Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 788.1: Lực Khổng Khâu.

.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Thật ra thì sở dĩ Khổng thánh nhân trở thành thánh nhân, không phải vì ông ấy có ba đầu sáu tay, mà là ở tư tưởng của Khổng thánh nhân, Tiểu Mập mặc gì, làm gì đều không quan trọng, quan trọng là những gì đệ ấy làm không đi ngược với tư tưởng của Khổng thánh nhân, những người đến Nho học là gì cũng không hiểu kia, chúng ta quan tâm đến bọn họ làm gì?
.- Không sai! Không sai! Khổng thánh nhân quý ở tư tưởng.
.- Một câu của Hàn tiểu ca, đúng là khiến chúng ta khai sáng đầu óc.
.- Đúng rồi! Liên quan đến sức nổi, tại hạ có nhiều chỗ không hiểu, vẫn mong Hàn tiểu ca chỉ giáo.
.- Đúng đúng đúng, ta cũng có rất nhiều chỗ không hiểu.
.Hàn Nghệ thấy những nho sinh này đều vây quanh mình, lập tức có một cảm giác bị mắc mưu, lẽ nào đây là kế dụ địch thâm nhập?
.Đương nhiên, Hàn Nghệ không thể nói cho bọn họ biết, nếu không thì báo của hắn làm sao có hiệu quả thành công được, dùng các kiểu lấp liếm qua quýt, dù sao các ngươi muốn biết đáp án, thì đợi báo của ta đi.
.Khó khăn lắm mới lừa được những nho sinh này đi, Hàn Nghệ cũng đổ mồ hôi đầy đầu.
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Hàn đại ca, đúng là nhờ có huynh, lúc nãy đệ cũng không biết nên làm thế nào.
.Hàn Nghệ đảo mắt, cười hì hì nói: - Vậy đệ định báo đáp ta thế nào đây?
.Hùng Đệ sững người, nói: - Đệ mời huynh ăn bánh bao được không?
.Bánh bao đã muốn tống cổ ta? Hàn Nghệ kéo y lại, nhỏ giọng nói: - Hình như lâu rồi đệ không có nộp bài tập.
.Hùng Đệ chuyển động con ngươi, cười he he nói: - Đệ hiểu rồi, huynh muốn bảo đệ đi tìm đại tỷ tỷ.
.- Thông minh!
.- Nhưng mà nhưng mà gần đây đệ thật sự không làm bài tập, đệ lấy cái gì mà đi a!
.- Vậy đệ có thể bảo người khác làm giúp đệ a!
.- Vậy cũng được sao?
.- Ta không nói, đệ không nói, ai biết được a!
.Thôi gia!
.- Tập Nhận, con đừng lo lắng, Hồng Lăng nhất định sẽ khỏe lên thôi.
.- Đa tạ thẩm thẩm quan tâm, chất nhi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho nhị muội Đại bá, thẩm thẩm đi từ từ!
.Thôi Tập Nhận đứng ở trước cửa, nhìn theo cỗ xe ngựa, hơi đổ mồ hôi!
.Bỗng nhiên, phía sau y có một người đi tới, chính là Trịnh Thiện Hành, nói: - Tập Nhận, hiện giờ Thôi gia các người trên dưới đều cho rằng Hồng Lăng mắc chứng bệnh bất trị, đến lúc chân tướng rõ ràng, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý a.
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu nói: - Chuyện này thì ta biết, nhưng chỉ là như vậy thì mới có vẻ giống thật một chút. Yên tâm, nhiều nhất họ cũng chỉ mắng ta vài câu thôi.
.Việc này càng làm càng lớn, khiến cho những huynh đệ tỷ muội, thúc thúc bá bá của Thôi Tập Nhận đều chạy đến thăm Hồng Lăng, có xu thế không thể cứu vãn được.
.Trịnh Thiện Hành lại nói: - Thật ra bây giờ Vô Nguyệt cũng đã hối hận rồi, ta thấy cũng kha khá rồi, cũng không cần thiết phải đến Thái Bạch sơn nữa.
.Thôi Tập Nhận cau mày nói: - Không giấu ngươi, thật ra ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng nữ ma đầu căn dặn như vậy rồi, mà phương diện này ta cũng không hiểu lắm, vẫn là làm theo kế hoạch của nữ ma đầu thôi, tránh để đến lúc lại thất bại trong gang tấc.
.Y rất sợ Thôi Hồng Lăng lại tan nát cõi lòng thêm lần nữa, y cũng không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng hiện giờ kế hoạch của Tiêu Vô Y thành công như vậy, thì đương nhiên là tiếp tục chấp hành, tương đối vững cách một chút.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Kỳ lạ! Sao không thấy Tiêu Vô Y này đâu, thật là buồn cười, chủ ý này là cô ta nghĩ ra, nhưng kết quả lại không thấy cô ta đâu.
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói: - Nếu không phải như vậy, thì sao chúng ta lại gọi cô ta là nữ ma đầu.
.Lúc hai người nói chuyện, lại có một cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Hình như là xe ngựa của Liệt Hổ.
.Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa lớn.
.Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp cao ráo vội vàng từ xe ngựa xuống, chính là Nguyên Mẫu Đơn, hiện giờ Nguyên Mẫu Đơn lại càng thêm kiều diễm mê người.
.- Mẫu Đơn tỷ!
.- Tập Nhận, tình hình của Hồng Lăng thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn bước nhanh về phía trước, lo lắng hỏi. Nàng giống như Tiêu Vô Y, đều coi Thôi Hồng Lăng là muội muội ruột của mình mà đối đãi, vừa biết được tin là đã lập tức chạy đến. Thôi Tập Nhận vốn định nói ra thực tình, nhưng vừa thấy Nguyên Liệt Hổ xuống xe ngựa, không khỏi thở dài.
.- Bay! Bay! Bay!
.Chỉ thấy trong rừng trúc bên cạnh Thôi gia, một chiếc máy bay giấy thong thả bay qua lại trong rừng trúc, một bóng người đang nhảy quay nhảy lại trên từng cây trúc, theo sát máy bay giấy này, mỗi khi máy bay giấy sắp rơi xuống, bóng người này luôn có thể bắt lấy máy bay giấy chuẩn xác, sau đó lại ném nó ra.
.Nhìn từ hành vi, có lẽ đây là một đứa trẻ, nhưng thật ra lại là một đại thúc bốn mươi tuổi.
.Chính là Nguyên Ưng.
.Còn dưới một cây trúc, Thôi Bình Trọng ôm vò rượu, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn nhàn nhạt.
.Đột nhiên, Nguyên Ưng đáp xuống bên cạnh Thôi Bình Trọng, hưng trí dạt dào nói: - Lão Thôi! Ngươi xem con chim giấy này của ta thế nào?
.Thôi Bình Trọng nhìn ông ta một cái, nói: - Hiện giờ con gái của ta bệnh nặng trong người, ngươi ở đây nhảy qua nhảy lại, khoái hoạt vô cùng, nếu để người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ thế nào?
.- Đó không phải đều là giả sao, ngươi bỏ gánh nặng đi.
.Nói xong, mắt Nguyên Ưng sáng ngời, cười ha hả nói: - Ta hiểu rồi, ngươi cũng tán đồng kế hoạch của Tiểu Vô Y có đúng không. Chậc chậc chậc! Lão Thôi, sao ngươi càng ngày càng dối trá thế, bề ngoài một mặt, trong lòng một mặt, haiz, nhưng đây là chuyện tốt, nếu như ngươi có thể giả tạo như vậy sớm một chút, phỏng chừng Chỉ Nhi sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi đát như thế rồi.
.Thôi Bình Trọng sửng sốt, thở dài: - Ngươi nói không sai, quả thực trước đây ta đã sai, hơn nữa còn sai hết sức quá quắt.
.Nguyên Ưng đại kinh thất sắc, nói: - Lão Thôi, ngươi làm sao thế? Từ nhỏ đến lớn ngươi chưa bao giờ công nhận lời của ta.
.Thôi Bình Trọng thở dài: - Không giấu ngươi, trong khoảnh khắc ta biết Hồng Lăng bệnh nặng, trong lòng ta tràn ngập hối hận và áy náy, trước đây lúc Chỉ Nhi đi, ta cũng không có cảm giác này, thời gian ta ở bên cạnh bọn chúng thực sự là quá ít, hơn nữa, khi ta nhìn thấy Vô Nguyệt, cảm giác này lại càng sâu đậm hơn, ta luôn phạm phải sai lầm giống nhau, luôn là lúc mất đi rồi mới tỉnh ngộ lại. Tuy rằng ta không công nhận cách làm của ngươi, nhưng cũng không thể phủ nhận, ngươi sống vui vẻ hơn ta nhiều. Hàn Nghệ có câu thơ hết sức hay, nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
.Thật ra câu thơ này của Hàn Nghệ đã mang đến cho ông ta cảm xúc vô cùng lớn.
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh ngộ rồi, ngươi nhìn xem hiện giờ Vô Nguyệt như thế, nếu như lúc đó ta không bỏ Phật xuân tán cho Hàn Nghệ và tiểu muội, nói không chừng bọn họ đều sẽ hối tiếc cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận