Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 254.2: Có con trở về.

.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đứng ở trong góc, mỉm cười nhìn hắn.- Trịnh công tử, Vương công tử, các người tới khi nào?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Tới lâu rồi.
.- Xin đợi chút.
.Hàn Nghệ liên tiếp uống mấy chén trà, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói:
.- Trịnh công tử, thu phí là chuyện của ngày mai, hôm nay chưa thu. Ai, ngươi và thê tử ngươi có mâu thuẫn gì? Nói nghe một chút.
.Lúc nói chuyện, vẻ mặt đó đúng là vô hại.
.Trịnh Thiện Hành sao có thể mắc mưu, nói: - Ngươi nói chuyện chú ý chút, thê tử ta là đường tỷ của Huyền Đạo.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ kinh ngạc.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Chuyện này có gì lạ?
.Cũng đúng, mấy gia tộc lớn bọn họ đều là thông gia lẫn nhau. Hàn Nghệ hơi có vẻ thất vọng, ngượng ngùng nói: - Không có thì quá tốt rồi, gia đình hòa thuận, thật tốt.
.- Chỉ mong được như ngươi nghĩ thôi. Trịnh Thiện Hành cười nói: - Tuy những lời lúc nãy của ngươi, có lợi ích không nhỏ với ta và Huyền Đạo. Nhưng bọn ta cũng không khen ngươi nữa, dù sao thì khen ngươi nhiều quá cũng không có ý nghĩa.
.- Hơn nữa như vậy có vẻ xa lạ.
.Hàn Nghệ bổ sung một câu, hắn cũng không chú ý tới những thứ này, lại nói: - Hai vị ngồi đi.
.Hai người ngồi xuống.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Cho dù nói thế nào, cũng chúc mừng ngươi một câu, được cả danh lợi.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Bạn của phụ nữ, quả thật danh bất hư truyền.
.Hàn Nghệ nói: - Nhìn các ngươi nói kìa, được cả danh lợi cái gì. Ta chỉ hy vọng có thể giúp người, vốn không nghĩ tới những thứ này. Các ngươi xem kế hoạch xóa đói giảm nghèo của ta, đúng là đang chịu lỗ vốn để thực hiện a.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng cái máy dệt đắt nhất của ngươi, bán một cái là có thể kiếm lại a.
.- Không khoa trương như vậy.
.- Ngươi cũng thật gian xảo. Hôm đó cố ý chia đều với ta, thực ra là muốn chặn miệng ta trước. Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ bất mãn nói.
.Biết ngay là ngươi lại nhắc tới cái này, Hàn Nghệ chặc lưỡi một tiếng, nói: - Trịnh công tử, ngươi nói những lời này không có đạo lý. Lúc đầu ta là mời ngươi hợp tác, là do ngươi tự từ chối.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói:
.- Thế nên ta mới nói ngươi gian xảo. Bây giờ bất kể ta nói cái gì, đều là lỗi của ta.
.Ngươi biết là tốt rồi. Hàn Nghệ lại nói: - Nếu ngươi cho là như thế, ta thấy thỏ khuê mật ta tự bán cũng được, tránh cho ngươi lại nói ta lừa ngươi.
.- Đừng.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng cho là thật.
.Vương Huyền Đạo cười mà không nói, thầm nghĩ, Đây cũng là đang thả diều, thả và kéo, điều chỉnh vừa vặn.
.Trịnh Thiện Hành liếc mắt Vương Huyền Đạo, hơi xấu hổ, nhưng y cũng không sợ những thứ này, nhìn Hàn Nghệ nói: - Thỏ khuê mật này chính là niềm vui bất ngờ mà hôm đó ngươi nói?
.Hàn Nghệ nói: - Yêu cầu đối với y phục, phụ nữ cao hơn nhiều so với đàn ông. Hơn nữa y phục của phụ nữ có nhiều loại. Cho nên phụ nữ là khách hàng tin cậy nhất của chúng ta. Ta dự dịnh lợi dụng thỏ khuê mật này để tạo ra một thị trường với phụ nữ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng không biết ngươi định khi nào bắt đầu.
.- Bây giờ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta bên này có mấy cô ca kỹ, giỏi thêu hoa, cũng biết làm thỏ khuê mật này. Đợi chút nữa ta phái bọn họ qua, làm cùng đám phụ nữ kia. Làm 100 cái trước, làm xong chúng ta khai trương.
.Trịnh Thiện Hành vui vẻ nói:
.- Chắc chắn như vậy đi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta nói trước, bọn họ tuy là xuất thân ca kỹ, nhưng ta bảo đảm cho bọn họ. Giữa chúng ta là bình đẳng, hơn nữa bọn họ đã hoàn lương. Ngươi không được coi bọn họ là tôi tớ. Dù sao thì bọn họ cũng là người của Phượng Phi Lâu, chứ không phải người của ngươi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Trịnh Thiện Hành ta là người thế nào, ngươi còn không rõ sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta đương nhiên tin tưởng Trịnh công tử, nhưng vấn đề là, người quản lý xưởng y phục không phải là ngươi.
.Trịnh Thiện Hành hơi sững sờ, nói: - Ta sẽ dặn bọn họ.
.- Làm phiền, làm phiền.
.Hàn Nghệ chăp tay.
.Đang lúc này, một tùy tùng đi đến, nói nhỏ bên tai Trịnh Thiện Hành mấy câu.
.Trịnh Thiện Hành vui vẻ nói: - Thật sao?
.- Công tử nhà ta đã đi rồi?
.Vương Huyền Đạo sửng sốt, đột nhiên nói: - Đáng chết, thiếu chút nữa quên.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?
.- Ồ, chúng ta có chút việc gấp, ta cáo từ trước.
.Hai người nói xong, liền vội vàng rời đi.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, bỗng nhiên cười một tiếng. Thật là buồn cười, ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy mà lại dạy người khác đạo phu thê.
.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi lại nghĩ tới Tiêu Vân. Nhớ tới những ngày tháng hắn và Tiêu Vân ở Dương Châu. Lại nghĩ tới những lời lúc nãy nói, không khỏi tự thốt lên: - Hàn Nghệ ơi Hàn Nghệ. Ngươi chỉ biết khuyên người khác, nếu ngươi dùng tấm lòng này để đối đãi với Tiêu Vân, có lẽ là đã không rơi vào cảnh một thân một mình như hiện nay. Đây có lẽ là báo ứng a.
.Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.
.Vùng ngoại ô thành Trường An nam.
.Nhìn thấy một vị nam tử khoảng 20 tuổi, mình mặc trường bào màu xám, thân hình hơi gầy, để chòm râu dê dắt theo một con ngựa già chầm chậm bước về phía Trường An.
.Trên lưng con ngựa già có một tiểu cô nương và một vị thiếu phụ khoảng 20 tuổi. Tiểu cô nương kẹp tóc hai bím, đôi mắt đen, rất thông minh đáng yêu. Còn thiếu phụ kia dung mạo xinh đẹp, nhưng trong mắt có vẻ bất an.
.- Phụ thân, còn phải đi bao lâu nữa mới tới thành Trường An?
.Cô bé áp má vào cổ ngựa, đôi tay nhỏ bé, nhấc cái cằm ngọc hỏi nam tử kia.
.Nam tử kia cười nói: - Sắp tới rồi, con nhẫn nại một chút nữa.
.Thiếu phụ kia đột nhiên nói: - Sư ca, muội luôn cảm thấy có chút tâm thần bất an.
.Nam tử kia xua tay nói:
.- Không phải sợ, có ta đây, không có ai có thể làm tổn hại tới các người. Nếu như không chấp nhận chúng ta, chúng ta rời đi là được. Nhưng nếu chúng ta không đến, thì đó là chúng ta không đúng.
.Cô bé hiếu kỳ nói: - Phụ thân, vì sao không chấp nhận chúng ta?
.Thiếu phụ kia nói: - Trẻ con hỏi nhiều như vậy để làm gì.
.Nam tử kia lại cười nói: - Không sao, không sao.
.Lại nhìn cô bé kia nói: - Bởi lúc nhỏ phụ thân không phải là một đứa trẻ ngoan. Cho nên bá bá thúc thúc ở Trường An đều không thích phụ thân, đuổi phụ thân đi.
.Cô bé bĩu môi nói: - Phụ thân, chúng ta đừng đi Trường An nữa.
.Nam tử kia nói: - Vì sao?
.Cô bé nói: - Mẫu thân thường nói Liên nhi không phải đứa bé ngoan. Liên nhi sợ những bá bá thúc thúc kia cũng đuổi Liên nhi đi.
.Nam tử kia nghe vậy cười ha hả.
.Thiếu phụ nhếch mép cười, nói: - Sao lại là mẫu thân nói, con vốn dĩ quá nghịch ngợm.
.Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ, nói: - Liên nhi đâu có nói là mẫu thân nói sai. Liên Nhi biết mình chưa ngoan. Cho nên mới không muốn đi Trường An.
.Nam tử kia cười nói:
.- Những trò nghịch ngợm của con so với phụ thân, thì không đáng nhắc tới.
.Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước có tiếng gọi: - Sư Quái, Sư Quái.
.Chỉ thấy năm con tuấn mã phi tới.
.- Là Nguyên công tử bọn họ.
.Thiếu phụ kia đưa mắt nhìn lại, vui vẻ nói.
.Nam tử kia khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay.
.Nam tử này chính là Lư Sư Quái của Trường An thất tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận