Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1128.2: Sức chiến đấu lợi hại

.Lý Trị trừng mắt, đột nhiên mới kịp phản ứng.
.Hóa ra lúc Hiền giả lục viện thành lập, đúng là lúc sĩ thứ đang giương cung bạt kiếm, để nhanh chóng bình ổn trận tranh đấu này, Lý Trị hạ chiếu lệnh vô cùng vội vàng, phê chuẩn cũng rất nhanh, bởi vì khi đó sĩ tộc đã sắp không chống đỡ nổi, cứ kéo dài sẽ bất lợi cho sĩ tộc, lại thêm việc Đường Lâm cũng không phải người của phe Hàn Nghệ, mà là người thuộc phái Trương Tôn Vô Kỵ, nên y đương nhiên sợ Đường Lâm làm khó dễ, bởi vậy đã trực tiếp hạ lệnh cho Hàn Nghệ toàn quyền phụ trách.
.Mặt khác, về Lục viện, cũng không phải dạy học vấn chính thống như Nho, Đạo, Pháp, cũng chỉ có mình Hàn Nghệ hiểu, bởi vậy Hàn Nghệ làm Tổng viện trưởng, vậy nên người phía dưới cũng phải đề bạt đặc biệt, lấy ý kiến của Hàn Nghệ làm chủ, hơn nữa, Hàn Nghệ quả thật có nói muốn đề bạt kỳ năng dị sĩ, bởi vì học sĩ chính phái đều là người của ba phái Nho, Đạo, Pháp, nên chỉ có thể chiêu mộ kỳ năng dị sĩ thôi, lúc ấy Lý Trị cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng hắn.
.Nhưng Lý Trị tuyệt đối không ngờ, kỳ năng dị sĩ mà Hàn Nghệ nói đến, lại là đám nông phu và thợ thủ công này, vào thời điểm này, y cảm thấy mình bị lừa.
.Bởi vì trong lý giải của mọi người, kỳ năng dị sĩ là chỉ cao nhân, giống như Nguyên Ưng, Thôi Bình Trọng vừa biến thái lại không phải là người trong quan trường mới được gọi là kỳ năng dị sĩ, thuộc vào phạm vi của kiểu thiên tài không chính thống, không thì dầu gì cũng phải là đạo sĩ, hòa thượng, chứ ngươi đưa một đám quê mùa đến đây là có ý tứ gì.
.Lý Nghĩa Phủ hơi hơi nhíu mày, lão ta biết rằng cho dù Đường Lâm không đứng giữa gây khó dễ, chỉ làm đúng việc, kiểu bổ nhiệm hoang đường như này, Lại Bộ không thể nào cho phép, cho dù hoàng đế có hạ chiếu lệnh, ngươi cũng phải báo cáo lại với hoàng đế, dù sao làm thế này cũng rất quá rồi, trong thiên hạ này cũng chỉ có mình Hàn Nghệ dám chơi như vậy, trực tiếp từ thương nhân nhập sĩ, ba năm thành Tể tướng, nhưng Hàn Nghệ cũng là người cứu hoàng đế trước đó, sau đó lại ủng hộ Võ hoàng hậu, nên coi như có lý, chỉ có thể nói hắn tốt số, nắm bắt được cơ hội, lần này thì hay quá rồi, đưa một đám "Hàn Nghệ" khác đến, nếu cứ thế thì còn ra thể thống gì nữa.
.Lão ta suy đoán một chút cũng không sai, hiện giờ tập đoàn Quan Lũng là do Hàn Nghệ cầm cờ đi trước, nên Đường Lâm đương nhiên sẽ nghe theo Hàn Nghệ rồi, dù sao cũng có chiếu lệnh của hoàng đế làm lá chắn.
.Hứa Kính Tông nói:
.- Bệ hạ, lão thần cho rằng hành động của Hàn thị lang rõ ràng là muốn gây sóng gió, khơi mào tranh cãi sĩ thứ, để thuận tiện cho hắn đứng giữa kiếm lợi.
.Lý Trị cũng cảm thấy bị Hàn Nghệ lừa, cảm thấy lời này cũng đúng, bèn không vui hỏi: - Hàn Nghệ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
.Hàn Nghệ thở dài, rất là ủy khuất nói: - Hồi bẩm bệ hạ, lúc trước vi thần thỉnh cầu bệ hạ thành lập Hiền giả lục viện, với ước nguyện lúc ban đầu cực kỳ đơn giản, chỉ có một, đó chính là muốn trợ giúp cho nhiều bách tính hơn nữa, khiến bách tính được sống cuộc sống giàu có, không gì hơn thế cả, vi thần luôn luôn cố gắng theo phương hướng này, nếu bệ hạ cho rằng không ổn, thì hiện tại vi thần sẽ bảo bọn họ về, còn về bồi thường, thì vi thần nguyện ý tự mình đảm đương.
.Lý Trị hừ một tiếng: - Khanh đừng vội đánh lừa dư luận, trẫm chỉ muốn biết nguyên nhân, chẳng lẽ thế thôi cũng không được? Trước đó Hàn Nghệ nói vì suy nghĩ cho bách tính, vậy y còn có thể nói rằng làm vậy không ổn sao?
.Ôi, hoàng đế thông minh hơn trước nhiều rồi! Hàn Nghệ lúc này phải thành thật nói: - Hồi bẩm bệ hạ, những viện sĩ cửu phẩm này là nông phu, là thợ thủ công không sai, nhưng họ đều là những nông phu, thợ thủ công có kinh nghiệm phong phú, mà Hiền giả lục viện của chúng thần là một cơ quan cần thực tế cụ thể, vi thần cũng đã nói rất nhiều lần, nhệm vụ của Hiền giả lục viện là vận dụng lý luận của hiền giả lục học, trợ giúp dân chúng thu được thêm nhiều lương thực trên một số đất đai hữu hạn, mà trong đó đã bao gồm cả nông học và công học.
.Nói tới đây, hắn đột nhiên trở nên kích động, nói với đám đại học sĩ Hứa Kính Tông: - Các vị đại học sĩ, đừng nói là các người không muốn đến, cho dù các người bằng lòng đến, thì ta cũng không muốn, không phải là do ta khinh thường các vị, mà đạo lý trong chuyện này đơn giản lắm, các vị biết làm ruộng không? Các vị từng trồng trọt chưa? Các vị từng sờ qua nông cụ chưa? Trách nhiệm của Hiền giả lục viện chúng ta không phải là cả ngày Khổng viết, Mạnh viết, chúng ta tới đây không phải để lý luận suông, mà chúng ta phải đến ruộng cắm mặt xuống đất, phải đi nghiên cứu hạt giống, mạ, cùng với việc tưới tiêu.
.Ta đây không mời nông phu, thợ thủ công tới, ta mời ai? Hiền giả lục viện chúng ta là một miếng ngói của Đại Đường, Đại Đường cần chúng ta ở đâu, thì chúng ta lập tức lấp ở đó, chúng ta làm chuyện khổ nhất mệt nhất, nhưng lại bị nói là gây ra sóng gió, dụng tâm gây rối.
.Hắn không dám mắng hoàng đế, nhưng trừ hoàng đế ra, thì hắn đều dám mắng.
.Hứa Kính Tông hừ một tiếng: - Ai phản đối ngươi mời nông phu, thợ thủ công đâu, chúng ta chỉ nói cái tên quan này làm nhục sĩ lâm, nông phu, thợ thủ công cũng được gọi là viện sĩ, ngươi nói xem ngươi có dụng ý gì.
.- Ông đừng bẫy ta, ta không có dụng ý gì cả, ta chỉ là cảm thấy bọn họ xứng đáng làm viện sĩ thôi. Hàn Nghệ nói ra đầy khí phách.
.Bọn người Phương Trí đều có chút bị dọa, chuyện này huyên náo đến mức có chút không thể vãn hồi rồi.
.Bản thân Hứa Kính Tông là người cực kỳ để ý điều này, lúc trước khi tranh cãi sĩ thứ, là do lão ta cùng Hàn Nghệ náo loạn mà ra, lúc này lão nổi trận lôi đình nói: - Ngươi nói xứng là xứng sao, ngươi nghĩ ngươi là ai, nếu ngươi không nói ra được lý do, thì hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
.Lão già này một khi đụng đến Hàn Nghệ thì hoàn toàn đánh mất bản thân.
.Lý Trị chỉ cảm thấy đau đầu không dứt, hận không thể che miệng cả hai người này lại.
.Hàn Nghệ cũng giơ ngón tay lên, kích động không thôi bác bỏ: - Đám đại học sĩ các người nghiên cứu tư tưởng Nho gia, Đạo gia, nghiên cứu viết văn thế nào, thì viện sĩ của Hiền giả lục viện chúng ta nghiên cứu làm nông, trồng dâu, thủy lợi, tưới tiêu, trồng trọt, nông cụ, tất cả mọi người đều phải làm công tác nghiên cứu, dựa vào cái gì các người có thể được gọi là đại học sĩ, mà chúng ta thì không thể gọi, hơn nữa chúng ta chỉ gọi viện sĩ thôi, thật sự là nực cười. Ta còn muốn hỏi các người, hàng ngày các người ngồi trong Hoằng Văn Quán, mỗi ngày lấy văn kết bạn, thưởng thức trà thơm, Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, cả ngày la hét phải giáo hóa thế nhân, thế nhưng vấn đề là vì sao lúc trước Trần Thạc Chân vung tay hô lên, có mấy vạn dân chúng đi theo cô ta tạo phản, đi làm chuyện bất nghĩa, cho ta hỏi nhân nghĩa của các người có tác dụng gì?
.Tìm căn nguyên nguồn gốc, không phải là do vấn đề lương thực sao, nếu lúc ấy dân chúng huyện Thanh Khê có lương thực, thì bọn họ sẽ đi theo Trần Thạc Chân tạo phản sao? Bởi vậy có thể thấy được, nhân nghĩa của các người đều phải dựa vào một miếng cơm, không có miếng cơm này, cho dù Khổng thánh nhân tái sinh cũng không ích gì, ai sẽ nghe ông ấy chứ. Mà Hiền giả lục viện chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, mục đích là để giải quyết vấn đề miếng cơm này, chỉ có giải quyết vấn đề này, các người mới có tư cách nói Khổng viết, Mạnh viết gì đó, có thể thấy các người đều là đứng trên vai chúng ta tỏa sáng, kết quả các người còn nói chúng ta làm nhục các người, các vị đại học sĩ, các vị thật đúng là biết mang ơn nha! Đừng có mà dựng râu trừng mắt với ta, ta không sợ đâu, nếu như ta là các người, ta sẽ đánh cuộc một trận, cầm Luận Ngữ không ăn cơm, có câu nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi, thà chết chứ không chịu nhục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận