Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 907.1: Phạt tiền đơn

.Hàn tiểu ca!
.- Chúng ta muốn gặp Hàn tiểu ca!
.Nếu có ai bị mắc chứng Trypophobia (bệnh sợ các lỗ nhỏ và các hình thù giống hệt nhau và có mật độ dày đặc), thì hôm nay tuyệt đối không thích hợp đi vào ngõ Bắc, bởi vì nơi này người tới, đông nghìn nghịt một mảnh, có thể nói là ngay cả cây kim cũng không chen lọt.
.Vài tin tức nặng ký này thật sự là có liên quan tới mỗi người, bởi vì thời cổ đại còn chưa hình thành cách thức giao lưu bằng ánh mắt, bọn họ vẫn quen dùng tai để nghe, bọn họ cực kỳ bức thiết muốn giao lưu một chút với Hàn Nghệ, chính tai nghe thêm ý kiến của Hàn Nghệ, cho dù Hàn Nghệ đọc lại Đại Đường Nhật báo một lần, bọn họ mới vừa lòng.
.- Các vị, ta đã nói mười mấy lần rồi, Tiểu Nghệ ca đã ra cửa từ sáng sớm rồi, không có ở nhà.
.Trà Ngũ đứng phía sau cái bàn dài hô nhiều đến sắp câm rồi.
.- Chúng ta không tin, chúng ta muốn đợi Hàn tiểu ca đi ra.
.Giống như vài chục lần, thanh âm của Trà Ngũ bị từng trận tiếng gào che dấu đến vô thanh vô tức.
.- Đến lượt ta, đến lượt ta.
.Chỉ thấy một tên mập mạp đi lên phía trước, người này đúng là Tiền Đại Phương.
.Có một người bên cạnh Trà Ngũ hỏi: - Là Tiền chưởng quỹ nha, ngươi cũng muốn quyên góp tiền sao?
.Bắt đầu tới nơi này còn đang tiến hành đăng ký, thương nhân được báo danh trước, tỏ vẻ chính bản thân mình quyên tiền, mới có tư cách tham dự lần đại hội quyên tiền này.
.- Quyên!
.Tiền Đại Phương cười ha ha nói: - Tiền này nhất định phải quyên rồi. Chỉ có điều ----!
.Ông ta nói xong, đột nhiên vẫy tay với Trà Ngũ: - Trà Ngũ! Trà Ngũ!
.Trà Ngũ vội vàng nghiêng người lại đây, hỏi: - Tiền chưởng quỹ, có việc gì thế?
.Tiền Đại Phương nhỏ giọng nói: - Ta tìm Hàn tiểu ca thương lượng chuyện mua bán, rất gấp, ngươi vụng trộm sai người thông báo giúp ta một chút, ta đi vào từ cửa sau.
.Hiện tại Trà Ngũ cũng khôn khéo lắm, sao không rõ ý tứ của Tiền Đại Phương chứ, đơn giản là muốn đi cửa sau thôi, y dùng vẻ mặt đưa đám nói: - Tiền chưởng quỹ, thật sự không lừa ngươi, Tiểu Nghệ ca đã ra cửa từ sáng sớm rồi.
.Tiền Đại Phương hỏi: - Vậy ngươi nói xem Hàn tiểu ca đi nơi nào?
.- Tám phần là đi Tiêu phủ rồi.
.Tiền Đại Phương nghe vậy, lập tức thất vọng ra mặt, nói: - Trà Ngũ, hai trăm quan nha, toàn bộ thành Trường An cũng không có mấy người thương nhân bỏ được, ngươi xem có thể khiến Hàn tiểu ca giảm chút đi được không.
.Thương nhân trong thành Trường An kỳ thật cũng chỉ có một số người như vậy, bởi vì địa chủ không được tính là thương nhân, trong số đó có thương nhân nào có thể bỏ ra hai trăm quan, mặc dù cũng không phải cực kỳ ít ỏi, nhưng mà thương nhân nào có thể quyên góp hai trăm quan, vậy thì còn thật đúng là không nhiều, bởi vì hiện giờ giá hàng rẻ mạt, nên đồng tiền càng có vẻ trở nên đáng giá hơn, không có khả năng tất cả thương nhân đều sẽ quyên tiền, cũng không phải mua bán, cho nên hai trăm quan thật đúng không phải số tiền nhỏ nha, đây chính là thiết lập của phú thương hàng đầu đấy.
.- Chuyện này thì có liên quan gì đến Tiểu Nghệ ca chứ, Tiểu Nghệ ca nhà chúng ta chỉ là tuân lệnh bên trên thôi. Trà Ngũ giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, trong lòng càng cảm thấy uất ức hơn, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, Hàn Nghệ đều chọn tránh đi, để cho y đứng phía trước chắn thương, nhìn đến bao nhiêu người, mỗi người lại đều kích động như vậy, y cũng cảm thấy sợ hãi nha!
.Trong lòng Tiền Đại Phương quặn đau, nói: - Thôi, hai trăm quan, thì hai trăm quan đi!
.Nhưng mà lúc này Trà Ngũ đúng là không gạt người, Hàn Nghệ thật sự là đến Tiêu phủ.
.- Tiêu đại mỹ nữ!
.Hàn Nghệ đứng ở ngoài đình của Tiêu phủ, vẫy tay với Tiêu Vô Y đang đứng trong đình.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ, trong mắt hiện lên sự vui mừng, học theo nói: - A? Sao hôm nay Hàn đại soái ca lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta vậy.
.Nữ nhân này chính là thích bắt chước ta! Hàn Nghệ đi đến, chắp tay nói: - Hôm nay vi phu tới là để xin tha tội đấy.
.Tiêu Vô Y sửng sốt: - Tha tội? Lập tức lại trợn tròn mắt phượng: - Chàng lại thông đồng nữ tử nhà ai rồi, chàng ---- chàng đây là muốn cố ý làm ta tức chết sao, chàng không cần nói thêm nữa, chuyện này không thể nào được, không, trước tiên chàng phải nói rõ ràng mọi việc đã.
.Chưa chi đã bị mắng ào ào xuống đầu, Hàn Nghệ cảm giác rất oan uổng nha, ta còn chưa nói là chuyện gì, đã khấu tội cho ta rồi, liệu có thể khoái trá giao lưu nữa không, hắn hỏi với vẻ mặt đưa đám: - Đại mỹ nữ, ta là người như thế sao?
.Tiêu Vô Y cũng là không thèm cho hắn chút mặt nào, nói: - Chàng không phải thì ai? Chàng nói chàng mới đến Trường An bao lâu, đã câu kết được hai người rồi, còn kết hôn một lần, trong nhà còn có một đám nữ nhân.
.Đây là có nhiều tiền án làm việc xấu a!
.Hàn Nghệ ở phương diện tình cảm, da mặt vẫn còn mỏng chút, mặt mo có chút không nhịn được, nói: - Ta thừa nhận trong chuyện này ta quả thật có chút sai lầm, nhưng ta tự hỏi ta vẫn khá là thành thực đấy, bất luận chuyện gì ở phương diện này, ta đều đã nói trước cho nàng biết mà.
.Tiêu Vô Y nói: - Bởi vậy ta mới tức giận như vậy, nghĩ rằng hôm nay chàng lại đến nói cho ta biết chàng lại thông đồng khuê nữ nhà ai.
.Đổ mồ hôi! Ta đây là giải thích, hay là tự bôi đen đây a! Hàn Nghệ còn hơi sững sờ, cảm thấy Tiêu Vô Y nói được khá có đạo lý, bèn ngồi xuống, tức giận nói: - Được rồi được rồi, không nói mò với nàng nữa, hôm nay ta thật sự là có việc cần tìm nàng hỗ trợ, cũng coi như là cử chỉ xin tha tội.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Vậy cũng phải xem là chuyện gì?
.- Không phải đều là nói chính sự sao.
.Hàn Nghệ nói: - Bài văn lần trước kia ta không có tìm nàng viết, mà tìm Mẫu Đơn, nàng không phải rất ghen tức sao, lúc này ta đặc biệt tìm tới nàng đấy.
.- Hóa ra là chuyện này a! Thật sự làm ta sợ muốn chết.
.Tiêu Vô Y nhè nhẹ vỗ ngực, lại đột nhiên nói: - Không đúng nha! Ta ghen tị lúc nào, ý tứ ngày ấy của ta là, tài văn chương của ta tốt hơn Nguyên Mẫu Đơn, nhưng mà chàng lại đi tìm nàng ấy, mà không tới tìm ta, là hành động ngu dốt, bản quận chúa rõ ràng chính là làm tốt trách nhiệm của một hiền thê, tu chỉnh khuyết điểm của chàng thôi.
.Hàn Nghệ giật mình hỏi: - Đây là ý tứ của nàng sao?
.- Đương nhiên rồi.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nhẹ.
.- Được được được! Vậy thì coi như đây chính là ý của nàng.
.- Cái gì mà coi như đây là ý của ta chứ, chàng đúng là hay đổi trắng thay đen. Tiêu Vô Y ngạo kiều nói: - Bản quận chúa văn võ song toàn, nếu mà muốn ghen cũng phải là những người khác ghen tị với bản quận chúa, sao có lại có chuyện bản quận chúa ghen tị với người khác được.
.Nàng đúng là văn võ song toàn, nhưng nàng cũng hay ghen tị a, hai chuyện này thì có liên quan gì sao. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Được được được! Vậy coi như là ta biết hối cải đổi mới, lần này mời vị hiền thê là nàng giúp đỡ phu quân ta, thế đã được chưa?
.- Thế này thì còn tạm được.
.Tiêu Vô Y lại hỏi: - Vậy chàng muốn ta giúp chàng viết gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận