Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 586.2: Tâm sự.

.Hàn Nghệ nghe thấy thế liền kinh ngạc không biết nói gì. Hắn vạn lần không thể ngờ được, Dương Phi Tuyết lại có thể hiểu rõ hắn đến như thế, cười nói: - Có lẽ trước kia đúng là như vậy, thế nhưng ai rồi cũng sẽ cải biến, vì Tiểu Mập cũng tốt, vì mình cũng tốt, ta đều phải đưa ra lựa chọn của chính mình, không có quan hệ gì đến cô cả. Lúc trước nếu như ta vẫn sinh sống tại Mai thôn, có lẽ sẽ trải qua một cuộc đời vô ưu vô lo, không có chút phiền não nào như bây giờ. Thế nhưng cuộc sống như vậy thì có gì giá trị cơ chứ, người sống trên đời, ít nhất phải có chút ít giá trị, mới không uổng công xuất hiện trên cuộc đời này. Đúng như cô nói, ngày ấy là vì cô lỡ lời, mới khiến ta phải xa xứ đến đây. Thế nhưng cô có nghĩ tới hay không, cũng bởi vì một câu lỡ lời của cô, khiến cho cuộc sống của rất nhiều người trở lên tốt đẹp hơn. Nếu không có cô, có khi đám Mộng Nhi bây giờ đã không thoát khỏi vận mệnh bị người ức hiếp rồi.
.Dương Phi Tuyết nói: - Thế nhưng triều đình là nơi hiểm ác, nhỡ chẳng may... !
.Nói đến đây, nàng cũng không biết phải nói gì cho phải nữa rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có lẽ đứng ở góc độ của cô, quả thật đúng là có nhiều thứ cần lo lắng. Tuy nhiên đối với ta mà nói, hai lần nguy hiểm nhất trong cuộc đời, đều là xảy ra tại Dương Châu. Lần đầu chính là bị sét đánh, lần thứ hai là chuyện của Tần Vũ. Bất kể là chuyện trước hay sau, ta đều nằm ở thế yếu, không có một chút lực phản kháng nào. Điều duy nhất ta có thể làm, chỉ là mặc cho số phận mà thôi. Thế nhưng hiện tại lại bất đồng, hiện tại ta ít nhất cũng đã có chút năng lực để phản kháng, có năng lực tranh đấu để giành lại chút công bằng cho bản thân.
.Dương Phi Tuyết như thoáng có chút suy nghĩ, trôi qua một lát, nàng liền tự nhiên cười nói: - Ngươi nói rất đúng, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Mượn lời tốt lành của cô rồi.
.Câu chuyện đi đến lúc này, không khí đột nhiên trở lên tĩnh lặng. Hai người chỉ yên lặng sóng vai đi bên nhau, bởi vì họ đều biết đã sắp đến lúc phải ly biệt.
.Trôi qua được chốc lát, Dương Phi Tuyết đột nhiên vụng trộm nhìn Hàn Nghệ, không biết nghĩ gì liền đứng lại.
.Hàn Nghệ sửng sốt: - Sao tự nhiên lại dừng lại thế?
.Dương Phi Tuyết ngẩng lên gương mặt xinh đẹp, nói: - Hàn Nghệ, kỳ thật... kỳ thật hôm nay ta hẹn ngươi ra đây, là... là vì có chút lời muốn nói với ngươi. Ta cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai, thế nhưng nếu hôm nay ta không nói ra, chỉ sợ về sau sẽ tiếc nuối cả đời.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, trong lòng cũng mơ hồ đoán được điều nàng muốn nói, tuy nhiên vẫn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.
.Dương Phi Tuyết rất thoải mái nở nụ cười, nói: - Ta thích huynh.
.Khi nàng nói ra ba chữ này, ánh mắt không có bất kỳ trốn tránh, cũng không lộ ra chút xíu thẹn thùng, mà là dũng cảm nhìn thẳng vào Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tuy rằng rất có kinh nghiệm với nữ giới, thế nhưng đối với kinh nghiệm trước đây của hắn mà nói, ý nghĩa của ba chữ này chính là chuẩn bị đi thuê phòng với nhau, mà lúc này hiển nhiên không phải như vậy rồi. Tuy hắn cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ Dương Phi Tuyết lại có thế thoải mái nói ra như thế, nhất thời cũng không biết mình phải đáp lời thế nào.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngẩn ra không nói, vội vàng lắc đầu nói: - Huynh không cần cảm thấy sợ hãi, ta cũng chỉ muốn nói cho huynh biết mà thôi, cũng không hy vọng có chuyện gì phát sinh. Nói xong, nàng hơi cúi đầu, nói: - Huynh từng nói qua với ta, mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu của mình. Ta cũng đã từng tin tưởng vững chắc vào điều đó, thế nhưng ta cũng phát hiện để đạt được tình yêu của mình, cũng không phải đơn giản như vậy. Nếu cứ kiên trì truy cầu tình yêu, thì chỉ biết hại người hại mình, giống như lúc trước ta hại huynh phải xa xứ vậy. Ta biết bản thân không thể có được tình yêu, thế nhưng ta lại cho rằng mình có quyền nói ra những lời này.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nghỉ, một thiếu nữ như nàng cũng có dũng khí đối mặt tình yêu của mình, một thằng đàn ông như ta lại sợ đầu sợ đuôi cái gì chứ, thật sự là không có tiền đồ. Không khỏi cười khổ một tiếng nói: - Ta cũng không phải sợ hãi, có người yêu thích mình cũng không phải chuyện xấu mà. Chỉ là... ta thật không ngờ, cô sẽ nói thẳng với ta như vậy.
.Dương Phi Tuyết cười nếu: - Nếu là lúc bình thường, ta nào dám nói ra chứ. Ta cũng đã định không nói rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên ta thích một người, hôm này nếu không nói ra, sau này sợ là sẽ không còn cơ hội nữa rồi, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Hơn nữa ngày mai ta liền rời khỏi Trường An, bởi vậy hôm nay dù ta có nói gì đi chăng nữa, cũng không thể mang theo về Dương Châu rồi.
.Nói xong nàng lại bổ sung: - Tuy rằng đây chỉ là ý nguyện của cá nhân ta, thế nhưng chỉ cần huynh nghe một chút là tốt rồi.
.Làm sao ta có thể chỉ nghe một chút là xong chứ. Trong lòng Hàn Nghệ âm thầm cảm thán, nói: - Hàn Nghệ có tài đức gì, lại nhận được sự ưu ái của cô chứ.
.Dương Phi Tuyết nghiêng đầu hơi hơi suy nghĩ, liền nói: - Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết mỗi lần ở chung với huynh, ta đều cảm giác rất là vui vẻ, không có gì trói buộc, muốn nói thì nói, muốn làm thì làm. Kỳ thật nếu không phải là huynh, ta cho dù thích, chỉ sợ cũng không dám nói ra miệng thế này đâu. Đúng rôi, huynh vốn cho rằng tình yêu là chính là tự do còn gì, có lẽ ta thích huynh chính là vì nguyên nhân này đấy.
.Nói xong lời cuối cùng, nàng lại ngẩng đầu nhìn Hàn Nghệ, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh ảm đạm, sợ rằng sau này không ai có thể cho nàng cái cảm giác như thế này rồi.
.Lý do này tuy rằng đơn giản, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn sai. Đối với Hàn Nghệ mà nói, cái khí chất độc nhất vô nhị trên người hắn, cũng là sức hấp dẫn lớn nhất mà hắn có được, chính là hơi thở tự do không bị trói buộc.
.Hàn Nghệ hốc mắt hơi hơi hồng nhuận, đối với sự ái mộ của thiếu nữ, nếu nói hắn không chút cảm động, đó là không có khả năng, thậm chỉ hẳn càng không thể kháng cự được sự yêu thích của mình dành cho cô bé trước mặt này. Nhìn thấy chút ít chờ mong trong ánh mắt của Phi Tuyết, hắn liền không kìm lòng nổi vươn tay ôm chặt thiếu nữ vào lòng. Vừa cảm thấy sự ấm áp trên người Dương Phi Tuyết, hắn liền cảm thấy căm hận chính mình. Trong lòng thầm than, từ trước tới nay ngươi đều căm hận người đàn ông kia, thế nhưng với những gì ngươi đang làm hiện tại, liệu có chút khác biệt gì so với ông ấy cơ chứ.
.Đang lúc hắn kịch liệt tranh đấu, Dương Phi Tuyết lại đột nhiên giãy khỏi vòng tay của hắn.
.Hàn Nghệ vội vàng kêu lên một tiếng, chỉ sợ bản thân đường đột giai nhân, vội vàng xấu hổ nói: - Thực... thực sự xin lỗi, ta... !
.Duong phi tuyết vội nói: - Ta không trách huynh.
.Nói xong, nàng vội vàng lau đi nước mắt trên khoé mi, thẹn thùng nói: - Kỳ thật vừa được huynh ôm, trong lòng ta thực sự cực kỳ vui mừng, nhưng ta chỉ sợ ngày mai mình không đi khỏi Trường An được nữa.
.Hàn Nghệ vừa nghe thấy thế, trong lòng không hiểu sao lại có chút nhẹ nhàng, tuỳ tiện chỉ tay, cười nói: - Chúng ta sang bên kia ngắm cảnh đi.
.Dương Phi Tuyết a một tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Có chuyện gì thế?
.Dương Phi Tuyết chỉ cười khúc khích, lắc đầu không nói.
.Hàn Nghệ thấy thế liền ngẩn ra, vừa quay đầu nhìn lại, trên mặt liền lộ ra vẻ xấu hổ. Hoá ra phương hướng mà hắn vừa chỉ, đúng là cái ao nước thối hoắc mà lần trước hắn mua. Tuy rằng đã lấp được một nửa, thế nhưng vẫn là thối không thể chịu nổi.
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy vẻ quẫn bách trên mặt Hàn Nghệ, làm sao còn nhịn được nữa, khanh khách cười lên.
.Hàn Nghệ nhìn thấy nụ cười thiên chân vô ta của nàng, trong lòng thầm than, sợ rằng sau này có lẽ không thể nhìn thấy nụ cười động lòng người này nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận