Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 524: Chỗ tốt của bệnh

.Chỉ thấy Lý Trị dẫn Trương Đức Thắng đi tới.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ.
.Lý Trị nói xong lại nhanh chóng ngăn cản Võ Mị Nương thi lễ, nói: - Nàng đang có mang, những lễ tiết đó miễn đi. Ngừng một lát, y nói: - Trẫm vừa xử lý xong chính sự, thế là sang đây xem.
.Nói xong ánh mắt y nhìn sang Võ Mị Nương, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, nói:
.- Mị Nương, thoạt nhìn nàng tốt hơn sáng nay nhiều nha.
.Võ Mị Nương cũng sửng sốt, nói: - Cái gì mà tốt hơn nhiều.
.Lý Trị cười khổ nói: - Gần đây thoạt nhìn nàng có chút sầu muộn, trẫm rất lo lắng.
.Hóa ra mấy ngày nay Võ Mị Nương thường ngồi thở dài một mình, ăn uống cũng không tốt lắm, hơn nữa rất dễ nổi giận, Lý Trị nhìn thấy mà lo lắng, y cho rằng Võ Mị Nương vì Dương thị thuyết phục thất bại mà buồn, nhưng chuyện này vô cùng nhạy cảm, ngoài trừ y, Võ Mị Nương cũng chỉ có thể tâm sự với Hàn Nghệ, thế là bảo nàng đi tìm Hàn Nghệ nói, không ngờ hiệu quả không tệ.
.Trên mặt Võ Mị Nương cũng có chút kinh ngạc.
.Lý Trị cau mày nói: - Chẳng lẽ bản thân nàng không phát hiện?
.Võ Mị Nương lắc đầu.
.- Việc này thật lạ.
.Vẻ mặt Lý Trị hoang mang nói.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Chiêu Nghi, gần đây có phải người cảm thấy vô cùng buồn bực, rất khó vui vẻ, hơn nữa luôn bi quan đối với bất cứ chuyện gì.
.Võ Mị Nương hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu, nói: - Thật sự là thế.
.Lý Trị vội vàng hỏi: - Hàn Nghệ, lẽ nào ngươi biết nguyên nhân?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, Chiêu Nghi có thể mắc một loại bệnh tâm lý.
.- Bệnh tâm lý?
.Lý Trị, Võ Mị Nương cùng đồng thanh nói.
.Bọn họ chưa từng nghe nói đến bệnh tâm lý. Nếu là bệnh, vậy đương nhiên không phải chuyện tốt, đặc biệt là Lý Trị, rõ ràng vô cùng lo lắng.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Cái gọi là bệnh tâm lý, chính là ứng với tâm lý học của thần, là thuật ngữ mà vi thần sáng tạo ra dựa trên bệnh trạng giống nhau xuất hiện ở một số người. Loại bệnh tâm lý này phần lớn là hiện tượng tâm lý lệch khỏi quỹ đạo bình thường khi cơ thể xuất hiện sự thay đổi, lại gặp phải kích thích của nhân tố ngoại cảnh mà tạo nên. Mà hiện tượng này của Chiêu Nghi gọi là chứng buồn bực tiền sản. Chứng bệnh này chủ yếu là vì khi mang thai, do lo lắng quá nhiều mà phát bệnh, đa số thai phụ đều là lo lắng đủ chuyện trước khi sinh dưỡng, nhưng tình huống của Chiêu Nghi e rằng là do tình huống ngoại cảnh tác động lên.
.Vừa rồi Hàn Nghệ thấy Võ Mị Nương có chút khác thường, không giống nữ nhân cơ trí, lãnh tĩnh bình thường, thì đã nghĩ đến điểm này, nhưng cũng không dám khẳng định. Bây giờ sau khi nghe nói bệnh chứng của Võ Mị Nương thì mới dám đưa ra phán đoán, bởi vì hắn đã từng học chút tâm lý học với Peter Zhu, cũng từng đóng vai bác sĩ tâm lý. Ở nước ngoài, đặc biệt là quốc gia phát triển, gần như mỗi người đều từng đi gặp bác sĩ tâm lý, đây là chuyện rất bình thường, bọn họ lừa gạt ở nước ngoài, thường giả thành bác sĩ tâm lý.
.Lý Trị đương nhiên biết tình huống ngoại cảnh mà Hàn Nghệ nói là gì, cũng cảm thấy Hàn Nghệ nói vô cùng có lý, không khỏi nhìn sang Võ Mị Nương, nói: - Mị Nương, chuyện này không gấp được, nàng đừng lo lắng quá.
.Võ Mị Nương đã nghĩ thông suốt, áy náy nói: - Để bệ hạ lo lắng, thần thiếp có tội.
.Thật ra bây giờ nàng đích thực rất khó khăn, từng bước gian nan, đều sắp thở không nổi nữa rồi, mắc bệnh tâm lý cũng hợp lý thôi.
.- Tội không tội gì chứ, đừng có nói mấy câu này nữa.
.Trong lòng Lý Trị thở dài. Chuyện này người không có mặt mũi nhất là y. Thật ra y cũng không muốn nhắc đến chuyện này, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, bây giờ tình huống của Mị Nương thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ chớ lo lắng, Chiêu Nghi chỉ mắc chứng buồn bực tiền sản nhẹ thôi, hơn nữa Chiêu Nghi huệ chất lan tâm, thiên tư thông minh, trí tuệ rộng lớn, năng lực điều giải của bản thân lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần chú ý một chút thì hẳn không phải vấn đề quá lớn.
.Lý Trị nghe được mà khẽ thở phào, lại hỏi: - Vậy phải chú ý cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên là đừng áp chế cảm xúc của mình, tốt hay không tốt thì cứ phát tiết hết ra ngoài, đừng nén trong lòng. Bình thường khi bệ hạ có thời gian, có thể cùng Chiêu Nghi tản bộ nhiều hơn, nói chuyện, cố gắng giữ thái độ lạc quan. Ngoài ra, còn có thể làm thử một chút chuyện, tiền đề là bảo đảm nghỉ ngơi đầy đủ, cố gắng đừng để mình nhàn hạ, con người một khi nhàn hạ, thì khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.
.Võ Mị Nương buồn bã nói: - Nhưng ta ở trong cung, việc có thể làm rất ít nha.
.Lý Trị gật đầu nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi có biện pháp gì không.
.Hàn Nghệ nghe thấy thì tâm niệm xoay chuyển, đây là cơ hội không tệ nha, nói: - Thật ra chuyện tốt nhất chính là hành thiện.
.Lý Trị cau mày nói: - Hành thiện?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hành thiện chính là giúp đỡ người khác, khi người khác được giúp đỡ, nhất định sẽ bày tỏ sự vui vẻ và hi vọng, đây chính là cảm xúc tích cực hướng lên, sẽ truyền sang cho Chiêu Nghi, làm cho cảm xúc của người cũng trở nên tích cực hướng lên.
.Lý Trị hơi suy nghĩ gật đầu, cảm thấy rất có lý, sống trong hi vọng của người nghèo còn tốt hơn sống trong tuyệt vọng của người giàu, không khỏi nhìn sang Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương có chút thấp thỏm, nói: - Nhưng nô tì chưa từng hành thiện bao giờ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này rất đơn giản, Chiêu Nghi có thể bắt đầu từ trại huấn luyện. Nói đoạn hắn cười ha ha nói: - Gần đây những con cháu quý tộc kia cả ngày đều ăn màn thầu và cải mặn đầy miệng, sao Chiêu Nghi không thay mặt bệ hạ an ủi bọn họ một chút, mang chút thức ăn ngon cho bọn họ, ta nghĩ bọn họ sẽ mừng như điên đó.
.Võ Mị Nương nghe được mà trong mắt sáng ngời, thay bệ hạ đi dò xét cảnh sát Hoàng gia, chỉ dựa vào bốn chữ "Cảnh sát Hoàng gia" này, thì hẳn phải là Hoàng hậu đi an ủi, có chút động tâm, lại nhìn sang Lý Trị.
.Lý Trị gật đầu nói: - Chủ ý này không tệ, dù sao thì trại huấn luyện cũng ở đây, trẫm cũng yên tâm chút.
.Trong lòng Võ Mị Nương vui vẻ, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, vì thế nói: - Nhưng làm vậy cũng không thể tính là hành thiện đi.
.Không hổ là Võ Mị Nương, quả nhiên là vừa điểm đã thông. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Bất cứ chuyện gì cũng đều phải từ từ chậm rãi, đây chỉ coi như là đến trại huấn luyện Hoàng gia huấn luyện một lát thôi.
.Võ Mị Nương hỏi: - Nhưng nếu ta thật sự muốn đi hành thiện, thì nên làm thế nào?
.Ăn ý nha, Hàn nghệ chỉ cảm thấy quá thoải mái, nói: - Nếu Chiêu Nghi thật sự muốn hành thiện, ta đề nghị bỏ tiền xây học viện.
.- Học viện?
.Võ Mị Nương, Lý Trị tỏ vẻ kinh ngạc.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Không sai, bây giờ hành thiện hơn phân nửa đều là bố thí chút thức ăn, nhưng mấy năm gần đây, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, dân chúng cơ bản đều cơm no áo ấm. Nếu tặng lương thực, e rằng hiệu quả đạt được không lớn. Vậy thì nếu muốn làm tốt hơn, có được hiệu quả tốt hơn, thì phải xây dựng việc hành thiện lên trên vấn đề ấm no, mà trong tình huống không lo ấm no, điều dân chúng khát khao nhất định là đời sau có thể sống tốt hơn, có tiền đồ hơn, có thể đọc sách biết chữ, có thể là mơ ước bấy lâu của bọn họ. Điểm này vi thần vô cùng đồng cảm, bởi từ nhỏ vi thần cũng rất muốn đọc sách. Nếu Chiêu Nghi có thể xây dựng học viện, hơn nữa còn không thu học phí, vậy thì dân chúng nhất định sẽ rất vui vẻ, kiến thức mà hậu nhân của bọn họ học được ở học viện cả đời đều hưởng thụ không hết. Hơn nữa học viện có tính lâu dài, nó không ngừng phát huy tác dụng, cũng có nghĩa là Chiêu Nghi đã tiếp tục giúp đỡ dân chúng, có lẽ càng thêm có ý nghĩa.
.Lý Trị đột nhiên cười ha hả, nói: - Hàn Nghệ, mấy câu kia của Dương Mông Hạo, là ngươi ở sau lưng dạy phải không.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Hồi bệ hạ, thực sự là vi thần dạy.
.Lý Trị cũng không trách cứ hắn, ngược lại vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: - Nhưng ngươi có từng nghĩ, phổ cập giáo dục, để ai ai cũng đọc sách, vậy thì ai sẽ đi cày ruộng.
.Hàn Nghệ đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, theo vi thần thấy, cày ruộng không có xung đột trực tiếp với đọc sách. Đọc sách biết chữ chỉ là để dân chúng chuẩn bị những kỹ năng thường hay dùng đến trong cuộc sống hằng ngày, hơn nữa vi thần kiến nghị mở lớp tiểu học, để tiểu hài tử đọc sách từ nhỏ, bởi vì tiểu hài tử nhà nghèo ở nhà cũng chỉ giả vờ làm việc, à không, chơi đùa, chi bằng để bọn chúng đi học.
.Lý Trị nói: - Đọc sách thì dĩ nhiên phải ra sức vì nước, người đọc sách sao lại chịu đi cày ruộng.
.- Vậy thì bọn họ phải có năng lực như thế đã, nếu là người không có năng lực, cho dù y muốn, triều đình cũng sẽ không cần.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sở dĩ bệ hạ nói như vậy, đơn giản là vì bây giờ đọc sách là chuyện vô cùng thần thánh. Nếu phổ cập giáo dục, thì đọc sách sẽ trở nên bình thường, người đọc sách có gì mà kiêu ngạo chứ. Triều đình có thể áp dụng học chế này, tiểu học chỉ là học kiến thức cơ bản, nếu ngươi muốn học được học vấn uyên thâm hơn thì phải qua thi cử, không thi được thì chứng tỏ ngươi không thích hợp với con đường này, người thi đậu, lại trải qua thi cử lần nữa, học sinh như thế mới có tư cách tham gia khoa cử.
.- Bây giờ rất nhiều học sinh vừa mới bắt đầu thì đã đi thi khoa cử, nhưng hơn đa số thật ra không thích hợp, thiên phú không đủ, nhưng bọn họ lại phí hoài mười mấy năm chăm chỉ khổ học, thậm chí là mấy chục năm. Nếu áp học chế độ học này, thì có thể tránh được điểm này rất hay. Nếu ngươi không có thiên phú này, thì ngươi sớm chọn con đường khác, cần gì treo cổ trên một gốc cây chứ, nhưng biết đọc chữ tuyệt đối không phải chuyện xấu, mặc kệ ngươi làm nông dân, thương nhân, hay là công tượng, đều có lợi ích rất lớn.
.Võ Mị Nương nghe được trong mắt sáng ngời, nói: - Đừng nói phổ cập giáo dục, chỉ nói đến chế độ học lên này cũng rất đáng áp dụng nha.
.Lý Trị gật đầu, rất đồng cảm nói: - Còn nhớ khi trẫm còn làm Tấn Vương, ngày triều đình yết bảng, cũng thường đi xem náo nhiệt, thường nhìn thấy rất nhiều người thi mấy chục năm mà vẫn không thi đậu, trẫm cũng thường vì thế mà cảm thấy thương cảm. Trong số những người đó có thể hơn phân nửa không thích hợp với con đường này, nhưng lại vì thế mà lãng phí cả cuộc đời, cũng chưa từng có cống hiến gì cho quốc gia, nếu có thể sớm một chút để hắn hiểu rõ điểm này, vậy thì bọn họ có thể sống tốt hơn.
.Nói tới đây, y bỗng nhìn sang Hàn Nghệ, nói: - Nhưng Hàn Nghệ, việc này nói thì dễ, nhưng làm thì không phải là chuyện dễ. Triều đình không có nhiều nhân lực và vật lực để xây dựng nhiều học viện như thế để cho nhiều người học. Nếu thu tiền, người nghèo cũng không học được.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này vi thần biết, nhưng vi thần cho rằng không thử thì vĩnh viễn không thể biết có thể thành công hay không, hơn nữa có khó hơn nữa cũng không khó hơn thời kỳ Trinh Quán, khi đó Thái Tông thánh thượng có thể chịu đựng được, bệ hạ cũng có thể.
.Nửa câu cuối này chính là nói trúng tim Lý Trị, nhưng tư tưởng ngu dân đã thâm căn cố đế, y làm Đế vương không thể cứ thể đồng ý, chuyện y phải suy xét quá nhiều.
.Đôi mắt Võ Mị Nương xoay chuyển, hơi bất mãn nói: - Bệ hạ, chẳng phải đang nói chuyện của thần thiếp sao, sao lại nói đến quốc gia đại sự rồi.
.- Hả?
.Lý Trị sửng sốt, lập tức cười ha ha nói: - Suýt chút quên mất, ở đây còn có một bệnh nhân. Nói đoạn, y lại hỏi Võ Mị Nương: - Vậy ý của nàng thế nào?
.Võ Mị Nương nói: - Nô tì cũng muốn tử xem. Thứ nhất, đúng như Hàn nghệ nói, có thể để thần thiếp không suy nghĩ lung tung, thứ hai cũng coi như là tạo phúc cho tiểu hài tử này, hi vọng hài tử này có thể khỏe mạnh lớn lên, như vậy thần thiếp cũng yên tâm.
.Lý do này thì Lý Trị làm sao cũng không thể từ chối, bởi vì tiểu công chúa trước đó chết yểu khiến y càng thêm bảo vệ hài tử chưa ra đời này, liên tục gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, nên thế, được, trẫm phê chuẩn. Nói đoạn, y chợt nghĩ đến, học viện này cũng có thể coi như thử nghiệm, xem xem có được hay không, thế là lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, Mị Nương chưa từng làm chuyện này, mà kiến nghị này là ngươi đề ra, ngươi phải giúp nàng đó.
.Võ Mị Nương này hiểu rõ lòng người, thật lợi hại. Hàn Nghệ biết Võ Mị Nương nói thế, thật ra hành thiện chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thúc đẩy Lý Trị thử phổ cập giáo dục, lập tức nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng Hàn Nghệ phải trông coi trại huấn luyện, như vậy không phiền cho hắn chứ.
.Lý Trị nói:
.- Vậy cũng đúng.
.Hàn Nghệ xấu hổ nói: - Vi thần chẳng qua chỉ là dùng miệng, nếu bảo vi thần chuyển gạch, thì có thể hơi phiền phức một chút.
.Lý Trị nghe được thì cười ha ha, nói: - Vậy được, cứ quyết định vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận