Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1031: Chơi lớn rồi!

.Mặc dù lời này của Thôi Bình Trọng nghe vào thì có chút không vui, nhưng Hàn Nghệ lại cho rằng nên là vậy, dù sao thì hai người không thân không quen, Thôi Bình Trọng đồng ý giúp làm âm vần đã là hết sức không dễ dàng rồi, làm người thì không thể quá tham lam.
.Nhưng Tiêu Vô Y chí tình chí nghĩa lại rất khó chịu, không nói chuyện mấy câu đã oang oang đòi cáo từ, lão nương giận rồi.
.Thôi Bình Trọng cũng biết cá tính của Tiêu Vô Y, hoàn toàn coi như không thấy.
.- Tam thúc đúng là thiên vị, chẳng nể mặt ta chút nào cả. Vừa mới lên xe ngựa, Tiêu Vô Y liền thở phì phì nói.
.Hàn Nghệ thì chỉ cười cười.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy mà chàng còn cười được, lẽ nào chàng không cảm thấy xấu hổ sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta không những không xấu hổ, ngược lại còn hết sức cảm kích ông ta nói như vậy.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nói: - Từ sau khi ta đến Trường An, đã có người không ngừng nói với ta, ngươi làm như vậy là sai, phải làm thế này, phải làm thế kia, ví dụ như đám người Thôi Ti, Trịnh Bá Ngung, Hứa Kính Tông, Chử Toại Lương, nhưng bọn họ đều không biết thứ ta muốn là gì, khi không biết thứ ta muốn là gì mà đã nói ta sai, đây không phải lời của trí giả, thứ ta cần là kiến nghị, cứ không phải là ý kiến. Trí giả chân chính là người biết duy trì im lặng, như Tư không Lý Tích, Thái úy, Dương lão phu nhân, và cả phu nhân nàng.
.Hắn vẫn có lĩnh vực không biết, ví như quan trường phức tạp, phong tục nhân tình đương đại, hắn cũng không phải là quá rõ, hắn cần có người đề xuất ngôn luận mang tính kiến nghị về lĩnh vực hắn không biết, chứ không phải chuyện hắn đã làm, chỉ ra chỗ sai, các ngươi đã không biết thứ ta muốn là gì, ngươi lại nói với ta đi về bên trái, vậy không phải là ăn ốc nói mò sao, hắn cũng đâu phải trẻ con ba tuổi.
.Tiêu Vô Y ngạc nhiên vui mừng nói: - Còn có ta?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thật ra nàng vẫn luôn giữ im lặng đối với công việc của ta, chính là sự ủng hộ lớn nhất, về điểm này, Mẫu Đơn cũng không bằng nàng.
.Trí giả chân chính, giống như Hàn Nghệ, câu đầu tiên đã có thể nói trúng tâm khảm của đối phương.
.Tiêu Vô Y nghe vậy như mở cờ trong bụng, ta mà lại tề danh với Lý Tích, Trưởng Tôn Vô Kỵ, đặc biệt là nửa câu sau, nghe thế nào cũng thuận tai, đây chính là câu nói Tiêu Vô Y muốn nghe nhất, còn hơn hết thảy lời ngon tiếng ngọt, chớp đôi mắt đẹp lấp lánh, ngượng ngùng hỏi: - Vậy rốt cuộc là chàng muốn gì?
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng ôm nàng lại, cười nói:
.- Đương nhiên là cùng nàng sống đến bạc đầu răng long.
.Trong lòng Tiêu Vô Y như quết mật, nhưng miệng lại nói: - Chàng không muốn nói thẳng thì thôi, hà tất nói những lời này để bịp ta.
.- Đây là thật, bởi vậy bọn họ đều không biết đây mới là điều ta muốn có được nhất, vì vậy ý kiến của những người tự coi mình quá cao đó, ta hoàn toàn không nghe. Hàn Nghệ ôm nàng, thật lòng nói: - Điều ta muốn nhất chính là cùng nàng ngắm hoàng hôn từ từ già đi.
.Tiêu Vô Y tâm thần mê say, không kìm được nép vào ngực Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: - Rồi để Nguyên Mẫu Đơn bưng rượu đứng đằng sau có được không.
.- Ặc.
.Chỉ có thể nói Tiêu nữ vương là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
.Về đến trong thành, Hàn Nghệ không về Tiêu phủ, mà chạy về Ngõ Bắc, sai Tang Mộc mau chóng đi lệnh cho xưởng in ấn, tạm thời hoãn in sách giáo khoa, trước tiên toàn lực in "Du viên kinh mộng" của Dương Phi Tuyết.
.Còn về bên phía Hộ Bộ, trước mắt hắn cũng chưa đến làm gì, bởi vì hiện tại hắn không cần phải đến, thương nhân chỉ cần mang tư liệu về, thiết kế phương án của mình, làm sao có thể đảm bảo điều kiện tiên quyết về lợi ích của mình, trúng thầu, đây cũng là một môn học vấn, không phải chuyện đơn giản như vậy. Hơn nữa thương nhân hiện giờ đều chưa từng làm như vậy, về điểm này thì đúng là người người bình đẳng.
.Phủ Thái úy.
.- Tiểu tử Hàn Nghệ này cũng đúng là có năng lực a, chỉ trong thời gian chốc lát đã khiến Hộ Bộ trở thành đứng đầu Lục Bộ, tăng thêm quyền lực cho Hộ Bộ. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, lại nói: - Khi Hàn Nghệ đề xuất sửa chế độ nguyệt bổng, nhất định là đã dọa những đại thần kia chết khiếp chứ gì.
.Hàn Viện gật đầu nói: - Đúng là như thế, may mà hắn cũng không động não cắt giảm bổng lộc của quan viên, nếu không thì sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên liếc mắ nhìn Cao Lý Hành trầm mặc ngồi một bên, nói: - Văn Mẫn, đệ thấy việc này thế nào?
.Cao Lý Hành nói: - Không biết huynh trưởng hỏi năm mươi vạn quan, hay là chuyện nguyệt bổng?
.- Ta đều muốn nghe thử kiến nghị của đệ.
.- Đầu tư năm mươi vạn quan đổi lấy hòa bình ở tây bắc, cùng với sự khống chế của Đại Đường ta đối với địa phương, đó tuyệt đối là có lời, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải làm được điều này, nếu không thì con đường làm quan của hắn e là sẽ dừng lại ở đây. Còn về nguyệt bổng, đương nhiên cũng là chuyện tốt, nhưng trong này cũng có một ẩn hoạn, đó là làm như vậy sẽ gia tăng nhu cầu của quốc gia đối với tiền đồng, nếu xử lý không thỏa, có thể sẽ xuất hiện hiện tượng khan hiếm tiền.
.Cao Lý Hành lại nói: - Tuy nhiên ở phương diện này, Hàn Nghệ còn thông minh hơn đệ nhiều, nếu đệ đã có thể nghĩ đến, tất hắn có thể nghĩ đến, nhất định hắn có chuẩn bị.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, may mà Cao Lý Hành đã nói nửa câu sau, nếu không thì ông ta cũng thật sự có chút lo lắng, đột nhiên nói: - Đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ chỉ sợ là hiện tại hết sức ghen tị với Hàn Nghệ.
.Hàn Viện gật gật đầu, nói: - Hai người này và Hàn Nghệ vốn đã là thủy hỏa bất dung, bọn họ vốn cho rằng Hàn Nghệ đã đắc tội với cả triều văn võ, cho dù đã làm Hộ Bộ Thị lang cũng sẽ đối mặt với hoàn cảnh cất bước gian nan, nhưng không ngờ rằng Hàn Nghệ có thể khiến bệ hạ đáp ứng phát năm mươi vạn quan cho Hộ Bộ, hôm qua lúc lên triều, sắc mặt của bọn họ đều không tốt lắm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo nheo mắt, nói: - Bởi vậy có thể thấy được, cách của Văn Mẫn vẫn là khả thi, lợi dụng Hàn Nghệ để đối phó với Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ.
.Hàn Viện cau mày nói: - Nhưng lẽ nào Hàn Nghệ lại không để bụng chúng ta sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Nếu người của hắn đều là thế lực chúng ta, vậy thì hắn sẽ không nghĩ như vậy. Nói xong ông ta lại quay sang Cao Lý Hành nói: - Văn Mẫn, nghe nói gần đây Đại Tượng vẫn luôn ở nhà không ra ngoài.
.Cao Lý Hành gật đầu nói: - Đệ sẽ đi tìm ông ta nói chuyện.
.Hôm nay tuy vẫn là mùa thu trời trong xanh, nhưng đã mang theo từng trận gió lành lạnh, có thể thấy mùa đông đã sắp đến rồi.
.Hàn Nghệ ngồi xe ngựa men theo Vị Thủy đi về hướng đông, đi được một canh giờ, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Hàn Nghệ xuống xe ngựa, trước mặt là một hồ nước rộng rãi, xa xa có thể thấy từng bãi cỏ lau không ngừng đung đưa trong gió thu, đưa mắt nhìn qua, trong lòng vui vẻ thoải mái. Liếc nhìn xung quanh, chợt thấy trên bãi đất trống phía đông hơn trăm lá cờ phấp phới đón gió, rung lên phát ra tiếng loạt soạt, từng tốp tướng sĩ cấm quân xếp hành chỉnh tề ngay ngắn, đao thương sáng loáng.
.Lẽ nào hoàng đế đến?
.Hàn Nghệ sửng sốt, trận trượng lớn như vậy, ngoại trừ hoàng đến, ai dám làm, không muốn sống rồi. Bước nhanh đi đến.
.- Người nào?
.Hai tướng sĩ cấm quân chặn đường đi của Hàn Nghệ.
.Không đợi Hàn Nghệ mở miệng, một thái giám vội vàng chạy đến, nói: - Vị này chính là Hộ Bộ Thị lang mới nhậm chức, cản đường hắn, cẩn thận hắn không phát tiền lương cho các ngươi.
.Thái giám này chính là Trương Đức Thắng, hai gã cấm quân kia lập tức tránh ra.
.Không ai trách bọn họ, đây là chức trách của bọn họ.
.Hàn Nghệ vui vẻ, Trương Đức Thắng này kỳ thật rất thú vị.
.Trương Đức Thắng hướng tới Hàn Nghệ nói: - Ai ôi! Ta nói Hàn Thị lang, ngươi đã đến rồi, bệ hạ đã đợi sốt ruột rồi.
.Hàn Nghệ buồn rầu nói: - Ta không biết bệ hạ sẽ đến a!
.- Được rồi, được rồi, mau qua đi!
.Đi qua trạm gác lâm thời, thấy trên bãi đất trống có không ít người, không chỉ có Lý Trị đến, mà Võ Mị Nương và mẫu thân Dương thị của nàng ta cũng đến, bên cạnh còn có các đại thần như Lý Tích, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân, Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong đang ngồi, xung quanh đều là các công tử thân mặc phục sức hoa lệ, thậm chí còn có không ít nữ nhân thân mặc nam trang. Những người này hoặc là thành viên hoàng thất, hoặc chính là ngoại thích.
.Wow! Làm lớn như vậy, không phải chứ, Diêm Lập Bản vốn là điên rồi sao? Hàn Nghệ sợ rồi, hắn tưởng rằng chỉ là đến chỉ điểm một chút, mặc đồ hết sức tùy tiện, nuốt nước bọt một cái, bước nhanh lên trước, hành lễ nói:
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ, hoàng hậu.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị vui vẻ cười nói: - Hàn Nghệ, rốt cuộc khanh còn che giấu bao nhiêu bản lĩnh, nếu không phải Diêm ái khanh thành thật bẩm báo, trẫm còn không biết thì ra hai bến thuỳen này đều là cách khanh nghĩ ra.
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên hạ thủy, nếu lỡ như thất bại, chẳng phải là ta quá mất mặt rồi sao, huống hồ cái này có liên quan đếch gì đến ta, ta cũng không có tham dự vào, lão tử đi đánh trận, phải đẩy cho Diêm Lập Bản, ai muốn lão ta chơi lớn như vậy, mời hết mọi người đến, ngươi muốn khoe khoang lên mặt cũng phải đợi đến lần thứ hai hạ thủy a, nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, đây chỉ là vi thần ngẫu hứng nghĩ ra, vi thần cũng chỉ là trong lúc tán gẫu, nói cho Diêm Thượng thư biết phương pháp này, việc cụ thể, vi thần cũng không biết gì cả, đây đều là công lao của Diêm Thượng thư.
.Diêm Lập Bản vừa nghe, sư phụ, người quá khiêm tốn rồi a! Thân là đồ đệ sao có thể giành công lao của sư phụ, vội vàng nói: - Hàn Thị lang thật sự khiêm tốn rồi, chỉ bằng bản vẽ công trình của Hàn Thị lang, trong thiên hạ không ai sánh kịp, nếu không phải Hàn Thị lang chỉ điểm, thế nào ta cũng không tạo ra bến thuyền này được.
.Hàn Nghệ hết sức buồn bực, ta bảo này lão Diêm, có ông lừa người như vậy sao, ông còn chưa từng thử đã đẩy hết lên người ta, vội nói: - Là Diêm Thượng thư quá khiêm nhường rồi, ta chỉ là nguệch ngoạc, ai mà không biết tranh của Diêm Thượng thư, đó mới là thiên kim dịch đắc, nhất họa nan cầu a.
.Lý Trị cười nói: - Được rồi, được rồi, nhị vị ái khanh đều là người khiêm tốn, cũng đừng đùn đẩy cho nhau nữa, trong lòng trẫm hiểu rất rõ.
.Võ Mị Nương bên cạnh cười nói: - Bệ hạ không rõ đâu.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Sao hoàng hậu lại nói vậy?
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ nhất thời hứng khởi muốn đến đây tham quan, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hạ thủy, nếu lỡ thất bại
.Nói tới đây, nàng ta liền không nói nữa.
.Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là Hàn Nghệ sợ chịu trách nhiệm a!
.Hàn Nghệ kích động muốn hộc máu cũng có, Mị Nương à, ta là kim bài tâm phúc của cô đấy nha!
.Những đại thần, hoàng thân quốc thích kia không khỏi đều phì cười một tiếng, còn Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ lại khinh bỉ Hàn Nghệ, tên tiểu nhân nhà ngươi!
.Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ hai người bọn họ ném lại, trong lòng chửi thầm, hai tên tiểu nhân các ngươi cũng không biết xấu hổ mà khinh bỉ ta, đúng là thiên hạ to lớn, có đủ những thứ lạ.
.Diêm Lập Bản cũng phản ứng lại, không thể chống lại sư phụ được, vội nói: - Bệ hạ, chủ ý này của Hàn Thị lang hết sức khả thi, nếu như thất bại, nhất định là thần bất tài, đây cũng là lý do thần mời Hàn Thị lang đến đây chỉ điểm vi thần.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không nói được gì, ngươi nói như vậy, ta không thể cũng nói đây là lỗi của ta, các người quá gian trá rồi, hóa ra mục đích duy nhất ta đến đây chính là chia trách nhiệm, không thể tiếp tục chơi vui vẻ cùng các người rồi.
.Lý Trị thấy Hàn Nghệ mặt lúc đỏ lúc xanh, khó mà được thấy Hàn Nghệ nghẹn khuất như vậy, vui vẻ bật cười ha hả, lại nói: - Nếu đây đã là thử nghiệm, cho dù là thất bại cũng là chuyện có nguồn gốc, với lại, các khanh cũng đều là nghĩ cho thợ thủ công, mới nghĩ ra cách này, trẫm thấy rất vui mừng, bởi vậy các khanh không cần phải cảm thấy lo sợ. Nhưng mà Hàn Nghệ, trẫm cũng đã xem bản vẽ công trình của khanh rồi, quả thực hết sức tinh diệu.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm trách nhiệm này gánh chắc rồi, vậy còn không bằng thổi phồng một phen, vì thế nói: - Bệ hạ đúng là tuệ nhãn như cự, bản vẽ công trình này chính là đến từ toán học một trong Hiền giả lục học của vi thần, giá trị của toán học không chỉ là toán thuật, còn có thể ứng dụng vào rất nhiều phương diện.
.Lý Trị chỉ là thuận miệng nói một câu như vậy mà thôi, vậy mà tên này lại tưởng thật, gượng cười gật gật đầu, nói cho có lệ: - Ái khanh nói có lý. Nói xong lại hướng tới Diêm Lập Bản nói: - Diêm ái khanh có thể bắt đầu rồi chứ.
.Đệt! Ta vẫn chưa nói xong a! Hàn Nghệ buồn bực nhìn Lý Trị.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Diêm Lập Bản chắp tay thi lễ, nhìn về phía Hàn Nghệ, vốn muốn gọi Hàn Nghệ đi cùng, nhưng nghĩ lại, vẫn là đừng liên lụy đến Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, lúc này ngươi mới bù đắp lại, muộn rồi, lão tử bị ngươi hại chết rồi, vẻ mặt đưa đám nói: - Bệ hạ, thần và Diêm Thượng thư cùng đi xem thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận