Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1000: Gần vua như gần cọp

..
.- Người đâu! Đem đồ lên đây!
.- Vâng!
.Lý Trị ra lệnh một tiếng, chỉ thấy sáu tên ngự tiền thị vệ khiêng ba cái thùng gỗ lớn đi vào trong điện.
.Lý Trị nói: - Mở ra!
.Cạch cạch cạch ba tiếng, ba cái thùng gỗ cùng lúc mở ra, chỉ thấy bên trong toàn là quyển tấu chương.
.Lý Trị đột nhiên đứng dậy, đi tới giữa điện, đưa mắt nhìn quét qua đám quần thần, cuối cùng dừng lại ở chỗ mấy cái thùng tấu chương kia, cười gượng nói: - Từ ngày trẫm đăng cơ đến nay, một lòng hi vọng có thể giống như phụ hoàng, tiếp thu ý kiến, để triều chính ngày một minh bạch, vì thế thường xuyên khích lệ đại thần các ngươi dâng tấu, nếu như có lợi cho giang sơn xã tắc thì sẽ được thưởng, còn không hợp lí thì miễn. Thế nhưng trong một quãng thời gian dài, số người dâng tấu cũng chẳng nhiều thêm, cho tới nửa tháng trước, tấu chương của các ngươi mới như mưa tuyết bay vào Lưỡng Nghi Điện, trẫm thấy mừng lắm.
.Nói tới đây, y dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: - Tuy nhiên, lại làm trẫm vô cùng thất vọng. Đại Đường ta vừa tiêu diệt Tây Đột Quyết, bản đồ rộng lớn chưa từng thấy, vốn tưởng rằng sẽ có nhiều việc đại sự trọng yếu cần thương nghị, thế mà các ngươi chỉ vì mấy kẻ tá điền, liên tiếp dâng lên cả ngàn bản tấu chương. Nó khiến trẫm hiểu ra một điều rằng, trong lòng các ngươi chỉ có lợi ích của bản thân, còn giang sơn xã tắc đối với các ngươi thì chẳng đáng để tâm.
.- Chúng thần có tội!
.Rất nhiều đại thần vẻ mặt sợ hãi hô lên.
.Lý Trị liếc nhìn bọn họ rồi nói: - Trẫm đã nói rồi, nếu có lời gì không thỏa đáng, thì không trách tội, coi như miễn. Huống hồ những gì các ngươi tấu lên là kiện kẻ mưu nghịch, đây là đại sự hàng đầu. Nói tới đây, y đột nhiên nói: - Tân thành Huyện công.
.- Thần--- thần có mặt!
.Vũ Văn Tăng Ni nơm nớp lo sợ đi ra từ hàng ngũ, ông ta đã ý thức được sự việc có chút không ổn rồi.
.Lý Trị đưa tay sang một bên.
.Trương Đức Thắng vội đưa một bản tấu chương lên.
.Lý Trị đỡ lấy, đưa cho Văn Vũ Tăng Ni, nói: - Đây là kết quả việc Hàn Nghệ hạ nhục ngươi mà Ngự Sử Đài điều tra được, ngươi xem đi, xem trên đó viết có đúng sự thật hay không?
.Vũ Văn Tăng Ni run rẩy đưa hai tay ra đỡ lấy tấu chương, mở ra xem, trong đó ghi chép rõ ràng đối thoại của ông ta và Hàn Nghệ, thậm chí là cả những lời nói của những người xung quanh, như bọn Triệu Húc, không bỏ sót một lời nào, từng câu từng chữ đều được ghi lại. Một lúc sau, ông ta mới lúng túng gật đầu nói: - Hồi--- hồi bẩm Bệ hạ, trong đó ghi chép đều là--- là sự thật!
.Lúc đó nhiều người có mặt như vậy, ông ta liệu có giấu nổi không?
.Chỉ là ông ta không cho rằng ông ta đã sai, bởi vì ông ta cảm thấy người nhà Vũ Văn, mắng một câu quan viên xuất thân nông dân thì có gì ghê gớm đâu.
.Lý Trị cầm một bản tấu chương lên, nhìn qua một lượt, rồi thản nhiên nói: - Nếu như ngươi vẫn cho rằng Hàn Nghệ đang hạ nhục ngươi, vậy thì ngươi đứng đây đọc cho toàn thể văn võ trong triều nghe xem, trẫm cũng sẽ tiện đòi lại lẽ phải cho ngươi.
.- Thần có tội, thần có tội!
.Vũ Văn Tăng Ni nói rồi quỳ cái thụp xuống.
.Lý Trị nhìn xéo một cái, một ánh mắt đằng đằng sát khí, ném bản tấu chương cầm trong tay vào trong thùng. Thực ra y muốn ném thẳng vào mặt Vũ Văn Tăng Ni, nhưng thấy ông ta chừng này tuổi rồi, trong lòng có chút không nỡ, liền giận dữ hừ một tiếng, nói: - Con cháu công huân, con cháu công huân được lắm, bốn cái chữ này còn có tác dụng hơn cả chiếu lệnh của trẫm. Thứ duy nhất ngươi đáng để kiêu ngạo cũng chính là con cháu công huân, nhưng trẫm bây giờ nói cho ngươi biết, cho dù là so sánh công trạng, thì ngươi và cha ngươi cộng lại cũng không bằng những gì Hàn Nghệ đã cống hiến cho Đại Đường. Nói tới đây, y chỉ mặt Vũ Văn Tăng Ni nói: - Ngươi dựa vào cái gì mà đòi hô to gọi nhỏ đại quan tam phẩm của trẫm, ngươi cũng lấy tư cách gì mà tới kiện cáo trước mặt trẫm?
.Không ít con cháu công huân mặt mày tái xanh, câu nói này của Lý Trị đã phủ định luôn cả Vũ Văn Sĩ Cập.
.- Tội thần đáng chết, tội thần đáng chết! Thấy mặt rồng giận dữ, Vũ Văn Tăng Ni lập tức vô cùng sợ hãi, liên hồi kêu lên.
.Lý Trị lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Không phải ngươi đáng chết, mà là ngươi ngu xuẩn, ngươi bất hiếu. Cha ngươi một đời cẩn thận, nên mới có được lòng tín nhiệm của tiên đế, vị thế thượng tôn trong triều. Thế nhưng ngươi chẳng học nổi được điểm nào, dựa vào uy vọng của Vũ Văn gia các ngươi, tác oái tác quái, ngang ngược làm càn, chỉ vì mấy câu xúi bẩy mà đã dẫn người tới gây sự với Hàn Nghệ, cha ngươi nếu nhìn thấy ngươi thế này, e rằng khó mà nhắm mắt.
.Nói xong, y nhìn quét một lượt, nói: - Còn đám người các ngươi, Hàn Nghệ chỉ chiêu có vẻn vẹn 5000 người, thế mà các ngươi kiện hắn làm phản, nếu như dựa vào số người mà luận, thì riêng gia nô nhà các ngươi, e rằng có mười tay chém cũng chả hết.
.- Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng!
.Lời vừa nói ra, đám quý tộc sợ đến phát khóc, nhao nhao quỳ cả xuống.
.Lý Trị hừ một tiếng, nói:
.- Đám người các ngươi, năng lực chẳng có, chỉ biết dựa vào công lao của tổ tiên dày công vun đắp, ghét bỏ người hiền, đố kị người tài, ỷ mạnh hiếp yếu, dối trên lừa dưới. Đáng ghét hơn cả là các ngươi tự tư tự lợi, trong con mắt chỉ có lợi ích của gia tộc các ngươi. Hàn Nghệ chỉ hạ thấp lãi suất, lấy lương cao chiêu mộ mấy người tá điền, tạo phúc cho bách tính, thế mà cứ như là muốn lấy mạng các ngươi vậy, cả ngày từ sáng tới tối dâng tấu buộc tội Hàn Nghệ, cố gắng tìm ra những lí do khiến người ta nực cười, trẫm nếu mà tin các ngươi, thì trẫm thực sự trở thành một hôn quân rồi. Sao các ngươi không nghĩ xem, 200 văn tiền, các tá điền nhà các ngươi đã lập tức chạy tới chỗ Hàn Nghệ rồi, có thể thấy các ngươi bình thường đối xử với họ như thế nào.
.Nếu cứ tiếp tục thế này, bách tính rồi cũng sẽ có ngày không chịu nổi áp bức, cầm vũ khí đứng lên tạo phản. Chẳng phải là bởi đám thân hào quý tộc địa phương liên kết với quan lại bất chấp sống chết của bách tính, sưu cao thuế nặng mà tạo thành sao? Nước mất thì nhà tan, Đại Đường mà mất thì các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Trẫm tự hỏi triều đình có bạc đãi gì đám con cháu công huân các ngươi đâu, nhưng trẫm không thể hiểu sao các ngươi lại tham lam, lại tự tư tự lợi đến vậy. Mất đi mấy người tá điền, thế mà cứ như thể trẫm lột da hút máu các ngươi vậy, lương tâm của các ngươi bị chó nó ăn rồi sao? Trẫm hôm nay nói với các ngươi, công lao tổ tiên các ngươi vun đắp, rồi sẽ có ngày bị các ngươi phá cho tan nát cả, đến lúc đó, các ngươi chớ có trách trẫm không niệm tình xưa.
.Một người nói: - Bệ hạ thứ tội, thần biết lỗi rồi, thần xin được rút lại tấu chương.
.- Chúng thần biết tội, chúng thần xin rút lại tấu chương.
.Hơn 100 viên quan lại nhất tề hô lớn.
.Lý Trị đưa mắt liếc ngang, nói: - Trẫm không phải không cho các ngươi cơ hội sửa lỗi, thế nhưng các ngươi không những không thay đổi, ngược lại còn ngày một trầm trọng hơn. Vừa rồi trẫm vừa mới ngồi xuống, các ngươi đã như một lũ chó điên xông tới buộc tội Hàn Nghệ, bây giờ mới biết tội, muộn rồi!
.Nói xong, y quay lại long ỷ, cất cao giọng nói: - Ngự sử Trung Thừa.
.Vi Tư Khiêm nói: - Có thần.
.Lý Trị nói: - Trẫm thấy việc này có gì bất thường, chỉ có mấy tá điền mà đã khiến đám người này điên cuồng và căng thẳng, trong đó ắt có uẩn khúc gì, trẫm thấy liệu có phải những người dân đó đều bị ép buộc trở thành tá điền hay không, ruộng đất của bọn họ đã đi đâu cả, và còn ruộng đất của họ liệu có vấn đề gì không? Ngươi điều tra kĩ càng cho trẫm, lần xuất chinh này quân ta cũng tổn thất nặng nề, nhất định phải hậu đãi, quân sĩ trung liệt thì không nuôi, lại đi nuôi cái đám tiểu nhân tự tư tự lợi này, quốc gia sao có thể dài lâu!
.Đám đại thần kia vừa nghe xong, lập tức sợ vã cả mồ hôi lạnh, Hoàng--- Hoàng đế muốn làm gì đây?
.Còn trong ánh mắt Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông lại lóe lên một vẻ vui mừng, trong lòng rốt cuộc hiểu ra Lý Trị muốn làm gì rồi.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Vi Tư Khiêm hành lễ nói.
.Lý Trị lại nói: - Ngoài ra, Tân thành Huyện công không biết tự trọng, ngang nhiên hạ nhục đại quan triều đình, giáng làm Tân thành Huyện bá, cắt một ngàn thực ấp, phạt trừ một vạn thạch lương thực, lấy đó làm gương. Vũ Văn Tăng Ni.
.- Có--- có thần!
.Vũ Văn Tăng Ni tim đang chảy máu. Thực ra ông ta vốn chẳng có tổn thất gì, là giúp đỡ giai cấp quý tộc ngẩng mặt, kết quả thì vậy đó, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
.Lý Trị thản nhiên nói: - Sau khi ngươi quay về, hãy đóng cửa suy ngẫm về lỗi lầm, nghĩ kĩ rồi dâng tấu chương lên trẫm, nói xem ngươi đã sai ở đâu.
.- Thần tuân chỉ!
.Vũ Văn Tăng Ni cúi đầu nói lí nhí.
.Ánh mắt Lý Trị đột nhiên hướng về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ.
.Biết là ngươi sẽ không buông tha cho ta mà. Hàn Nghệ đứng ra, nói: - Có thần.
.Lý Trị nói: - Ngươi biết tội chứ?
.Hàn Nghệ cúi mặt nói: - Thần biết tội.
.Lý Trị sững người lại một lúc, vẻ thích thú hỏi: - Vậy ngươi hãy nói xem ngươi sai ở đâu?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần sai ở chỗ không nên ẩu đả với người khác trước mặt mọi người trong đại đình, đem lại ảnh hưởng không tốt cho triều đình.
.Lý Trị nghe xong ngẩn người ra. Hừ! Tên tiểu tử này tư duy nhanh thật đó!
.Thực ra Hàn Nghệ từ đầu đến giờ luôn để ý tới Lỗ vương Lý Linh Quỳ, thấy ông ta đến giờ vẫn đứng đó, trong lòng sao không hiểu!
.Lý Trị cũng phục rồi, đoạn gật đầu nói: - Cho dù người đó có sai đến đâu, ngươi thân là đại quan tam phẩm của triều đình, cũng không nên động thủ, thế thì thành thể thống gì. Lỗ vương đã tống tên hạ nhân đó tới Đại Lý tự điều tra rồi. Còn ngươi đã nói vậy, đành rằng biết lỗi rồi, trẫm sẽ xử nhẹ, đó là thu hồi hết số đất đai lần này ngươi được phong thưởng, để thưởng cho các tướng sĩ, ngươi có phục không?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần xin phục.
.Thực ra hắn cũng chẳng còn nhớ việc Lý Trị thưởng cho hắn đất đai rồi.
.Lý Linh Quỳ lúc này mồ hôi đẫm lưng, cũng may lúc đó Lý Nguyên Gia kịp thời ngăn ông ta lại, nếu không thì hậu quả sẽ thật khôn lường.
.Công huân là công huân, hoàng thất là hoàng thất, vẫn tồn tại sự khác nhau căn bản. Lý Trị cũng là một thành viên trong hoàng thất. Hoàng thất suy vi thì hoàng quyền cũng yếu. Nếu như có thành viên cá biệt nào đó âm mưu tạo phản, Lý Trị chắc chắn sẽ không lưu tình, nhưng bất kể một vị Hoàng đế nào cũng sẽ không để hoàng thất bị tổn hại. Đó không chỉ là vả vào chính mặt mình, mà y còn buộc phải đảm bảo tính uy nghiêm của hoàng thất. Đó là mục đích y trừng phạt Hàn Nghệ, nghĩa là không phải ai cũng có thể cưỡi lên đầu hoàng thất được.
.Đừng nói tới những đại thần đang quỳ, ngay cả những đại thần đang đứng kia cũng sợ hãi đến mặt mày tái nhợt. Cần biết rằng những đại thần đang quỳ kia, hoặc là xuất thân con cháu công huân, hoặc là ngoại thích, đều là quý tộc có thế lực lớn. Còn Lý Trị trong ấn tượng của các đại thần thì khá mềm yếu, không quả cảm sát phạt như Lý Thế Dân, ngay cả huynh đệ mình cũng giết. Rõ ràng Lý Trị của hôm nay thật quá khác biệt, một hơi trừng phạt nhiều quý tộc đến vậy, đặc biệt là đạo chiếu lệnh kiểm tra ruộng đất, thực là gay go đây.
.Bởi vì chẳng ai biết rõ Lý Trị muốn tiếp tục điều tra với mục đích gì. Là thực sự muốn trừ bọn họ, hay chỉ là để trừng phạt nhắc nhở. Nếu là điều đầu tiên thì coi như xong.
.Gần vua như gần cọp mà!
.Mãn triều văn võ không ai là không sợ hãi.
.Thế nhưng, đây lại là điều mà Lý Trị muốn, xây dựng uy quyền của Hoàng đế, y muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, thiên hạ bây giờ do y làm chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận