Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1076.1: Đàm phán cốt ở thời cơ

.- Hả?
.Hàn Nghệ rất kinh ngạc, Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn làm bạn với Lý Tích? Sao có thể như vậy. Kể cả Trưởng Tôn Vô Kỵ ông nguyện ý, Lý Tích cũng không thể nào bằng lòng. Cho dù cả hai cùng nguyện ý, thì cũng chỉ là bề ngoài, giữa hai con người này không thể nào xây dựng được niềm tin, chỉ có thể là kẻ thù.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy cái vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Nghệ, liền khẽ cười nói: - Cũng không phải là lão phu muốn làm bạn với Lý Tích.
.Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào là ta?
.- Đương nhiên là ngươi.
.- Ta và Tư không chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, sao có thể làm bạn được. Hàn Nghệ thấy mừng thầm, ta cũng muốn mà, nhưng vấn đề là ta dựa vào đâu mà có thể làm bạn với Lý Tích, chưa nói tới xuất thân, riêng địa vị, tuổi tác, vinh hiển, đều không ở cùng một đẳng cấp, sự khác biệt không đo nổi nó lớn thế nào, có khi tình yêu ông cháu còn có khả năng hơn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Không phải lão phu bảo ngươi phải làm bạn với Lý Tích, mà là--- vừa rồi lão phu cũng nói rồi, nỗi lo trong lòng Lý Tích, không phải là cho bản thân ông ta, mà là cho con cháu đời sau của ông ta. Thứ mà ông ta sợ hãi nhất có lẽ là sau khi ông ta nhắm mắt xuôi tay, con cháu đời sau của ông ta sẽ lại đi theo con đường cũ của Phòng Di Ái.
.Hàn Nghệ nói: - Ý của Thái úy là bảo ta làm bạn với Lý Tư Văn?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Tại sao Lý Tích lại đồng ý hợp tác xây dựng khu vui chơi với ngươi? Ông ta chẳng có chút hứng thú gì với việc kinh doanh cả, sao có thể giao du bừa với tiểu tử ngươi như vậy? Đây thực ra đều là vì con cháu đời sau của ông ta cả. Bởi vì ông ta đánh giá cao ngươi, vì thế trong việc này vẫn tính lưu một con đường lui. Nếu ngươi thực sự làm nên trò trống, vậy thì mối làm ăn này có thể kiếm chác dài lâu. Thành tựu hiện giờ của ngươi, chắc chắn ông ta cũng vô cùng thích thú. Nếu như ngươi có quan hệ vô cùng mật thiết với Lý gia, vậy thì cùng với đó thế lực của ngươi ngày một lớn, thậm chí còn lớn hơn cả lão phu, vậy thì ông ta sẽ tránh được nỗi lo trong lòng đối với lão phu, chỉ có như vậy, thì trước khi chết, ông ta mới không chơi đòn chí mạng với lão phu.
.Lão nói những điều này chẳng mục đích gì khác là muốn bảo vệ chính mình. Bởi vì ai cũng đều biết rằng Võ Mị Nương bước tiếp theo là muốn trừ khử ông ta, ông ta không thể tiếp tục ngồi đó mà chờ chết được nữa, đòn vừa công vừa thủ này của ông ta là để chuẩn bị thế trận, nhằm sau này có thể hóa giải thế tấn công của Võ Mị Nương.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta hiểu rồi.
.Trong lòng cũng thực sự rất khâm phục Trưởng Tôn Vô Kỵ, thật là đa mưu túc trí. Trưởng Tôn Vô Kỵ xưa nay không bao giờ làm việc theo cảm tính, cho dù là trong tình hình đau buồn và bất lợi thế này, lão vẫn có thể nhẫn nhịn được, tuyệt đối không lập tức áp dụng những thủ đoạn trả thù, mà tính toán cho tương lai 3 năm, 5 năm về sau. Đây chính là ưu điểm, nhưng cũng lại chính là nhược điểm của lão.
.Năm xưa, vào thời khắc mấu chốt phải đối mặt với việc phế Vương lập Võ, lão tỏ ra có phần thiếu quyết đoán, hi vọng dùng phương pháp của lão để kết thúc cuộc tranh đấu, chứ không được quả cảm như Võ Mị Nương. Võ Mị Nương thì cuồng ngạo đấu đá, tới mức đầu óc lão choáng váng. Nếu như lúc đó lão tỏ ra cứng rắn, thì Võ Mị Nương hẳn sẽ thất bại, trong lòng lão cũng hiểu rõ rằng, thất bại năm xưa, là bởi có quá nhiều sai lầm trong phán đoán của lão.
.Đây chính là lí do tại sao trong lòng lão có chút hổ thẹn với đám Chử Toại Lương, Liễu Thích.
.Tuy nhiên, bây giờ thì đã khác, bây giờ lão và Hàn Nghệ đã là một cặp tuyệt phối, lão là một cao thủ đánh cờ, còn Hàn Nghệ lại là quân cờ thông minh nhất, hơn nữa, quân cờ này trắng đen không rõ ràng, ai cũng có thể dùng được, vậy thì đến cuối cùng, trong cả ván cờ, quân cờ này sẽ đóng vai trò quan trọng nhất.
.Tuy nhiên nói lại thì, Võ Mị Nương cũng không phải dạng dễ chơi. Võ Mị Nương từ lâu đã bắt đầu bài binh bố trận để đạp đổ tập đoàn Quan Lũng, không chỉ nhằm tới một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ, nàng ta muốn diệt trừ tận gốc, điều này cũng phù hợp với tính cách của Võ Mị Nương, tuyệt đối không để lưu lại bất kể hậu họa nào.
.Nhưng bất luận thế nào, Hàn Nghệ vẫn ủng hộ kế hoạch của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Bởi vì hắn thực sự không muốn vào lúc nàyhai bên lại tuyên chiến với nhau. Tuy nhiên, Hàn Nghệ cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Một người phải gánh vác hai kế hoạch triệt tiêu lẫn nhau, hắn chỉ có thể thầm thở dài một hơi. Đúng như cái gọi là "ông trời đã giao trọng trách cho người như vậy, trước tiên buộc phải khiến cho tâm chí hắn khổ cực, gân cốt hắn mệt mỏi".
.Đến lúc đó, thực sự có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
.Cũng chính bởi vậy, hắn cảm thấy thời gian dành cho kế hoạch của mình đã ít nay lại càng ít hơn, hiện giờ hắn phải giành giật từng giây từng phút.
.Hàn Nghệ đột nhiên như nhớ ra điều gì, liền hỏi: - Thái úy, ta vẫn còn một câu hỏi muốn thỉnh giáo ngài.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Có phải là liên quan đến Thổ Phiên?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nếu như ngươi hỏi lão phu, lão phu không tán thành bây giờ để xảy ra xung đột với Thổ Phiên. Bởi vì một khi xảy ra, thì chẳng ai có thể làm cho nó dừng lại, đến lúc đó chỉ có lưỡng bại câu thương. Vì thế, giúp bọn họ bình ổn cuộc đấu tranh này là thượng sách. Tuy nhiên, bất luận là Thổ Phiên hay là Thổ Dục Hồn, thì đều là phiên quốc của Đại Đường. Do đó, chúng ta cũng không nên thể hiện yếu đuối quá, cho dù là khuyên giải, chúng ta cũng phải tỏ ra mạnh mẽ chút. Tuy nhiên, ngươi phải cẩn thận với Lộc Đông Tán, lão phu đã không ít lần tiếp xúc với con người này, người này biết tiến biết lui, tài trí xuất chúng, hơn nữa có dã tâm lớn, để đạt được mục đích thì không từ mọi thủ đoạn, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Năm xưa, tiên đế đã rất yêu thích con người này, mấy lần chiêu dụ, nhưng đều bị ông ta khéo léo từ chối.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng. Lời kiến nghị của Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn ngược lại với những gì Lý Tích nói. Không thể nói rằng ai đúng ai sai, chỉ có thể nói rằng, chủ trương chính trị của mỗi người là khác nhau. Tuy nhiên, điều này cũng phản ánh tính phức tạp của việc này, có quá nhiều biến số, bất luận làm thế nào, cũng khó mà dự đoán kết quả.
.Hộ Bộ.
.- Hàn Thị Lang, ta thấy cũng tạm ổn rồi đấy. Trường Vận và Vạn Lý hiện giờ cả ngày tìm ngươi, cứ như sắp phát điên hết cả. Trịnh Thiện Hành nói với Hàn Nghệ.
.Có khoa trương đến vậy không! Mới chỉ được có vài ngày mà! Hàn Nghệ cười nói: - Kì thực ta đang tiết kiệm thời gian, nếu như ngay từ đầu ta đã đàm phán với bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ cò kè mặc cả.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Lẽ nào bây giờ bọn họ không cò kè mặc cả nữa sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bọn họ vẫn muốn, nhưng vấn đề là bọn họ có còn thời gian không?
.Thực ra chính là hắn không còn thời gian, hắn còn phải cân nhắc những chuyện ngoại giao, thực sự là chẳng lấy đâu ra thời gian mà kéo dài với bọn Đậu Hành, cho nên hắn phải chọn một phương thức tiết kiệm thời gian nhất, đó là phương thức hay được sử dụng nhất trong đàm phán, thắng ở thời cơ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thế nhưng bọn ta và phía tập đoàn Quan Trung cũng không đợi được nữa rồi, bọn ta không cần đám người kia ai ai cũng làm ra được thuyền hàng loại nhỏ, thuyền hàng loại lớn, chỉ có thợ của Công Bộ mới làm ra được. Nếu như Công Bộ không thả người, thì bọn họ không thể khởi công.
.Hàn Nghệ nói: - Thế này đi, ngày mai ta sẽ đi gặp bọn họ.
.Đúng vào lúc này, Trương Đại Tượng đi vào nói: - Hàn Thị lang, Dương Tiên Chí đã tìm đủ người rồi.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ nói: - Mau mời bọn họ vào.
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ và Trương Đại Tượng.
.Trương Đại Tượng vội nói: - Ngươi đừng có nhìn ta, ta cũng tình cờ gặp ở bên ngoài thôi.
.- Việc này lát nữa sẽ nói với các ngươi. Hàn Nghệ cười nói.
.Được một lúc, chỉ thấy hơn chục nam nhân trung niên mặc trang phục nông dân đi vào.
.- Tiểu nhân tham kiến Hàn Thị lang!
.Hơn mười người kia sợ hãi rụt rè hành lễ với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các ngươi đừng sợ, ta nghe nói các ngươi đều đã trồng dâu cả mười mấy năm nay.
.Đám người kia gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì các ngươi chắc chắn phải rất hiểu về cây dâu.
.Đám người kia lại gật đầu.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ nói: - Ta hỏi các ngươi mấy điều về cây dâu.
.Tiếp theo đó là hỏi liền mười mấy câu hỏi liên quan đến cây dâu. Đám nông dân kia đều trả lời trôi chảy, điều này đối với bọn họ mà nói, thì chẳng còn gì đơn giản hơn nữa, bọn họ thậm chí còn bởi thế mà cảm thấy thoải mái hơn.
.- Chính là các ngươi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta bây giờ mời các ngươi làm việc, mỗi tháng trả lương một quan tiền, thấy thế nào?
.- Một--- một quan tiền?
.Đám người kia ngẩn người.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.- Vậy không biết Hàn Thị lang muốn tiểu nhân làm gì? Một người đàn ông thật thà hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Đơn giản mà nói, đó là giúp ta xem ở đâu thích hợp trồng dâu.
.- Chỉ--- chỉ có vậy?
.- Không sai! Các ngươi có tự tin sẽ hoàn thành công việc này không?
.- Có có có.
.Đám người này nói rồi cười ngây cả ra, đây rõ ràng là mang tiền đến tặng bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận