Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 229.1: Đo người đặt hàng..

..
..
.Đạo lý này là thông suốt rồi.
.Trịnh Thiện Hành vừa nghe đã hiểu, trong lòng vô cùng kích động. Bởi vì trình độ kinh doanh của y đã đạt tới bình cảnh rồi. Đây cũng là vì sao việc buôn bán của y trong hai năm qua vẫn luôn không có sự đột phá. Lời nói này của Hàn Nghệ khiến cho trong lòng y như bừng sáng. Vốn công việc kinh doanh vẫn còn có thể làm như vậy, liền nói: - Nói rất có lý, nói rất có lý. Sau đó lại nói tiếp: - Hàn tiểu ca, sao ngươi lại nghĩ ra được cách hay như vậy chứ?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Ta hiện giờ đang dạy hàng trăm người, hơn nữa mỗi tháng đều phải trả tiền công cho họ. Không giấu gì ngươi, ta bây giờ ngay cả ngủ cũng nghĩ cách làm thế nào để kiếm tiền. Hiện giờ xưởng mộc đó của ta chính là làm như vậy. Nếu ngươi muốn học ách, hiện giờ vẫn không tiện. Điều này quả thực cũng không cần học, tự ta có thể bố trí, dù sao ta cũng không muốn đưa một nửa Phượng Phi Lâu của ta cho ngươi. Ha ha, ta cũng biết giá trị hiện giờ của Phượng Phi Lâu ta.
.Trịnh Thiện Hành quả thực vô cùng hâm mộ. Họ đã làm kinh doanh mấy năm rồi, cũng như vậy, Hàn Nghệ người ta vừa tới đã làm cho sinh khí tăng lên, quả thực người này so với người kia, tức chết đi được.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên hỏi: - Đúng rồi, người của ngươi tuyển thế nào?
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Đều đã tìm xong rồi.
.- Sao nhanh thế?
.- Cái này nhanh gì chứ? Bây giờ phụ nữ ở nhà canh cửi một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Ngươi đưa ra chế độ thuê người, ba tháng cũng kiếm cho họ kiếm được một năm tiền lương, nhiều người hơn nữa cũng có thể tuyển được.
.Điều này thật ra cũng đúng, Hàn Nghệ gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Bây giờ người cũng đã tìm đủ rồi. Cái nhà này ta cũng sẽ nhanh chóng tìm người bố trí, ngươi định khi nào thì bắt đầu?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Trịnh công tử, ngươi gấp cái gì chứ? Ngươi còn trẻ như vậy, có nhiều thời gian đi kiếm tiền.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Đây thật ra không phải là vội kiếm tiền, chỉ là Phượng Phi Lâu của ngươi thành công như vậy, khiến cho ta vô cùng kỳ vọng.
.Hàn Nghệ tỏ ý hiểu, đây chính là hâm mộ mà ghen tị, cười ha hả nói: - Ngươi đừng gấp, mùa hạ năm nay chính là lúc chúng ta thành danh.
.Trịnh Thiện Hành ồ lên một tiếng: - Lời này là thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ngày đó ta đã nói rồi, trong giai đoạn đầu, chúng ta cần sáng tạo thị trường, như vậy chắc chắn là không kiếm được tiền bạc gì, có lẽ vẫn còn phải bồi thường thêm chút tiền vào. Nhưng tương tự là quần áo, vải quần áo mùa hè ít, tiết kiệm tiền. Vải quần áo mùa đông nhiều, chúng ta không phải là bán vải, mà bán quần áo, cho nên nếu bị lỗ, chắc chắn là chọn mùa hè. Mùa hè trước tiên nổi danh, mùa đông sẽ kiếm lợi.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: - Lời nói như vậy cũng không sai, nhưng nổi tiếng thế nào? Lẽ nào tặng quần áo cho bách tính?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Đương nhiên là không được rồi, chúng ta phải tạo ra thị trường, mà không phải là làm từ thiện. Cho dù giá rẻ cũng cần phải thông qua mua bán.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vậy làm thế nào để thu hút bách tính tới mua?
.- Đo người đặt hàng.
.- Đo người đặt hàng?
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, nói: - Nhưng ngươi vừa rồi còn nói, làm như vậy thì không thể thực hiện được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện đo người đặt hàng này, không phải là người kia đo đặt hàng, ta chỉ đo người đặt hàng, là căn cứ theo chuyên nghiệp.
.- Chuyên nghiệp?
.Trịnh Thiện Hành nói.
.Hàn Nghệ nói: - Trịnh công tử có lẽ cũng đã từng nghe chuyện Triệu Võ Linh Vương Hồ Phục cưỡi ngựa bắn tên rồi chứ.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, thầm đoán ra được điều gì đó.
.- Đạo lý chính là như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Mỗi một ngành nghề đều có đặc tính riêng của nó. Nếu trang phục của nho giáo mặc rộng sẽ bất lợi cho việc đánh giặc, vì sao ngươi còn muốn để cho binh sỹ mặc áo bào rộng đi đánh giặc. Ngươi đây không phải là lấy tính mạng binh lính ra để làm trò cười sao? Nếu trần truồng có thể đánh thắng giặc thì để khỏa thân đi đánh giặc. Đánh giặc chỉ có một mục đích, chính là đánh thắng. Làm thế nào để đánh thắng? Làm thế nào? Mà không phải vì lịch sự, đẹp.
.Tương tự như vậy, hàng ngày nông dân đều phải làm việc. Trang phục mà họ cần là thực dụng. Đó cũng là vì sao bách tính Đại Đường ta đều thích mặc quần hẹp ống áo ngắn. Bởi vì loại trang phục này thực dụng, làm việc thuận tiện. Mặc dù áo tay rộng nhìn đẹp, nhưng đây là tập tính của văn nhân, nhìn thì bay bổng, linh hoạt, đẹp, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ nho nhã. Nhưng nông dân họ thì không cần sự nho nhã. Cái họ cần chính là trồng được nhiều lương thực.
.Đó chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta căn cứ vào đặc tính của mỗi loại ngành nghề mà thiết kế trang phục. Nông phu yêu cầu thực dụng, nếu chúng ta muốn bán quần áo cho họ, vậy thì chúng ta sẽ làm quần áo phù hợp với việc canh nông, có đẹp hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là đơn giản mà thực dụng. Đương nhiên cũng không thể khác loại. Mà con gái nhà quý tộc, chạy theo cái đẹp, chúng ta cần làm ra những bộ quần áo đẹp, phức tạp một chút cũng không sao, còn có thợ thủ công, thợ nhuộm, thợ săn, thậm chí là học sinh. Bình thường họ làm việc đều khác nhau, nói chung là phải đáp ứng được yêu cầu của mỗi một ngành nghề khác nhau, thuận lợi cho từng ngành nghề.
.Hiện giờ mặc dù là có bán quần áo, nhưng không có chợ quần áo, chỉ có chợ vải, không có nghĩa là lạc hậu, mà cho thấy nhân loại không cần.
.Quả thực, con người hiện giờ cũng không cần thị trường này. Phụ nữ bây giờ đơn giản chính là sống trong bách khoa toàn thư, cái gì cũng đều có thể làm được, không có vợ, có mẫu thân, không thể làm thì chỉ vì họ không cần làm. Cũng giống như những con cái quý tộc đó, có cắt may chuyên nghiệp giúp họ may quần áo.
.Nếu Hàn Nghệ muốn tạo ra thị trường này, như vậy trước tiên là phải thức tỉnh mọi người đối với yêu cầu thị trường này.
.Những loại quần áo cổ quái đó có lẽ đã có thể theo phong trào nhất thời, nhưng không thể tiếp tục. Hàn Nghệ làm thế nào với việc tạo ra thị trường này, chỉ cần kiên trì một điểm, cụ thể. Điều này cũng giống như cày Hùng Phi đó, chúng ta làm ra quần áo để tiện lợi cho các ngươi làm việc, vậy thì ngươi sẽ tới mua.
.Trong dòng lịch sử chảy mãi, cuối cùng cũng đã dừng lại, nhất định là thực dụng, tuyệt đối không phải là những thứ hào hoa mà không thực dụng.
.Lịch sử là vô cùng chân thực, nhân loại cũng vô cùng hiện thực. Nếu tốt hơn nữa, vì sao chúng ta lại không dùng cái tốt hơn, chọn theo cái ưu việt, không thực dụng chắc chắn là phải từ bỏ rồi.
.Lịch sử là một tấm gương, dù rất giống, nhưng ngươi không thể coi người trong gương mà đối đãi như với người thực. Lịch sử chính là lịch sử. Lịch sử không phải là cuộc sống.
.Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế trầm ngâm hồi lâu, nói: - Nhưng giờ chúng ta cũng phải làm ra được loại trang phục mà ngươi nói.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không phải đã nói rồi sao? Trong lòng ta đã có cấu tứ rồi. Đương nhiên, ngươi cũng đừng có nghĩ dựa vào một mình ta. Một mình ta quả thực là năng lực có hạn, còn phải tiếp thu ý kiến rộng rãi của quần chúng. Không phải đều đã tuyển được người rồi sao? Như vậy, ngươi để cho những người này mỗi người làm một túi vải của nông phu, người làm tốt nhất sẽ nhận được thưởng. Chúng ta dựa vào đó để chọn ra một lớp người ở phương diện này tới, tổ thành phòng thiết kế, chuyên thiết kế quần áo. Đây mới là kế sách lâu dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận