Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 632: Vẫn kiêu ngạo như vậy.. 2

.Sau khi hai người đi được một lát, một người đàn ông to cao bước vào đứng trước mặt Trần Thạc Chân, - Giáo chủ, bọn hắn đã đi rồi.
.Tiểu Dã thấy Hàn Nghệ tức giận như vậy, bèn nói: - Hàn đại ca, đệ đi giáo huấn nàng ta môt trận nha.
.- Được nhưng để hôm khác, nơi đây là địa bàn của nàng ta, chúng ta tránh voi chẳng xấu mặt nào. Đi thôi.
.- Bà tám đáng chết, không ngờ dám chơi chiêu này với ta! Lẽ nào thật sự là như vậy, món nợ này sớm muộn ta phải tính với ngươi.
.Hàn Nghệ đứng ở cửa đại viện, chửi ầm lên, tức không chịu được.
.Cũng không phải hắn sợ Trần Thạc Chân tặng mình vài nhát kiếm, hắn biết rõ dù sao Trần Thạc Chân vẫn là một người tương đối giữ chữ tín, nàng sẽ không bán đứng Võ Mị Nương, người đã giúp đỡ nàng lúc nàng nguy khốn nhất, đoạn ân tình này thật sự vô cùng sâu nặng, nhưng vấn đề là, Trần Thạc Chân vừa nói như vậy, Hàn Nghệ còn dám lưu lại ăn cơm trưa sao, việc này có thể liên quan đến chuyện đời sau đó!
.Thật là tốt! Hàn Nghệ khẽ nuốt nước bọt, cười he he nói:
.- Cô lại thua rồi.
.Chữ "lại" này đúng là cái giằm đâm sâu vào Trần Thạc Chân, đau nhói, nàng không kìm được giận dữ trừng mắt liếc nhìn Hàn Nghệ, lạnh lùng phản pháo: - Ta không hề thua, nàng chỉ bảo ta tha mạng cho ngươi, mà lúc trước ngươi nói muốn khiến ta phải cúi đầu quy phục, nói vậy thì người thua chính là ngươi, chẳng lẽ ngươi đổi ý rồi.
.Ôi nữ nhân muôn đời vẫn là nữ nhân, trở thành Hoàng đế chung quy cũng không thể thay đổi! Hàn Nghệ ha ha nói: - Tiểu lang quân thành thật của bản nhân tuyệt không phải hư danh, ta đã nói nhất định không hai lời, là cô cứ chết còn chống chế thôi.
.Trong mắt Trần Thạc Chân hiện lên chút bối rối, nói: - Ngươi có ý gì?
.Hàn Nghệ đắc ý hỏi: - Chẳng lẽ nàng không để cô làm hộ vệ?
.- Làm sao ngươi biết?
.Trần Thạc Chân kinh hoàng: - Lẽ nào nàng nói với ngươi sao? Không thể nào, nàng đã đồng ý để tự ta nói mà.
.Những mánh khoé lừa gạt của ngươi, lão tử gặp một cái phá hỏng một cái. Hàn Nghệ khẽ lắc đầu nói: - Không cần nàng nói ta cũng đoán ra được! Dù nói thế nào, cô cũng là tội phạm quan trọng triều đình đang truy nã, đối với nàng đây có thể là một điểm yếu hết sức trí mạng, tuy nàng cực kỳ tín nhiệm ta nhưng thân bất do kỷ, moi thư đều phải cân nhăc chu đáo, làm thế nào mới có thể an toàn nhất? Rất đơn giản, chính là để chúng ta tiếp xúc nhiều lần, là ta đương nhiên ta cũng không nói ra, nếu không mọi người sẽ không ai toàn mạng. Cô là người không thể lộ mặt ra ánh sáng được rồi, chỉ có ta, Hoàng gia Đặc phái sứ đại danh lẫy lừng, đương nhiên là để ta giữ chủ đạo, cô ở một bên hỗ trợ, mà cô lại phụ trợ không nhiều, cùng lắm cũng chỉ làm bảo tiêu.
.Trần Thạc Chân nắm chặt nắm đấm, tức giận run run, hai mắt như muốn phun lửa, bại bởi bất kỳ kẻ nào nàng đều có thể thản nhiên chấp nhận, duy chỉ có bại dưới tay Hàn Nghệ là nàng không cách nào dễ dàng tha thứ.
.- Sao, trợn to mắt như vậy làm gì, muốn dùng ánh mắt thiêu chết ta à! Ôi ôi, ta sợ quá đi mất. Hàn Nghệ trêu chọc bằng giọng kỳ quái. Hôm nay suy nghĩ trong đầu hắn chính là kiêu ngạo, dù gì mấy ngày trước đây Trần Thạc Chân vô cùng kiêu ngạo với hắn, hắn đến để đòi lại thể diện.
.Xoẹt!
.Trần Thạc Chân đột nhiên rút trường kiếm ra.
.Tiểu Dã lập tức lao tới trước mặt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bả vai Tiểu Dã, cười nói: - Tiểu Dã, đối phó nàng không dám phiền đệ động thủ, đệ ở bên cạnh nghỉ ngơi, xem ta tiếp chiêu.
.Tiểu Dã lo lắng nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn dùng ánh mắt ra lệnh liền lui sang một bên, nhưng lại chăm chăm nhìn Hàn Nghệ không rời mắt.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, làm như không nhìn thấy thanh trường kiếm sắc lẹm, cao giọng ngang tàng nói: - Đi! Đi rót cho ta chén trà, hai người bọn ta trở lại mà trà nước gì đều chưa được uống một hớp, chút lễ nghi đó cũng không hiểu.
.- Ngươi nói cái gì?
.Trần Thạc Chân nắm chặt trường kiếm, đôi mày ngài dựng lên.
.Mắt không chớp một cái, Hàn Nghệ nói: - Đi rót chén trà uống xem nào! Có vấn đề gì sao? Xin nhờ, cô đã thấy bảo tiêu Trung Nam Hải chưa, bảo tiêu bảo vệ mọi thứ gọi tắt là toàn bảo, uống nước ăn cơm cũng có thể gặp nguy hiểm, đây đều là trách nhiệm của bảo tiêu, hiểu không?
.Trần Thạc Chân nổi trận lôi đình, ngực phập phòng dữ dội, đứng cách xa một mét mà Hàn Nghệ còn cảm nhận được một luồng áp lực ập tới!
.Qua một lúc lâu sau, Trần Thạc Chân đột nhiên buông kiếm xuống, quay người rời khỏi.
.- Nhớ nha, ta muốn loại không nóng không lạnh. À, nhân tiện bảo người chuẩn bị cơm trưa luôn, ta đói bụng rồi.
.Hàn Nghệ không quên dặn với theo, nhưng Trần Thạc Chân hoàn toàn không có phản ứng với lời hắn, rất nhanh đã biến mất ngay ngõ rẽ chỗ góc tường trúc.
.Hàn Nghệ ha ha cười, đắc ý liếc nhìn Tiểu Dã.
.Tiểu Dã cũng cực kỳ vui vẻ, rốt cục đã xoay chuyển được tình thế giữa Trần Thạc Chân và bọn họ, hăng hái nói: - Hàn đại ca, huynh thật là lợi hại!
.Hàn Nghệ hưng phấn: - Không phải ta quá mạnh, mà do kẻ địch quá yếu.
.Tiểu Dã nghe vậy ngoác miệng cười.
.Lát sau, Trần Thạc Chân bưng một ly trà đã đi tới, đúng một ly.
.Ai ya! Nữ nhân này hình như quá hẹp hòi rồi! Hàn Nghệ hỏi xéo: - Cô không nhận ra bọn ta ở đây có hai người sao?
.- Nhưng ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi. Trần Thạc Chân thờ ơ trả lời, đưa chén trà tới.
.Tiểu Dã ngạo nghễ nói: - Hàn đại ca, ta không khát!
.Nhóc con này tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng ngạo khí, không bao giờ nhận của bố thí.
.Hàn Nghệ khinh khỉnh liếc Trần Thạc Chân, nhận lấy chén trà, nói: - Tốt xấu gì cũng là người của Hoàng đế, hóa ra còn keo kiệt hơn cả nông dân, thật là làm mất mặt Hoàng đế mà.
.Chữ Hoàng đế này đối với Trần Thạc Chân quả thực là sự mỉa mai lớn, cũng không có hoàng đế nào làm những việc như bưng trà dâng nước, hai mắt đằng đằng sát khí phóng ra, nàng nói: - Hiện tại ta đã phải bảo vệ ngươi, ta cảm thấy nên cho ngươi biết thủ đoạn ta am hiểu nhất.
.- Nói!
.Hàn Nghệ rất có khuôn mẫu lãnh đạo ném ra một chữ, bưng chén trà đưa lên miệng.
.- Hạ độc!
.Trần Thạc Chân thản nhiên.
.Hai mắt Hàn Nghệ trợn tròn, Trần Thạc Chân bất thình lình nhẹ nhàng tung một chưởng, nhưng không dùng sức, chỉ đẩy mặt Hàn Nghệ sang hướng khác.
.- Phù!
.Hàn Nghệ lau miệng, nói: - Là cô là cố ý.
.Trần Thạc Chân cười khẩy: - Do ngươi nhát gan thôi.
.Hàn Nghệ khẽ nói: - Nhát gan cái gì, có từng đọc sách chưa, lúc đang ăn cơm ta muốn đàm luận vấn đề đi ị cô hẳn còn ăn được sao? Cô hèn hạ vừa sâu vừa độc ta đây không sợ, giờ ta còn sợ cô hạ độc, thật khôi hài quá đi.
.Trong mắt Trần Thạc Chân lóe lên chút buồn nôn, nói: - Thực sự không phải ta muốn dọa ngươi, ta chỉ để ngươi thấu hiểu thủ đoạn ta tinh tường, ta không chỉ giỏi hạ độc, sở trường của ta còn là chế tạo độc dược, ta còn có bí quyết chế tạo một loại độc dược khiến một nam nhân biến thành thái giám trong vòng một tháng mà người đó không hề hay biết.
.Hàn Nghệ chợt cảm thấy mát lạnh dưới hạ bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận