Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 812: Chuẩn bị hậu sự đi

.Đêm đã khuya.
.Nhưng Lý Trị vẫn chưa ngủ được, trước mắt mà nói, y đang ở thế phòng thủ, có thể thuận thế mà làm, nhưng thực lực của y có hạn, tiếp tục phòng thủ như vậy, cuối cùng cũng sẽ bị đối phương công phá, y được phải nghĩ biện pháp ép đối phương xuống.
.Ép như thế nào? Nên ép như thế nào? Dựa vào cái gì để ép?
.Nghĩ tới nghĩ lui, y cũng không có điểm nào nắm chắc, nói trắng ra chính là không đủ thực lực, thế lực không đủ, vấn đề mấu chốt vẫn là Lý Tích.
.- Bệ hạ, người đang suy nghĩ gì vậy?
.Võ Mị Nương cũng trằn trọc không ngủ được, đi đến bên người Lý Trị, khoắc thêm cho Lý Trị một cái áo khoác, sau đó ngồi ở bên cạnh Lý Trị.
.Lý Trị thở dài: - Hiện giờ Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền, Lý Nghĩa Phủ ba lần bốn đi du thuyết Lý Tích, nhưng kết quả lại là càng ngày càng hỏng. Ôi trước kia trẫm luôn nghe người ta nói Lý TíchLý Tích này cẩn thận chặt chẽ, hiện giờ trẫm xem như đã được kiến thức. Nói đến phần sau, kèm theo một tia tức giận.
.Lý Tích ngươi làm thần tử, ta làm quân chủ, ta cầu ngươi như vậy, ngươi vẫn cứ thờ ơ, mặc dù ngươi không đứng về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng thế này còn đáng giận hơn cả Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Lý Trị đã hết hy vọng với Lý Tích rồi.
.Trong lòng Võ Mị Nương cũng là buồn bực không thôi, hơi trầm ngâm, nói: - Bệ hạ không phải vẫn còn một người chưa dùng sao?
.Lý Trị sửng sốt, nói: - Nàng nói đến Hàn Nghệ?
.Võ Mị Nương gật gật đầu.
.Lý Trị thở dài: - Lúc trước Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền đi, Lý Tích này còn nể mặt bọn họ một chút, nhưng đến Lý Nghĩa Phủ, ngay cả cửa cũng không cho vào. Trẫm thấy để Hàn Nghệ đi, chỉ sợ cũng là tự nhận lấy mất mặt.
.Võ Mị Nương nói:
.- Nhưng Hàn Nghệ có một câu nói phi thường đúng, việc này chỉ cần đi làm, được hay không thì cũng chẳng mất gì, một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không đi làm. Hơn nữa Hàn Nghệ ba lần bốn lượt đề nghị bệ hạ tiếp tục phái người đi du thuyết Lý TíchLý Tích, hiện giờ chỉ còn thừa ra hắn thôi, bệ hạ sao không để cho hắn đi thử một chút. Tuy rằng với tình hình như trước mắt, hy vọng quả thật không lớn, nhưng Võ Mị Nương đối với Hàn Nghệ trước giờ luôn bảo lưu tin tưởng, bởi vì Hàn Nghệ chưa bao giờ làm nàng thất vọng.
.Lý Trì suy nghĩ, có lẽ cũng chỉ có như vậy, dù sao cũng chỉ còn có một người.
.Bởi vậy đợi đến ngày thứ hai, Lý Trị liền gọi Hàn Nghệ vào cung, để hắn đi du thuyết Lý Tích.
.Hàn Nghệ không do dự đáp ứng, thuận tiện lại nói một loạt hào ngôn tráng ngữ.
.Hàn Nghệ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, xuất cung liền đi luôn tới chỗ Lý Tích ở ngoại ô.
.- Ngươi là?
.Tên hạ nhân trông cửa không nhận ra Hàn Nghệ, dù sao lão gia của bọn họ thường không ra khỏi cửa, bọn họ khẳng định cũng rất ít khi ra ngoài, đánh giá Hàn Nghệ, dò hỏi.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Tại hạ Hàn nghệ, hôm nay có việc gấp muốn gặp Lý Tư Không.
.- Mời ngài đợi một chút!
.Tên hạ nhân kia nói xong liền khép cửa lại.
.Qua một lúc sau, cửa này lại mở ra lần nữa, chỉ thấy một nam tử khôi ngô đứng ở bên trước cửa.
.Không đợi người đó mở miệng, Hàn Nghệ liền chắp tay cười nói: - Vị thúc thúc đây anh vũ bất phàm, khí vũ hiên ngang, uy phong lầm lẫm, nhất định là Lý tướng quân rồi, Tại Hạ Hàn Nghệ, mạo muội tới thăm, thất lễ, thất lễ.
.Lý Bật khóe miệng co quắp, nhẫn nhịn không cười thành tiếng, thầm nghĩ, tiểu tử này đúng là giống như lời đồn đại. Lại nói: - Đại ca của ta thân thể không thoải mái, ngươi ngày khác lại đến đi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân có điều không biết, ta chính là bởi vì chuyện này mà đến.
.Lý Bật kinh ngạc nói: - Lời này có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Không giấu tướng quân, tại hạ từng ngẫu nhiên gặp được cao nhân, ông ta dạy cho ta một bộ châm pháp, chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng, ngược lại mấy loại đau ốm vặt, lại không chữa được, bệ hạ sau khi biết được, lập tức để vãn bối đến chữa bệnh cho Lý Tư Không.
.Lý Bật trừng mắt nhìn, ngươi rõ ràng là đang tự mình nói hươu nói vượn, nhìn về phía hạ nhận nói: - Mời Đặc phái sứ vào trong tiền sảnh đợi chút.
.Nói xong, ông ta liền xoay người rời đi trước.
.Ông ta hoả tốc đi tới phòng ngủ của Lý Tích.
.Lý Tích lúc này đang ngồi ăn một cái đùi cừu, người già nếu có một hàm răng khỏe, thì chính là hạnh phúc rồi, thấy Lý Bật đến, nói: - Tiểu tử kia đã đi chưa?
.Lý Bật nói:
.- Đại ca, huynh không thể không gặp hắn rồi.
.Lý Tích kinh ngạc nói: - Vì sao? Lý Nghĩa Phủ đệ còn đuổi được, vậy mà Hàn Nghệ, đệ lại không đuổi được?
.Lý Bật nói: - Hắn nói hắn là phụng chỉ đến chữa bệnh cho đại ca, ta đây nếu đuổi hắn đi, vậy thì bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào.
.Lý Tích sửng sốt nửa ngày, cười mắng: - Tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt như trong đồn đại mau mau thu dọn đi.
.Nói tới đây, ông ta dừng một chút, nói: - Không được, không được, nơi này cả phòng đầy mùi thịt cừu, hắn vừa vào là ngửi được, hay là chuyển qua phòng đệ đi.
.Có thể thấy được Lý Tích rất cẩn thận a!
.Đợi khi đã chuẩn bị xong, Lý Bật đi tới bên ngoài tiền sảnh, vụng trộm nghiêng đầu nhìn vào, cũng không biết có phải Hàn Nghệ đã sớm dự liệu được rồi hay không, vừa vặn liếc thấy, vội đứng lên nói: - Tướng quân.
.Lý Bật ngượng ngùng cười, đi ra, nói: - Làm phiền Đặc phái sứ rồi.
.- Không dám, không dám.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói.
.Lúc này Lý Bật liền dẫn Hàn Nghệ đi đến phòng của mình, trong phòng tràn đầy mùi thuốc đông y, đây là vừa mới vẩy ra. Lý Bật trong lòng rất buồn bực, đêm nay khẳng định phải chuyển ra chỗ khác ở rồi.
.Hàn Nghệ vừa nhìn lên trên giường, chỉ thấy Lý Tích nằm ở trên giường, trên trán đang để một cái khăn ẩm, không hề nhúc nhích. Nghiêm nghị hỏi Lý Bật: - Không biết Tư Không là đang ngủ, hay là đang hôn mê?
.Lý Bật hơi hơi trầm ngâm, nói: - Ta đây cũng không rõ lắm, dù sao thời gian đại ca ta tỉnh lại ít hơn nhiều so với thời gian hôn mê, hiện giờ mỗi ngày cũng chỉ ăn một bữa cơm, hơn nữa cũng chỉ uống một chút cháo, ta thực sự là rất lo lắng à!
.- Tướng quân đừng vội, để ta bắt mạch cho Tư không đã.
.Hàn Nghệ đi lên trước, tự mình lấy một cái ghế gỗ ngồi ở bên canh giường, đầu tiên là nhẹ giọng gọi: - Tư Không, Tư Không.
.Lý Tích một chút động tĩnh cũng không có.
.- Xem ra bệnh không nhẹ à!
.Hàn Nghệ tự lẩm bẩm một câu, nhẹ nhàng kéo chăn ra, kéo tay trái của Lý Tích ra ngoài, đột nhiên nhìn chằm chằm mảnh thịt nhỏ trong móng tay của Lý Tích, trong lòng cười thầm, xem ra vị Tự không này của chúng ta sức khỏe vẫn còn rất tốt, tham ăn giỏi ngủ. Nhưng cũng không có vạch trần, hai ngón tay cong lại bắt trên mạch của Lý Tích, hai mắt khép lại lại, giống như đang nhập tâm.
.Lý Bật thấy những động tác bắt mạch của hẳn thật sự khá chuyên nghiệp, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự biết chữa bệnh? ấy dà! !!, không ổn! Nếu chẳng may hắn phát hiện đại ca là đang giả bệnh thì nguy to.
.Chỉ có thể nói ông ra quá lo lắng rồi, Hàn Nghệ ngoại trừ lừa, thủ đoạn còn lại, thì cũng đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Chẳng biết cái gì, kỳ thật không có bản lĩnh này.
.Bất tri bất giác đã qua thời gian ăn xong một bữa cơm.
.Lý Bật còn chưa bao giờ thấy qua có người bắt mạch lâu như vậy, chờ đến mức sắp ngủ rồi.
.Kỳ thật khó chịu nhất chính là Lý Tích, vừa không dám động đậy, ngay cả mắt cũng không dám mở ra.
.Bất tri bất giác, lại trôi qua thời gian đốt một nén nhang.
.Lý Bật thực sự không nhịn được nữa, đang muốn mở miệng, chợt thấy Hàn Nghệ thu tay lại.
.Cuối cùng thì cũng xong rồi. Lý Bật hỏi vội: - Tình hình đại ca ta như thế nào?
.Hàn Nghệ đứng dậy, dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn Lý Bật, ngập ngừng.
.Lý Bật bị hắn nhìn cũng có chút hoảng, nói: - Ngươi nói gì đi chứ!
.Hàn Nghệ thở dài, nói ra một lời thoại kinh điển, - Xin Lỗi! Ta đã cố gắng hết sức rồi.
.Lý Bật sửng sốt, nói: - Lời này là có ý gì?
.Hàn Nghệ lại thở dài một hơi, ứa nước mắt nói: - Tư Không ông ấy ông ấy đã không thể cứu được nữa.
.Lý Bật nổi giận mắng: - Ngươi thối lắm, đại ca của ta y !
.- Khụ khụ khụ!
.Bỗng nhiên, Lý Tích ho một trận, thân thể cũng rung lên vài cái, lập tức lại mê man.
.Lý Bật ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, thầm mắng, tiểu tử này thật sự là còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, ta suýt nữa để cho hắn biết rồi.
.Hàn Nghệ ánh mắt thoáng nhìn, trong lòng cười nói, ho đi, ho đi, lát nữa ngươi mà không ngồi dậy, Hàn Nghệ ta liền đi treo cổ tự sát.
.Lý Bật dù sao cũng là đệ đệ của Lý Tích, mưa dầm thấm đất, kỹ năng diễn xuất thì vẫn phải có, kích động nói: - Điều này sao có thể, đại ca của ta tuyệt đối sẽ không có việc gì, nếu như ngươi còn dám bịa đặt, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, ta phụng mệnh mà đến, nếu như còn chút hy vọng, ta tuyệt không dám nói như vậy. Ngươi khẩn trương đi giúp Tư Không chuẩn bị hậu sự đi, ta phải hồi cung phục mệnh.
.Lông mày Lý Tích đột nhiên giật giật.
.Cái này càng nói càng thái quá rồi. Lý Bật lúc này tức giận rồi, đột nhiên vươn tay ra, nhéo vạt áo của Hàn Nghệ, nói: - Ngươi có gan thì nói lại một lần.
.Dù sao cũng là xuất thân võ tướng, một lời không hợp tất động thủ.
.Hàn Nghệ yên tĩnh như nước giếng, dũng cảm nhìn Lý Bật nói: - Tướng quân, con người chung quy khó thoát khỏi cái chết, chỉ khác là sớm hay muộn, mỗi người đều phải đối mặt, tình hình Tư không như thế này nhiều nhất không qua được ba ngày.
.Rõ ràng chính là đang nói vớ vẩn nha, vừa trước đó Lý Tích còn đang vui vẻ gặm đùi cừu, tính mạng làm sao mà chỉ còn ba ngày được. Lý Bật nghiến răng nghiến lợi nói: - Nếu đại ca của ta ba ngày sau không có việc gì, thì sao?
.Hàn Nghệ vô cùng khẳng định nói: - Cái này là không thể! Nếu Tư Không có thể sống quá ba ngày, ta Hàn Nghệ dâng đầu, lấy cái chết tạ tội.
.Lý Bật cả kinh, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút hư cấu, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ nói: - Trước mặt tướng quân vãn bối nào dám nói ngoa, nếu tướng quân không tin, ta thậm chí có thể lập tức viết giấy cam kết, tướng quân vẫn là sớm chuẩn bị hậu sự cho Tư không đi.
.- Được!
.Lý Bật buông Hàn Nghệ ra, cả giận nói: - Viết giấy thì không cần, ba ngày sau, ta nhất định đến tận nhà lấy đầu ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Không cần làm phiền tướng quân, đến lúc đó vãn bối sẽ đến thắp cho Tư không một nén nhang.
.Lý Bật nghe được nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chết tiểu tử này, lời này cũng quá khinh người rồi.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Vãn bối còn phải hồi cung phụng mệnh, xin cáo từ trước.
.Nói xong liền đi ra ngoài,
.Lý Bật đương nhiên sẽ không tiễn.
.Đợi cho sau khi hắn đã đi xa, Lý Tích đột nhiên mở mắt ra.
.Lý Bật nổi giận đùng đùng nói: - Đại ca, tiểu tử này rất kiêu ngạo, ngông cuồng, dám nguyền rủa đại ca huynh, không có lý nào, hắn chỉ là một tên nông dân, chúng ta quyết không thể tha cho hắn. Đại ca đại ca.
.Nói xong, ông ta đột nhiên thấy Lý Tích ngồi ở trên giường, nhăn mày không nói gì, giống như đang rất lo lắng điều gì vậy.
.- Đại ca, ngươi sao vậy?
.Lý Bật nhẹ giọng gọi.
.Lý Tích nhìn Lý Bật, nói: - Đệ thấy ai ngông cuồng đến mức ngay cả tính mạng của bản thân cũng không màng rồi hả.
.Lý Bật sửng sốt, không khỏi sởn tóc gáy, nói: - Đại ca, ý của huynh là?
.- Ta cũng không rõ nữa.
.Lý Tích thở dài, khua tay nói: - Nhanh đi gọi hắn quay lại.
.- Nhưng?
.- Mất mặt tóm lại vẫn còn tốt hơn là mất mạng. Đệ mau đi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận