nghệ, Lưu Nga ngồi ở chính giữa, hai người đứng ở giữa, chính là Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du, nhìn qua có chút giống với tam ti hội thẩm.
.- Tiểu Tiểu Nghệ ca! Xin xin lỗi!
.Đỗ Tổ Hoa từ trước tới nay mồm miệng lanh lợi, vào thời khắc này, cũng không khỏi trở nên lắp bắp, cúi thấp đầu, dường như thẹn với mọi người vậy. Từ Du Du cũng không khá hơn chút nào.
.Hàn Nghệ nhíu mày nói: - Đây là chủ ý của ai?
.- Là đệ!
.Đỗ Tổ Hoa giơ tay lên.
.Từ Du Du vội vàng nói: - Là chủ ý chúng ta cùng nghĩ ra.
.- Ôi chao! Tình cảm không tệ a! Hàn Nghệ nói.
.Từ Du Du lập tức cả mặt đỏ lựng, lạicúi đầu xuống.
.Hàn Nghệ hừ nhẹ nói: - Ta còn không hiểu các ngươi sao, chủ ý này đích thị là Hoa Tử nghĩ ra.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Tiểu Nghệ ca nói đúng, đây là đệ nghĩ ra đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi thừa nhận là tốt rồi, vậy ngươi nói việc này nên tính sao giờ?
.Đỗ Tổ Hoa lau nước mắt nói: - Là đệ có lỗi với Tiểu Nghệ ca, đệ không nên phản bội Tiểu Nghệ ca, đệ chỉ cần Tiểu Nghệ ca đừng đuổi đệ ra khỏi Phượng Phi Lâu, muốn đánh muốn phạt, đệ đều nguyện ý.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi đừng ở đây giả vợ giả vịt nữa, hiện tại ngươi có tiền như vậy, ta đuổi ngươi đi, ngươi có đói chết được đâu.
.Đỗ Tổ Hoa vừa nghe liền luống cuống: - Tiểu Nghệ ca, huynh ngàn vạn lần đừng đuổi đệ ra ngoài, đệ đã sớm coi Phượng Phi Lâu như nhà của chúng ta, đệ làm chút buôn bán này, chỉ là muốn tìm chút việc để làm, không muốn ngồi ở đây hết ăn lại nằm, không phải đệ cố tình giấu giếm huynh.
.Từ Du Du cũng khóc ròng nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh cho chúng ta thêm một cơ hội đi.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về phía Hùng Đệ ngồi bên cạnh, nói: - Tiểu Mập, đệ nói việc này nên làm sao?
.Hùng Đệ nghiêm túc suy tư một lát, nói: - Bọn họ buôn bán lời được nhiều tiền vậy, mà vẫn chưa mời khách, cũng quá nhỏ nhen đi, đệ thấy cứ phạt bọn họ mời khách một lần.
.- Chủ ý này của đệ đúng là không tồi. Trong mắt Hàn Nghệ sáng ngời.
.- Thật sao?
.Hùng Đệ cười ha ha.
.Hàn Nghệ nói: - Hoa Tử, Du Du, các ngươi nghe rồi đấy, Tiểu Mập cũng vô cùng bất mãn đối với kiểu im ỉm phát tài này của các ngươi, các ngươi xem xét bữa cơm tối nay đi.
.Đỗ Tổ Hoa ngẩng phắt đầu lên, nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh huynh không đuổi đệ ra khỏi cửa ư.
.- Ha ha!
.Tang Mộc, Lưu Nga, Mộng Nhi bọn họ nhịn lâu như vậy, thực không nhịn được nữa, đều ôm bụng cười ha hả.
.Mộng Đình cười khúc khích nói: - Du Du tỷ, Tiểu Nghệ ca làm vậy với các tỷ, là huynh ấy cố ý dọa mọi người thôi.
.- Hả?
.- Ha ha!
.Từ Du Du không khỏi vừa mừng vừa sợ, hung hăng giậm chân: - Tiểu Nghệ ca, huynh làm ta sợ muốn chết.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đứng dậy, đi về phía trước, nói: - Ai nói ta dọa các người, ta thật sự rất tức giận, chẳng lẽ trong mắt các người, ta chính là người bá đạo như vậy sao? Ngay cả việc này cũng không dám nói cho ta biết, thật là vô lý.
.Đỗ Tổ Hoa lập tức vẻ mặt nhăn nhó nói: - Tiểu Nghệ ca, chúng đệ sai rồi, chúng đệ sai rồi. Trên mặt gã còn rơm rớm nước mắt, nhìn vô cùng buồn cười.
.Hàn Nghệ nói: - Lần đầu ta nhìn thấy tiểu tử ngươi, đã biết tiểu tử ngươi tương lai nhất định sẽ hơn người.
.Đỗ Tổ Hoa ngơ ngẩn nói: - Thật ư?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi còn nhớ lần đầu ta gặp ngươi, ngươi đang làm gì không?
.Đỗ Tổ Hoa nhớ lại một chút, nói: - Ta đang chiếm chỗ, chuẩn bị bán cho những người có tiền.
.- Trên đời này việc buôn bán nào khó làm nhất, chính là loại buôn bán không có vốn này! Có thể thấy được tiểu tử ngươi rất có đầu óc mua bán đấy.
.Hàn Nghệ vỗ vai gã nói: - Cố gắng làm cho tốt, tất cả chúng ta đều ủng hộ các ngươi.
.- Ừ!
.Đỗ Tổ Hoa có được sự đồng tình của Hàn Nghệ, có vẻ cực kỳ hưng phấn, gật đầu một cái thật mạnh mẽ.
.Hàn Nghệ chợt thấy Trà Ngũ đảo mắt vòng vòng, vội nói: - Trà Ngũ, lão nhân gia ngươi đừng suy nghĩ nhiều, thành thật ở lại đây, ta rất cần ngươi.
.Trà Ngũ vừa nghe, trên mắt tỏa ra ánh sáng chói lọi, Tể tướng đương triều rất cần ta, đây là vinh quang cỡ nào cơ chứ!
.- Ha ha!
.Mà Mộng Nhi các nàng lại sớm đã cười rũ ra rồi.
.Tối đó, Hàn Nghệ lại mời mọi người ăn tối, chúc mừng Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du buôn bán càng bán càng chạy, đương nhiên hắn sẽ không để hai người họ mời khách, dù sao kinh doanh vừa mới khởi động, chính là lúc cần tiền, nhưng, hắn cũng sẽ không ném tiền đi ủng hộ bọn họ, bởi vì hắn không có khái niệm này, ngươi muốn buôn bán, vậy tự mình đi vay tiền, nếu ngươi cần tiền, ngươi cứ trực tiếp hỏi ta, hà tất phải đi buôn bán, Tiểu Mập lúc trước cũng dựa vào chút tiền riêng của bản thân để lập nghiệp, ngoại trừ Trần Thạc Chân ra, có rất ít người giơ tay hỏi xin tiền Hàn Nghệ.
.Mọi người lại lập tức bận rộn trở lại, người của Phượng Phi Lâu không có thói quen ngồi đợi ăn đợi uống, nhưng tất cả mọi người vô cùng hưởng thụ không khí yến hội này.
.- Ấy? Sao không thấy Khuynh Thành?
.Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện Cố Khuynh Thành vẫn chưa lộ diện.
.Lưu Nga nhỏ giọng nói: - Hôm qua không phải vừa mới diễn Khuynh thành chi luyến sao, hôm nay tam công tử của Lý Nghĩa Phủ liền tìm tới cửa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận