Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 287.1: Thêu hoa trên gấm or tặng than ngày tuyết.

.Có thể khiến Hàn Nghệ lợi dụng ngày nghỉ ngơi hiếm có trong tình cảnh mệt mỏi như vậy để chạy ra ngoài, e rằng ngoài trừ Tiêu Vô Y cũng không còn ai khác.
.Hắn và Tiêu Vô Y đã hẹn xong từ sớm, hôm nay lên Cô Phong hẹn hò.
.Đây vốn nên là lúc gắn bó keo sơn, khổ là thân phận hai người cách biệt, chỉ có thể lén lút gặp nhau, nhưng cũng chính vì như vậy, đôi bên đều vô cùng trân trọng ngày này, cho nên, cho dù là trời sập xuống, Hàn Nghệ cũng nhất định phải đến chỗ hẹn.
.Núi xanh cao ngất, mây mù vờn quanh.
.Hàn Nghệ lén la lén lút trốn ngoài đình, nhìn thấy bóng lưng giai nhân trong đình, cười trộm một tiếng, lặng lẽ đi đến, đợi khi đến sau lưng giai nhân, hắn dang hai tay ra, như hổ đói vồ mồi.
.Sặc! Di hình hoán ảnh!
.Trong thoáng chốc, chỉ thấy giai nhân trước mặt biến mất, Hàn Nghệ nhất thời không khống chế được, trực tiếp ngã đầu ra ngoài đình, hổ đói vồ mồi lập tức biến thành thế tay chó gặm mồi, bên ngoài là sườn dốc.
.- Hả?
.Hai tay Hàn Nghệ ra sức múa may, hy vọng có thể dựa vào lực hướng tâm mà nhấc người lên, nhưng không làm nên chuyện nha, cuối cùng vẫn cắm đầu ra trước.
.Đột nhiên, một bàn tay tóm lấy sau gáy hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười như chuông bạc: - Chỉ với chút bản lĩnh này của chàng, mà muốn đánh lén bản quận chúa, thật là không biết tự lượng sức mà!
.Hàn Nghệ quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y một tay bắt lấy hắn, vẻ mặt đầy ý cười bỡn cợt, cảm thấy chật vật không thôi, nói: - Đừng nói nhảm, mau kéo ta lên.
.Tiêu Vô Y cười, kéo hắn lên, nào biết trong chớp mắt Hàn Nghệ đứng lên, đã ôm lấy nàng, hung hăn hôn lấy.
.Tiêu Vô Y trợn hai mắt, nhấc chân phải lên, nhưng cuối cùng cũng không đạp ra, bởi vì thời gian bọn họ gặp nhau thật sự quá ít, nếu đổi thành ở Dương Châu, phỏng chừng đã đạp một cước ra rồi.
.Sau khi hôn một lát, mặt Tiêu Vô Y đỏ ửng, xì nói: - Chàng vừa đến chỉ biết ức hiếp ta, tưởng ta dễ ức hiếp sao.
.Nàng dễ ức hiếp? Quỷ tin nha! Hàn Nghệ ôm lấy nàng, cười nói: - Ta chẳng phải là quá nhớ nàng sao.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng ngày ngày trái ôm phải ấp mà sẽ nhớ ta sao?
.Câu này nghe sao chua quá nha. Hàn Nghệ vờ như kinh ngạc nói: - Ta trái ôm phải ấp khi nào, nàng phải nói rõ ràng nha.
.Tiêu Vô Y hơi vểnh khóe miệng nói: - Mẫu Đơn và Phi Tuyết đều là đại mỹ nhân nhất đẳng nhất, chàng đừng nói là chàng không động lòng.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nàng nghĩ đi đâu vậy, Dương cô nương là bạn của ta, chuyện này nàng biết mà, còn Mẫu Đơn nương tử, cô ấy chỉ là hợp tác làm ăn với ta thôi.
.- Thật sao? Hôm đó chàng lén cho cô ấy ám hiệu, tưởng ta không nhìn thấy sao. Tiêu Vô Y khẽ hừ nói.
.Hàn Nghệ nghe thấy mà bừng lửa giận, nói: - Nàng đừng có oan uổng người khác, ta cho cô ta ám hiệu sao, ta đang cho nàng ám hiệu nha, là bản thân nàng không chịu nhìn ta, bây giờ lại đến trách ta, thật là vô lý mà.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên nha, nàng thấy sau đó chẳng phải ta giúp cho nàng thắng sao.
.Tiêu Vô Y nhớ lại chuyện hôm đó, mặt không khỏi đỏ bừng như ánh bình minh, nói: - Có người ra ám hiệu như chàng sao?
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Có phải rất kích thích hay không?
.- Chàng chết đi, chàng là tên hạ lưu bại hoại, lúc trước sao lại không phát hiện ra chứ. Tiêu Vô Y vờ giận dữ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng lại rất quang minh chính đại, bao gồm cả việc nhìn ta tắm.
.Tiêu Vô Y nhớ lại lần xông nhầm vào phòng tắm lần đó, trong lòng vừa thẹn vừa giận, hàn quang lóe lên trong mắt, Hàn Nghệ hiểu ra, lập tức hỏi: - Đúng rồi, tại sao nàng lại nói với Dương cô nương, chúng ta đóng giả phu thê khi ở Dương Châu.
.Tiêu Vô Y mấp máy môi, cũng không chấp nhặt với hắn, nói: - Dương cô nương của chàng tuy rằng thông minh, nhưng không có tâm cơ, lỡ như lại lỡ miệng nói ra thì làm sao đây. Nói như vậy thì cho dù nàng ta có lỡ miệng, chúng ta cũng có thể ngụy biện.
.- Thông minh nha!
.Hàn Nghệ nói đoạn lại tập kích lên môi Tiêu Vô Y, sau đó ôm nàng ngồi xuống ghế thấp, tay lại không chịu buông nàng ra, để nàng ngồi trên đùi mình.
.Tiêu Vô Y ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn.
.Hai người tựa sát vào nhau, hưởng thụ sự yên tĩnh phút chốc này.
.Một lát sau, Tiêu Vô Y đột nhiên hỏi: - Sao chàng lại quen biết với Nguyên Mẫu Đơn?
.Biết ngay nàng sẽ hỏi chuyện này. Hàn Nghệ kể lại một cách đơn giản quá trình quen biết với Nguyên Mẫu Đơn, đương nhiên là những chuyện sờ mó lén lút thì không nói, chỉ là nói Nguyên Mẫu Đơn hy vọng nữ nhân có thể xem được kịch nói.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Nữ nhân kia vẫn không thay đổi thói quen nằm mơ giữa ban ngày, nếu không phải có phu quân ta, chỉ dựa vào nàng thì có thể được như nguyện sao.
.Hàn Nghệ nghe thấy có chút tò mò, nói: - Hình như nàng và nàng ấy có mâu thuẫn nha.
.Tiêu Vô Y khẽ gật đàu, nói: - Ta và nàng ấy, còn có Thôi đại tỷ kết nghĩa kim lan, cô ấy là nhị tỷ, ta là tiểu muội.
.Hàn Nghệ hơi kinh ngạc, nói: - Vậy các nàng sao lại?
.Tiêu Vô Y nói: - Lúc ban đầu, chúng ta đều thích xuất môn du ngoạn, hơn nữa cách nhìn đối với một số chuyện cũng tương đồng, do vậy tình cảm như tỷ muội. Nhưng sau khi Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca gặp nhau, ta và Nguyên Mẫu Đơn bắt đầu có mâu thuẫn. Ta đương nhiên là tán thành bọn họ ở bên nhau, nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại không cho là vậy. Nàng ấy cho rằng hiện nay hôn nhân dòng họ thịnh hành, Thôi gia lại vô cùng coi trọng hôn ước, chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu không được Thôi gia gật đầu, bọn họ ở bên nhau nhất định sẽ chịu khổ không ít, nói không chừng còn liên lụy đến hai người họ, cho nên khuyên Thôi đại tỷ đừng qua lại với Vạn nhị ca, vì thế mà chúng ta thường cãi nhau. Nhưng về sau Thôi đại tỷ vẫn ở bên cạnh Vạn nhị ca, chỉ là nàng ấy vô cùng tôn trọng Thôi đại tỷ, cũng không nói thêm gì nữa, chúng ta cũng hòa thuận như lúc đầu.
.Nhưng về sau, Thôi đại tỷ bị nhốt trong nhà, chúng ta muốn giúp tỷ ấy bỏ trốn với Vạn nhị ca. Ta từng đi tìm Nguyên Mẫu Đơn, nhưng nàng ấy không chỉ không chịu giúp đỡ, hơn nữa còn mắng ta một trận, nói ta làm vậy là hại Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca. Ta và nàng ấy cãi nhau ầm ĩ, nhưng sau cùng ta vẫn kiên trì cách nghĩ của mình, thế là bọn ta giúp Thôi đại tỷ bỏ trốn khỏi Thôi gia. Chuyện đã như thế, nàng ấy cũng không nói thêm gì cả. Nhưng không ngờ, cuối cùng Thôi đại tỷ vẫn bị bắt về, hơn nữa còn xảy ra bi kịch như vậy. Nguyên Mẫu Đơn bình sinh kính trọng nhất là Thôi đại tỷ, khi Thôi đại tỷ chết, nàng ấy đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta, trước mộ phần của Thôi đai tỷ còn còn đánh ta một bạt tai.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng không đánh trả sao?
.Tiêu Vô Y lắc đầu, nói: - Nếu cái tát kia nàng ấy đánh vì bản thân, thì sao ta lại để nàng ấy thực hiện được, nhưng nàng ấy lại đánh vì Thôi đại tỷ. Chịu một bạt tai, trong lòng ta cũng dễ chịu hơn một chút, bởi vì bất luận thế nào, Thôi đại tỷ vẫn chết. Nếu lúc trước nghe theo đề nghị của nàng ấy, có lẽ sẽ không như vậy. Có điều từ đó về sau, chúng ta cũng
Bạn cần đăng nhập để bình luận