Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 769: Tâm đầu ý hợp

.Trải qua khúc nhạc đêm nho nhỏ này, cặp đôi mới rốt cuộc có thể động phòng.
.Tuy nói hơi quanh co, nhưng dù sao cũng vô cùng đơn giản, đầu tiên, Nguyên Nhạc coi hôn lễ này là khúc nhạc đệm để sinh em bé, tiếp theo, bất kể thế nào, Nguyên Mẫu Đơn cũng là lần thứ hai thành thân, đương nhiên vẫn khiêm tốn một chút.
.Tuy rằng hôn lễ vô cùng đơn giản, nhưng tân phòng lại bố trí vô cùng hoa lệ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi mộc hương thoang thoảng, song cửa sổ khắc hoa chạm rộng, màn trướng màu vàng nhạt, trên đỉnh là những cái tua bằng lụa, lay động theo gió nhẹ. Trong trướng là một chiếc giường lớn mềm bằng gỗ, đồ trang trí khắc hoa tinh xảo quả nhiên không phải là phàm trần, bởi vậy có thể thấy được, mục đích của Nguyên Nhạc vô cùng rõ ràng. Bên cạnh có một cái bàn tròn nhỏ, bên trên đặt một ít bánh ngọt, thức ăn tinh xảo, còn có một bình rượu ngon và một ấm trà.
.Hắn nghe thấy một tiếng két!
.Cánh cửa rốt cuộc cũng đóng lại.
.Cuối cùng cũng kết thúc! Hàn Nghệ lập tức thở dài một hơi, đi thẳng tới bên bàn, cầm lấy ấm trà rót một chén, một hơi cạn sạch, rồi lại bưng ấm trà lên, quay đầu muốn hỏi Nguyên Mẫu Đơn có khát hay không: - Cô... !
.Nhưng vừa mới nói được một chữ, hắn liền ngây ngẩn cả người.
.Nguyên Mẫu Đơn đã buông quạt uyên ương trong tay xuống, một khuôn mặt trái xoan đẹp tuyệt trần hiện ra, giống như hoa đào tháng ba, làn da mịn màng nhẵn nhụi tuyệt đối hoàn mỹ, dưới ánh nến ẩn hiện, trong suốt nõn nà, vô cùng mịn màng, hai con mắt như nước, chiếc cổ trắng nõn cao cao, hơn nữa, cổ áo của hoa phục Đường triều khá trễ, bởi vì lúc trước Nguyên Mẫu Đơn vẫn cầm quạt uyên ương nên vừa vặn che hết trước ngực, căn bản không nhìn thấy được, hiện giờ tay đã hạ xuống, làn da trước ngực trắng như tuyết, thật sự rực rỡ lóa mắt, khe ngực không thấy đáy, phải biết rằng thời này chưa có trang điểm ma thuật cho ngực. Bộ ngực này, tuyệt đối là hàng thật giá thật, quyến rũ mê người không tả được.
.Vốn cây quạt này là tăng thêm lạc thú cho động phòng, bình thường trượng phu phải nói lời hay, cây quạt này mới được buông xuống, nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại không như vậy, vừa vào phòng đã bỏ quạt xuống, cảm thấy hai cánh tay mỏi nhừ, xoa bóp mấy cái, chợt cảm thấy hai ánh mắt nỏng bỏng tia tới, mắt nàng thoáng nhìn qua, thấy Hàn Nghệ một tay cầm ấm trà ngơ ngác nhìn nàng, hai gò má không khỏi đỏ bừng, lại càng thêm kiều diễm, nàng mấp máy môi, thản nhiên nói: - Nước chảy ra rồi kìa.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, theo bản năng lau khóe miệng, hôm nay hắn đã mất đi tin tưởng với định lực của mình, không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ, ta không chảy nước miếng mà!
.- Hì hì!
.Dù là Nguyên Mẫu Đơn nổi tiếng bình tĩnh, cũng thực sự không nhịn cười được, cười khúc khích, trong đôi môi đỏ, hàm răng trắng tinh hiện ra, đẹp đẽ đến cực điểm, nàng mím môi nói: - Nước trà.
.Hàn Nghệ cúi đầu nhìn, cmn! Không phải chứ! Thấy hắn sắp đổ cạn bình trà, trên mặt bàn đều là nước, hắn vội vàng buông ấm trà xuống, lại tùy tiện cầm một mảnh vải lua bên cạnh đến, chân tay luống cuống lau chùi
.Nhưng một lúc cứ như vậy, lại làm cho Hàn Nghệ đổ đầy mồ hôi, hơn nữa quan trọng hắn quá xấu hổ, không khỏi tính tất cả sai lầm lên người mình, cảm thấy phản ứng của cơ thể hắn không thể khống chế được. Hắn vụng trộm liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy nàng nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý cười, thầm nghĩ, này! Còn dám chê cười ta! Hắn nói: - Sớm biết cô xinh đẹp như vậy, dáng người lại chuẩn như vậy, lúc ấy ta nên phản đối kết hôn giả, mà yêu cầu thật sự luôn. Ánh mắt hắn không kiêng nể gì mà liếc qua khe rãnh trước ngực nàng.
.Một tay Nguyên Mẫu Đơn lập tức che ngực:
.- Hạ lưu!
.- Người xưa nói, người không phong lưu thì uổng tuổi trẻ.
.Hàn Nghệ ha hả cười, ngồi xuống, phương pháp hóa giải xấu hổ tốt nhất là làm cho đối phương cũng xấu hổ.
.Nguyên Mẫu Đơn cười lạnh một tiếng, nói: - Chỉ dựa vào ngươi à!
.- Dựa vào ta thì làm sao?
.- Vậy ngươi cũng thử nhìn xem.
.Thiếu chút nữa đã quên, thân thủ của nàng cũng không yếu! Hàn Nghệ bĩu môi nói: - Ngươi đừng kiêu ngạo, nếu không phải ta kiêng dè danh hiệu bạn của phụ nữ, thì cô cứ biết đấy.
.- Vô sỉ!
.Nguyên Mẫu Đơn khinh bỉ liếc Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ làm như không nghe thấy, hỏi: - Đêm nay làm sao bây giờ?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy liền đỏ mặt, nói: - Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Dựa vào cái gì! À? Cô nói cô ngủ dưới đất?
.Nói đến phần sau, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, rất có hào khí của nữ nhi giang hồ.
.Cmn! Nàng làm như vậy, ta có thể ngủ bình an trên chiếc giường này sao? Hàn Nghệ buồn bực nói: - Thôi, thôi, vẫn là ta ngủ dưới đất đi, ôi làm bạn của phụ nữ thật mệt.
.Kỳ thật Đường triều mới có kiểu ghế gập không lâu, ngủ trên mặt đất cũng bình thường thoải mái.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một vẻ đắc ý, nàng đi tới, ngồi đối diện với Hàn Nghệ, vươn bàn tay trắng mịn đến, cầm lấy ấm trà, không ngờ lại trống không, nàng không khỏi lườm Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Lườm ta làm gì, cái này cô cũng có lỗi, nếu không phải cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy, ta sẽ thất thố như thế sao, cô nhìn ta, một không trang điểm, hai không cài hoa, còn không sợ cô chảy nước miếng.
.Lông mày lá liễu của Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu lại, lộ ra vẻ ác độc: - Ca ta hẳn đã đưa cái gương cho ngươi.
.Nói xong nàng chuyển sang lấy bầu rượu tự rót cho mình một chén, che miệng uống một ngụm, không biết rằng cổ mình khi ngước lên đẹp như thế nào, bầu ngực dựng đứng, dường như muốn giãy dụa đi ra, cực kỳ quyến rũ mê người.
.Hàn Nghệ trợn hai mắt, hai chân kẹp vào, anh em à ta không chịu được nữa rồi! Đồng thời hắn cũng thu ánh mắt lại, dù sao nếu như bị phát hiện, vậy hắn cũng không nhìn, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Thời gian còn sớm như vậy, nếu không chúng ta nói chuyện hợp tác đi, vốn là mấy ngày trước ta muốn tìm cô bàn bạc, nhưng Nhị bá nói không thể gặp mặt.
.- Ta cũng có ý đó.
.Nguyên Mẫu Đơn đặt chén rượu xuống, lấy một khế ước từ trong tay áo rộng thùng thình ra, nói: - Đây là khế ước mô phỏng ta đã viết xong, ngươi xem đi.
.- Oa! Chuẩn bị sớm vậy sao!
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi, lập tức cười ha hả nói: - Nhưng ta cũng không kém. Nói xong hắn đẩy khế ước của Nguyên Mẫu Đơn về.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Ngươi định làm gì?
.- Khế ước này của cô chẳng có gì đáng xem cả.
.Hàn Nghệ nói xong lấy một bản khế ước từ trong ngực ra, đưa tới, nói: - Nhìn cái của ta đi.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Hàn Nghệ cũng chuẩn bị xong.
.Dù sao đây cũng là kết hôn giả, Hàn Nghệ sẽ không cho rằng Nguyên Mẫu Đơn sẽ nguyện ý động phòng với hắn thật sự, dù sao cũng phải tìm chút việc để làm, bằng không cũng quá lúng túng rồi, vì thế đêm nay thích hợp nhất là bàn bạc chuyện hợp tác, trước kia luôn lấy công làm việc tư, hôm nay lấy tư làm việc công đi.
.Đương nhiên, Nguyên Mẫu Đơn cũng nghĩ như vậy.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Tuy rằng chúng ta là vợ chồng giả, nhưng cũng tâm đầu ý hợp đấy chứ!
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, lườm Hàn Nghệ một cái, nhưng phong tình vạn chủng, khiến Hàn Nghệ lại có dục vọng ngu xuẩn. Nguyên Mẫu Đơn cầm khế ước trong tay Hàn Nghệ, nhìn qua.
.Tư thế Hàn Nghệ như đã dự liệu từ trước, hắn rót cho mình một chén rượu, vừa ăn mỹ vị, vừa thưởng thức giai nhân.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn đức hạnh này của hắn, hơi lắc đầu, lại tiếp tục nhìn khế ước.
.Nhìn một lúc lâu, Nguyên Mẫu Đơn buông khế ước xuống, hoang mang nhìn Hàn Nghệ nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tiền, cho tới bây giờ ta chưa từng xem trọng, ta để ý ngõ Bắc chúng ta phát triển thịnh vượng, cô muốn một thương hiệu riêng biệt, điều này đã xâm phạm tới lợi ích trung tâm của ta, ta cũng không muốn tranh luận chi tiết với cô, đơn giản thì hào phóng một chút, đây là khế ước mười năm, ít nhất sẽ mang tới cho Nguyên gia lợi nhuận từ hai trăm ngàn đến năm trăm ngàn quan.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi nói bao nhiêu là bao nhiêu?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đây là chỗ chênh lệch giữa ta và cô, trước mắt quả thật không thể sinh ra lợi nhuận cao như vậy, nhưng sau năm năm, sẽ có thay đổi, cô cứ chờ xem.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tin hay không thì tùy cô, nhưng ta có thể khẳng định, khế ước này của ta hay hơn khế ước của cô.
.Nguyên Mẫu Đơn tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật xảy ra trước mặt, Hàn Nghệ suy tính cẩn thận hơn nàng, hơn nữa lợi nhuận cho Nguyên gia nhiều hơn so với khế ước nàng, đây cũng là bất ngờ của nàng.
.Hàn Nghệ cười khà khà nói: - Bởi vậy có thể thấy được, chúng ta đều vì suy nghĩ cho nhau.
.Nếu như nói từ góc độ của Nguyên Mẫu Đơn, thì lợi nhuận nàng cho Hàn Nghệ là rất nhiều.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, hừ nhẹ nói: - Ta chỉ lười không muốn nói nhảm với ngươi thôi.
.- Ta cũng vậy!
.Hàn Nghệ cười hì hì, rót cho nàng một chén rượu, lại rót cho mình một chén nữa, sau đó nâng chén nói: - Hợp tác vui vẻ!
.Nguyên Mẫu Đơn chần chừ một lát, nâng chén cụng với hắn một cái, vô cùng hào sảng uống một hơi cạn sạch, dù sao cũng là con gái Nguyên gia.
.- Chén rượu này vừa uống xuống.
.Hàn Nghệ đột nhiên ai da một tiếng: - Không tốt!
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Sao vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này nói xong rồi, tiếp theo chúng ta nói gì?
.Nguyên Mẫu Đơn chớp chớp đôi mắt đẹp, đột nhiên nói: - Nói về thê tử ngươi đi.
.- A?
.Hàn Nghệ sửng sốt, chúng ta động phòng, nói chuyện thê tử ta, chuyện này thích hợp sao?
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức giải thích: - Dù sao trong chuyện này, có lẽ nàng mới là người chịu tủi thân.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Kỳ thật cả chuyện này ta đều chiếm được lợi, các cô đều chịu tủi thân rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta là tự nguyện, ta vốn cho rằng có thể thu lợi từ bên trong.
.- Nói như hiện giờ cô không thu được lợi ấy. Hàn Nghệ khinh bỉ liếc nàng một cái, nói tiếp:
.- Tuy nhiên cô yên tâm, thê tử ta có thể hiểu được, nếu nàng không hiểu, ta chắc chắn sẽ không đồng ý, cô đừng cho rằng thê tử ta dễ nói chuyện, kỳ thật nàng là một người phụ nữ rất có chủ kiến, gần như không nghe lời ta, bình thường đều ta là nghe nàng.
.- Vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn hứng thú nói: - Điều này ta thật không ngờ.
.Hàn Nghệ cười hề hề: - Chuyện cô không ngờ còn nhiều lắm.
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi:
.- Vậy sao nàng ấy không tới Trường An?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai: - Đây là chuyện riêng của nàng ấy, ta không tiện nói nhiều, cũng không dám nói nhiều, nếu không sẽ có bạo lực gia đình mất.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Đổ mồ hôi! Không để ý lại nói lỡ miệng. Hàn Nghệ rót cho ràng chén rượu, rồi lại rót cho mình một chén nữa: - Cạn!
.- Sợ ngươi rồi!
.Nguyên Mẫu Đơn dù sao cũng mang huyết thống người Hồ, tửu lượng đương nhiên không cần nói nhiều, lai cạn một chén với Hàn Nghệ. Tuy hai má đã hây hây đỏ, nhưng thật sự xinh đẹp ướt át.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: - Vậy cô và Độc Cô Tiên Lược thì sao?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nói: - Ngươi hỏi y làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đã nói chuyện thê tử của ta, hiện giờ lại nói về chồng trước của ngươi, như vậy chúng ta sẽ không bị lúng túng trong bầu không khí đêm động phòng này.
.Vẻ mặt Nguyên Mẫu Đơn cổ quái nhìn Hàn Nghệ: - Ta với y chỉ gặp mặt hai lần, không có gì để nói.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy cô không thích y sao?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, ánh mắt dần dần nhòe đi, nhìn chằm chằm vào chén rượu trống trơn, khẽ thở dài: - Nếu y có thể sống trở về, ta sẽ dốc lòng làm vợ y.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: - Nói cách khác trước đây cô không định dốc lòng làm vợ y ư?
.Nguyên Mẫu Đơn lườm Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Được rồi, ta nói sai, người chết lớn nhất.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn, bầu ngực cực lớn cứ nhấp nhô nhấp nhô.
.Hàn Nghệ nhìn mà mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng, hoa phục Đường triều quả thật muốn mạng của hắn, nếu bỗng nhiên xuất hiện, hắn còn có thể kháng cự được sao? Chợt thấy trên người khô nóng, trong lòng hoang mang, không phải chứ, chỉ là ngực mà thôi, trước kia ở Hawaii còn gặp nhiều hơn so với ở đây, hơn nữa người ta mặc bikini, hắn cũng không đến mức có phản ứng lớn như thế này.
.Hắn hơi hơi xoa trán, chợt nghe thấy Nguyên Mẫu Đơn nói: - Sao bỗng nhiên lại vậy? Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bộ ngực đẫy đà của Nguyên Mẫu Đơn ướt đẫm mồ hôi, vừa thấy mắt đã không thể dời đi được.
.- Thúc đi đâu vậy? Sao trên lưng còn đeo bọc quần áo?
.Nguyên Triết vừa mới đi ra từ nhà xí, bởi vì uống hơi nhiều, nên định ra ngoài đi dạo, hóng gió đêm, nhưng vừa mới đi ra, thấy Nguyên Ưng vội vã đi đến tiền viện.
.- Nguyên Triết?
.Nguyên Ưng cả kinh, hơi có phần kích động, nói: - Ồ, ta ra ngoài làm chút chuyện, có thể mất cả tháng.
.Nguyên Triết nói: - Hiện giờ đã trễ thế này, thúc thúc có chuyện gì gấp sao?
.Nguyên Ưng nói: - Sao ngươi lại dông dài như vậy, thúc thúc ngươi có việc gấp, ngươi cho rằng có thể giúp được sao? Được rồi, được rồi, ta đi đây.
.Dứt lời, ông ta liền vội vã rời đi.
.Vẻ mặt hoang mang của Nguyên Triết nhìn Nguyên Ưng, thầm nói: - Hơn nửa đêm thúc thúc muốn đi đâu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận